Kỷ Diệu Quang cảm thấy bức bối trong lòng. Thẩm Xác đã nói Diệp Trần bây giờ không còn là Diệp Trần ngày xưa nữa, cô thực sự có khả năng thông linh, nên dặn hắn phải cất giấu Ngọc thiền thật kỹ. Vậy mà giờ đây, Diệp Trần lại đang để mắt đến hắn.
Phải chăng cô nghi ngờ Ngọc thiền đang ở trên người hắn? Có ai tiết lộ cho cô không? Có phải đám trộm mộ kia không?
Không thể nào, ngay cả khi đám trộm mộ kia khai ra thì cũng không thể tra ra hắn được, hắn vốn chưa từng trực tiếp giao dịch với đám trộm mộ.
Vậy có phải cô cảm nhận được qua khả năng thông linh?
Kỷ Diệu Quang càng nghĩ càng cảm thấy không thể để Diệp Trần sống. Thù mới hận cũ, lần này hắn phải tính sổ với cô luôn một thể.
Chỉ cần nhanh chóng lấy được linh cốt giúp Thẩm Xác khôi phục năng lực là có thể trừ khử Diệp Trần.
Phía sau, người bạn thân Vương Chính của hắn cúp điện thoại, nói với hắn: “Bảo vệ nói người theo dõi cậu đã đi rồi, hình như là một cô gái.”
Vương Chính cười hỏi hắn ta: “Cậu được đấy, Diệu Quang. Sau khi phẫu thuật xong, cậu đã mê hoặc được cô nào đến nỗi phải lén lút theo dõi cậu giữa đêm vậy?” Bảo vệ bảo anh ta rằng không nhìn rõ là ai vì đứng quá xa, chỉ thấy là một cô gái.
Kỷ Diệu Quang quay đầu lại từ bên cửa sổ, mỉm cười với Vương Chính: “Tôi cũng không biết nữa.”
Vương Chính nhìn khuôn mặt đó lại một lần nữa bị choáng ngợp. Rõ ràng vẫn là gương mặt Kỷ Diệu Quang ngày xưa, nhưng giờ đây mỗi lần nhìn thấy anh ta đều cảm thấy như được áp dụng bộ lọc cấp cao vậy, đẹp đến nỗi khiến người ta phải thất thần.
Kỷ Diệu Quang hỏi anh ta có thể ở lại đây qua đêm được không.
Chẳng cần suy nghĩ, anh ta đồng ý ngay.
“Ba cậu đi công tác, ngày mai về phải không?” Kỷ Diệu Quang hỏi.
Anh ta vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt đó, gật đầu.
Kỷ Diệu Quang vừa cười vừa tới gần, nói: “Ngày mai tôi đi đón bác cùng cậu nhé, tiện thể có việc muốn nhờ bác ấy giúp.” Hắn muốn thông qua Cục trưởng Vương, ba của Vương Chính, để nhanh chóng lấy được giấy phép cho đạo quán Bão Nhất.
“Được chứ, giúp gì chứ chứ, có việc gì cứ nói. Chẳng lẽ tôi lại không giúp cậu?” Vương Chính đồng ý ngay lập tức.
Kỷ Diệu Quang cảm thấy toàn thân sảng khoái, muốn cười lớn. Trước kia, trong đám “bạn bè” thượng lưu này, hắn luôn là kẻ bị chế giễu, khinh miệt, chẳng ai coi hắn ra gì cả, bởi vì hắn là con riêng. Nhưng để được ba hắn công nhận, hắn bất đắc dĩ phải kết bạn với những kẻ coi thường mình trong giới thượng lưu này, cố gắng hết sức để hòa nhập.
Còn bây giờ, hắn chỉ cần nói một câu, bọn họ đã nghe theo răm rắp như chó vậy.
Tất cả những điều này đều nhờ có Cổ Nữ, Cổ Nữ của hắn ta.
Hắn chẳng lo lắng chút nào về việc ngày mai gặp Cục trưởng Vương mà không lấy được giấy phép. Hắn tin rằng chỉ cần có Cổ Nữ bên cạnh, chẳng có việc gì hắn không làm được.
****
Đêm đó, Tống Minh Minh ở đồn cảnh sát cũng bận đến nỗi chỉ ngủ được hơn hai tiếng. Bởi vì tên đạo sĩ bị tạm giam đột nhiên lên cơn điên giữa đêm, cười điên cuồng không ngừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, phải khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Khi còn tỉnh táo, tên đạo sĩ xin cảnh sát liên lạc với luật sư Diệp. Anh ta đồng ý với bất kỳ điều kiện nào mà luật sư Diệp đưa ra, miễn là cô đồng ý làm luật sư cho anh ta, anh ta sẵn sàng khai nhận.
Nhưng lần này, Diệp Đồng Trần đã từ chối.
Cô đã cho anh ta cơ hội rồi nhưng có một số kẻ u mê mãi đến khi thấy quan tài mới đổ lệ.
Những người như vậy sẽ không thực sự hợp tác điều tra, anh ta chỉ muốn lừa cô đến cứu mạng mà thôi.
Hơn nữa giờ đây cô đã biết minh khí đang ở trong tay ai rồi.
Vì vậy, khi Tống Minh Minh gọi điện tới, cô xin lỗi và nói rằng: Cô đang ở sân bay.
Tại sân bay lúc rạng sáng, cô và Hiểu Sơn Thanh đã lên chuyến bay muộn nhất đến Trại Vân Quế ở Quảng Tây. Hồ ly lông trắng chui vào trong túi xách của cô.
Hiểu Sơn Thanh vẫn còn hơi ngái ngủ, nửa đêm cậu nhận được điện thoại của Diệp Trần, đột nhiên cô nói với cậu: “Đi cùng tôi đến Trại Vân Quế một chuyến.”
Cậu thậm chí chưa hiểu Trại Vân Quế là nơi nào, đến đó làm gì, chỉ mơ màng bò dậy khoác áo phao lên rồi đến sân bay.
Lúc này, sau khi đã kiểm tra vé và lên máy bay, cậu mới nhớ ra hỏi Diệp Trần: “Trại Vân Quế là ở đâu vậy? Sao tôi chưa từng nghe đến chỗ này? Chúng ta đến đó làm gì?”
“Đi lấy một vật.” Diệp Đồng Trần nói với cậu: “Cậu ngủ một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu.”
Nhìn Hiểu Sơn Thanh với vẻ mặt mệt mỏi, cô không giải thích chi tiết mà chỉ bảo cậu nghỉ ngơi trước. Cô định đi tìm vật có thể giải trừ phong ấn của Cổ Nữ. Chuyến đi này vốn cô có thể tự mình đi, nhưng cô lo ngại sau khi cô rời đi, Kỷ Diệu Quang sẽ làm gì đó, kích động huyết sát của Cố Ninh và Hiểu Sơn Thanh.
Cố Ninh có lá bùa của cô, Hiểu Sơn Thanh lại đang ở trước mặt, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hồ ly nhỏ trong túi thò đầu ra, nhìn cô, khẽ hỏi: “Cô định giải trừ phong ấn cho chủ nhân phải không?”
Diệp Đồng Trần rũ mắt nhìn nó: “Không phải ngươi muốn ta đưa Kim Linh Nhi vào luân hồi sao?”
Hồ ly lông trắng gật đầu, dĩ nhiên là nó muốn. Chủ nhân bị giam trong minh khí không thể rời khỏi thân xác, không thể vào luân hồi đã quá lâu rồi, nó hy vọng chủ nhân được giải thoát, nhưng mà…
“Tôi có thể làm gì để báo đáp cô?” Hồ ly lông trắng hỏi với vẻ không chắc chắn. Cô giỏi như thế, nó còn có thể làm gì để báo đáp? Cô lại không thích nó biến thành người cô luôn nhớ nhung…
Nhưng cô lại nói: “Ngươi không cần báo đáp ta.”
“Vậy tại sao cô lại sẵn lòng giúp tôi?” Hồ ly lông trắng không dám tin.
“Không phải là để giúp ngươi.” Diệp Đồng Trần đưa tay đặt lên đầu nó: “Mà là để ngăn chặn một thảm họa lớn hơn xảy ra.”
Nếu cô đoán không sai thì Kim Linh Nhi mới là bản thể của cổ trùng. “Cổ” này đã thức tỉnh trong minh khí, vì vậy đêm nay cô và hồ ly nhỏ đã cảm ứng được hơi thở của Kim Linh Nhi trong minh khí trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó, hơi thở của Kim Linh Nhi lại bị phong ấn.
Có người tạm thời kiềm chế được Kim Linh Nhi đang thức tỉnh, nhưng không lâu nữa Kim Linh Nhi sẽ hoàn toàn tỉnh giấc. Khi đó, người chết có lẽ không chỉ là Kỷ Diệu Quang – kẻ đang giữ minh khí. Bởi Kim Linh Nhi đã bị phong ấn cả trăm năm, có lẽ oán khí đã ngút trời, cô không chắc sau khi nuốt chửng Kỷ Diệu Quang, Kim Linh Nhi sẽ còn làm gì nữa.
Cô phải tìm ra nguồn cơn của tai họa trước khi nó bắt đầu.
Máy bay cất cánh, Hiểu Sơn Thanh im lặng ngủ bên cạnh cô, nghiêng đầu dựa vào cánh tay cô.
Diệp Đồng Trần không cử động, cũng nhắm mắt lại.
****
Khi họ xuống máy bay thì trời đã sáng.
Hiểu Sơn Thanh nhìn đồng hồ, mới bảy giờ. Cậu đưa Diệp Trần đi ăn qua loa ở sân bay, sau đó bắt taxi đến địa chỉ mà Diệp Trần đã cung cấp.
Địa chỉ đó nằm bên ngoài di tích cổ đã bị đám trộm mộ đào bới.
Nơi này đã được khai thác một phần nhỏ thành khu di tích cổ “Cổ trại đã mất”. Phần chưa khai thác là một thung lũng nhỏ ở cuối một hệ thống hang động đá vôi rộng lớn, trong thung lũng có một vực nước đen sâu và nguy hiểm.
Theo truyền thuyết, Trại Vân Quế đột ngột biến mất do một trận động đất nhấn chìm cả làng. Làng bị chôn vùi dưới vực nước đen, vì vậy bao nhiêu năm qua chỉ một phần nhỏ di tích cổ trại được mở cửa, phần còn lại vẫn còn ngủ yên dưới đáy vực.
Trên đường đi, Hiểu Sơn Thanh đã tìm hiểu rõ lịch sử Vân Quế Trại, bao gồm văn hóa cổ và văn hóa “mẫu hệ” của họ. Các đời tộc trưởng đều là nữ, được chọn từ các bé gái sơ sinh trong làng bởi vị lão tộc trưởng. Đứa trẻ được chọn sẽ cắt đứt quan hệ với cha mẹ và lớn lên cùng lão tộc trưởng. Lão tộc trưởng sẽ không tiết lộ danh tính cha mẹ đứa trẻ, cũng không cho phép đứa trẻ học hành hay rời khỏi làng. Chỉ khi cô gái tròn 18 tuổi mới được phép ra ngoài. Họ được gọi là “Cổ Nữ”, là người cao quý nhất trong làng sau tộc trưởng.
Hiểu Sơn Thanh kinh ngạc: “Đây chẳng phải là giam lỏng trẻ em gái sao? Mà chuyện này chỉ xảy ra cách đây một trăm năm…”
Đúng vậy.
Diệp Đồng Trần nghĩ rằng dù là “Cổ Nữ” của Trại Vân Quế cách đây một trăm năm cũng là điều mà cô và sư phụ không thể chấp nhận. Trong những ghi chép này chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nhưng quá trình tạo ra một Cổ Nữ lại vô cùng tàn nhẫn, trải qua việc cho ăn cổ trùng từ nhỏ, tắm thuốc độc, trúng độc rồi giải độc…
Cổ Nữ lớn lên theo cách này trở thành một tồn tại như loài độc vật, suốt đời không thể gần gũi, chạm vào ai. Sự tồn tại của họ chỉ để chống lại kẻ thù, chữa bệnh cho người dân trong trại, sẽ ở lại canh giữ trại cho đến già. Cả đời không có người thân, bạn bè, đồng đội, chỉ có thế hệ Cổ Nữ kế tiếp là người duy nhất gần gũi.
Cô và sư phụ đã từng đến đây, nhưng không làm gì được hết. Dân trong trại ở đây thù địch với họ, không cho phép họ ở lại, cho rằng họ muốn bắt cóc Cổ Nữ, phá hoại Trại Vân Quế của họ.
Hiểu Sơn Thanh đọc thông báo và tin tức của cảnh sát địa phương về vụ trộm mộ, càng thấy kinh ngạc: “Đám trộm mộ này làm sao tìm được mộ của Cổ Nữ? Làm sao đào được? Mộ của Cổ Nữ nằm trên vách núi đối diện với vực nước đen mà.”
“Phân kim định huyệt.” Diệp Đồng Trần trả lời cậu.
Hiểu Sơn Thanh nói: “Cái này tôi biết, trong tiểu thuyết trộm mộ hay nhắc đến, cái gì mà khám dư, phân kim định huyệt, đại loại là một loại phong thủy huyền học. Thật sự có bí thuật này sao? Tôi tưởng là người viết tiểu thuyết bịa ra.”
Diệp Đồng Trần mỉm cười: “Đây không phải chuyện bịa đặt hay huyền học, mà là một loại… khoa học về phong thủy và địa lý.”
Người thực sự am hiểu có thể tìm ra vị trí mộ phần một cách chính xác. Nghe nói đám trộm mộ này là những kẻ tái phạm, số lượng mộ cổ chúng đã đào không đếm xuể. Có vẻ như tên đạo sĩ kia quả thật thông thạo thuật phân kim định huyệt, chỉ đáng tiếc là không dùng vào việc đúng đắn.
Xe không thể vào được khu di tích. Khi xuống xe, cô và Hiểu Sơn Thanh phát hiện khu di tích đã đóng cửa do vụ trộm mộ cổ, không cho phép vào.
Trời âm u dữ dội, như sắp mưa.
Hiểu Sơn Thanh vẫn còn đi khập khiễng, nên cô bảo cậu ngồi đợi ở ven đường.
Hiểu Sơn Thanh nhìn cô đi về phía khu di tích, vội nói: “Cô định đột nhập vào sao? Đừng cố ý vi phạm pháp luật nhé…”
Chưa nói hết câu, cậu đã mất ý thức một cách khó hiểu, ngủ thiếp đi.
Dưới bầu trời u ám, Diệp Đồng Trần thầm niệm thần chú, một đạo bùa phóng ra dính vào vách núi. Trước mắt, khoảng không dường như đông đặc thành một tấm gương, sau một cái chớp mắt, cảnh vật đã biến đổi –––
Cổng lớn của trại cổ hiện ra trước mắt, nhà cửa, đường sá vốn không còn tồn tại từ lâu giờ lại xuất hiện.
Hồ ly lông trắng nhìn ngây người. Đây, đây chẳng phải là trại cổ một trăm năm trước sao? Cô đã đưa nó trở về trại cổ thời đó ư?
Trên con đường núi tĩnh lặng, Diệp Đồng Trần giơ ngón tay lên, nhắm mắt, nói nhanh với hồ ly lông trắng: “Ta không thể vào được. Ngươi mang linh thức của ta vào trong tìm một vật, chỉ có năm phút thôi.”
Lần này cô không sử dụng cấm thuật Khai Thiên Môn, chỉ mượn hồ ly lông trắng để tạm thời quay về quá khứ của nó và Kim Linh Nhi tại phần mộ của Kim Linh Nhi. Với năng lực hiện tại, cô chỉ có thể duy trì tối đa năm phút.
“Được!” Hồ ly lông trắng vội đáp, nằm xuống đất chuẩn bị lao đi, lại hỏi cô: “Tìm vật gì?”
“Đồ vật của Kim Linh Nhi.” Diệp Đồng Trần nói: “Tìm thứ rất quan trọng với cô ấy, thứ có thể đánh thức cô ấy.”
Hồ ly lông trắng không hiểu, vừa định hỏi: Thứ gì mới là rất quan trọng?
Linh thể của Diệp Đồng Trần đã nhập vào linh thể của nó, nó nghe Diệp Đồng Trần nói trong đầu: “Đi thôi, nhanh lên.”
Vội vã chạy qua cổng lớn của cổ trại, nó lao như điên về phía nơi ở của Kim Linh Nhi.