Trước khi phiên tòa bắt đầu, cuối cùng Kỷ Vọng cũng đến. Ông ta cùng trợ lý lặng lẽ bước vào, ngồi ở hàng ghế cuối cùng khu vực dành cho người tham dự. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Diệp Trần đã đứng lên trình bày diễn biến vụ án.
Bài trình bày của cô rất khéo léo, sử dụng lối viết “xuân thu bút pháp”, vừa kể sự thật vừa ẩn ý bênh vực thân chủ.
Cô nói: “Thân chủ của tôi, anh Hiểu Thanh Tĩnh, sau khi phát hiện camera giám sát trong đạo quán Bão Nhất bị tắt một cách khó hiểu, đã lập tức đến đó để kiểm tra. Qua camera, anh ấy phát hiện Kỷ Diệu Quang cùng một người đàn ông lái máy xúc xuất hiện tại khu vực cấm vào của tháp lâm, có ý đồ đào bới mộ cổ.”
“Thân chủ của tôi lập tức báo cảnh sát, sau đó đến tháp lâm để ngăn chặn hành vi vi phạm pháp luật của Kỷ Diệu Quang, đồng thời thông báo cho đối phương biết rằng anh ấy đã báo cảnh sát. Lúc đó, người đàn ông lái máy xúc muốn dừng hành vi phạm pháp, nhưng Kỷ Diệu Quang đã nổi giận ngăn cản. Khi không thể ngăn cản được, hắn đã dùng xà beng – dụng cụ đào mộ mà họ mang theo – đánh mạnh vào đầu người đàn ông, khiến người này bất tỉnh tại chỗ.”
Cô nói xong, đưa ra hình ảnh cây xà beng, tiếp tục: “Sau khi đánh ngất người đàn ông, Kỷ Diệu Quang vẫn không dừng lại, tiếp tục tấn công nạn nhân. Thân chủ của tôi, anh Hiểu Thanh Tĩnh, đã xông vào ngăn cản, cố gắng cứu người đàn ông kia, nhưng lại bị Kỷ Diệu Quang trong cơn thịnh nộ dùng xà beng tấn công nhiều lần vào lưng và cổ, gây ra nhiều vết thương. Trong đó có vài lần Kỷ Diệu Quang nhắm vào đầu thân chủ của tôi, nhưng anh ấy đã né được. Cây xà beng trong tay Kỷ Diệu Quang cũng bị đánh rơi. Khi Kỷ Diệu Quang muốn nhặt lại xà beng, thân chủ của tôi đã ngăn cản, và bị hắn dùng nắm đấm đánh vào mặt. Sau đó, thân chủ của tôi đã đánh trả, giật lấy xà beng và đâm vào bụng Kỷ Diệu Quang.”
“Camera sau đó bị trục trặc, không ghi lại được diễn biến tiếp theo.” Diệp Đồng Trần nói: “Bảy phút sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường. Thân chủ của tôi đã tích cực hợp tác điều tra, đồng thời trên xe cảnh sát còn hỏi han tình hình của Kỷ Diệu Quang và xe cứu thương đã đến chưa.”
Cô lấy ra một bản ghi chép khác, nói: “Khi lấy lời khai tại đồn cảnh sát, thân chủ của tôi đã cung cấp một manh mối quan trọng: bảo vật bị đánh cắp từ mộ Cổ Nữ – miếng Ngọc thiền – đang ở trên người Kỷ Diệu Quang. Sau đó, qua xác nhận của nhóm chuyên gia, miếng Ngọc thiền mà Kỷ Diệu Quang đeo trên người chính là bảo vật cấp quốc gia bị đánh cắp.”
Kỷ Vọng ngồi trên ghế khán giả, nghe Diệp Trần trình bày diễn biến vụ án. Nếu không phải là ba của Kỷ Diệu Quang, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ Hiểu Thanh Tĩnh không chỉ là người dũng cảm, mà còn giúp cảnh sát phá án, tìm lại bảo vật quốc gia.
Nào có tội, thậm chí còn có công.
Bất lợi hơn nữa là sau đó, cảnh sát trình bày diễn biến vụ trộm mộ Cổ Nữ, từ lúc mộ bị trộm, đến khi họ bắt được tên trộm mộ Vương Nhất cùng đồng bọn, rồi Vương Nhất khai nhận người thuê bọn họ là thông qua ông chủ tiệm ngọc Vương Phong Khải, còn người liên lạc với Vương Phong Khải là trợ lý của Kỷ Diệu Quang – Lý Nghị.
Lý Nghị không chỉ khai nhận Kỷ Diệu Quang, mà còn đưa ra đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa anh ta và Kỷ Diệu Quang.
Trong đoạn ghi âm, Lý Nghị nói trước: “Mộ Cổ Nữ là di tích lịch sử được bảo vệ, tìm người đào trộm mộ là vi phạm pháp luật…”
Kỷ Diệu Quang ngắt lời anh ta: “Anh cứ làm theo lời tôi, không cần phải lo hậu quả cho tôi.”
Thật ngu xuẩn!
Kỷ Vọng nghe mà muốn phát bệnh. Chẳng lẽ Kỷ Diệu Quang chưa từng nghĩ đến việc trợ lý của mình sẽ ghi âm, sẽ khai ra mình sao? Hay là hắn tin lời ma quỷ của Thẩm Xác, cho rằng chỉ cần lấy được miếng Ngọc thiền thì không cần lo lắng gì nữa?
Chứng cứ mà cảnh sát đưa ra rất rõ ràng, mạch lạc, từng người, từng mắt xích đều có bằng chứng chỉ ra Kỷ Diệu Quang.
Vương Nhất, Vương Phong Khải, Lý Nghị đều có mặt tại tòa, khai báo chi tiết quá trình Kỷ Diệu Quang thuê bọn họ đào trộm mộ.
Kỷ Vọng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, luật sư của ông ta đã nói với ông ta rằng Kỷ Diệu Quang hiện tại không thể thoát tội, chỉ có thể cố gắng không phải là chủ mưu.
Vì vậy, ông ta hy vọng Kỷ Diệu Quang đừng có ngu ngốc mà gây thêm rắc rối ở tòa, hãy nhanh chóng khai ra Thẩm Xác theo như lời luật sư. Sự thật là Thẩm Xác đã xúi giục Kỷ Diệu Quang đi đào trộm mộ Cổ Nữ, sau đó giới thiệu ông chủ tiệm ngọc cho hắn.
Nếu không thì làm sao Kỷ Diệu Quang biết được tiệm ngọc này ngầm buôn bán cổ vật và đào trộm mộ? Những mánh khóe này chỉ có Thẩm Xác mới biết.
Rất nhanh sau đó đến lượt luật sư của Kỷ Diệu Quang phát biểu. Anh ta nói theo kế hoạch, nói không phải Kỷ Diệu Quang chủ động đi đào trộm mộ Cổ Nữ, mà là bị Thẩm Xác câu kết với ông chủ tiệm ngọc Vương Phong Khải dụ dỗ. Việc đến tháp lâm đào trộm mộ cổ cũng là do bị Thẩm Xác đe dọa.
Bằng chứng mà luật sư đưa ra là những lần Thẩm Xác gọi điện thoại nói với Kỷ Diệu Quang: “Nếu không lấy xương cốt cho tôi, thì cậu cứ chờ Cổ Nữ nhập vào người mà chiếm đoạt thân xác đi.”
Anh ta còn tìm được y tá chăm sóc Thẩm Xác. Y tá này làm chứng: “Đúng là có hai lần tôi nhìn thấy Kỷ Diệu Quang quỳ xuống cầu xin Thẩm Xác cứu mình, còn Thẩm Xác nói với cậu ta: ‘Muốn tôi cứu cậu thì lập tức đi lấy linh cốt cho tôi, càng nhanh càng tốt.’”
Thẩm Xác còn nói: “Cậu chỉ còn chưa đầy mười tiếng đồng hồ, nếu không lấy linh cốt đến thì dù tôi có muốn cũng không cứu được cậu đâu.”
Vậy nên, Kỷ Diệu Quang mới bị ép buộc phải đi đào trộm mộ cổ ở tháp lâm vào đêm khuya.
****
Diệp Đồng Trần ngồi nghe, khẽ mỉm cười. Quả nhiên là chó cắn chó, nhưng Kỷ Vọng có vẻ như không hiểu gì về Thẩm Xác.
Trên màn hình livestream, cư dân mạng đồng loạt mắng chửi Kỷ Diệu Quang——
[Thẩm Xác kêu cậu đi đào trộm mộ thì cậu đi? Ông ta kêu cậu giết ba thì cậu có giết không?]
[Buồn cười chết mất, Kỷ Diệu Quang ba tuổi à? Hắn không biết pháp luật à? Không biết đào trộm mộ là phạm tội à? Người ta bảo đi đào trộm mộ thì đi, tôi bảo đưa tiền cho tôi xem hắn có đưa không?]
[Khoan đã, Thẩm Xác này có phải là Thẩm Xác mà tôi biết không? Người có chút ân oán với pháp sư Diệp ấy? Người đã giúp ba con nhà họ Chương trong vụ án Bảo Châu ấy?]
[Tôi bỏ lỡ mất rồi, không biết là ai, chỉ muốn hỏi là Thẩm Xác lấy súng dí vào đầu Kỷ Diệu Quang đe dọa à?]
Đến khi Thẩm Xác được đưa đến hiện trường xét xử, khán giả trong phòng livestream đều im bặt. Bởi vì Thẩm Xác ngồi trên xe lăn, bị liệt nửa người, chỉ có thể cử động tay để lấy đồ.
[Vãi cả đe dọa, một người liệt nửa người thì đe dọa kiểu gì để đi đào trộm mộ lấy xương cốt? Nhổ nước bọt vào mặt à?]
[Chắc là yểm bùa rồi, yểm bùa “não cậu bị zombie ăn rồi”, não bị ăn rồi thì tự cho mình là vô địch thiên hạ, có thể thống nhất giang sơn.]
[Hahaha, bạn trên nói hay quá, mạnh dạn đoán có phải là phú bà Tay cầm dao mổ giết rồng không, lâu rồi không thấy phú bà xuất hiện.]
****
Tại tòa, thẩm phán hỏi Thẩm Xác có đe dọa, dụ dỗ Kỷ Diệu Quang đi đào trộm mộ hay không.
Thẩm Xác thu hồi ánh mắt từ trên người Diệp Đồng Trần, nói: “Thưa thẩm phán, là Kỷ Diệu Quang tự tìm đến tôi trước. Mỗi lần tôi gặp Kỷ Diệu Quang đều có camera giám sát ghi lại.”
Kỷ Vọng ngồi trên ghế khán giả sững sờ. Cái gì? Thẩm Xác lại âm thầm ghi hình? Mỗi lần? Chẳng phải Thẩm Xác cũng tự bán đứng mình sao? Dù sao cũng là ông ta nói cho Kỷ Diệu Quang biết về mộ Cổ Nữ và ông chủ tiệm ngọc mà!
Thế nhưng không ngờ, Thẩm Xác thật sự lấy ra toàn bộ camera giám sát. Chiếc camera này được lắp đặt đối diện giường bệnh của ông ta. Từ lần đầu tiên Kỷ Diệu Quang đến gặp ông ta với khuôn mặt đầy băng gạc, Thẩm Xác đã lắp đặt camera.
Trong đoạn video giám sát, Kỷ Diệu Quang kích động xé băng gạc trên mặt, để lộ vết sẹo dữ tợn, nói với Thẩm Xác: “Chỉ cần ông có thể giúp tôi khôi phục dung mạo, trừ khử Diệp Trần, tôi nguyện làm bất cứ điều gì. Không phải ông là người biết đổi vận sao? Có thể đổi vận cho tôi một lần nữa không?”
Thẩm Xác nhướng mày nhìn Diệp Đồng Trần. Thông tin trong đoạn video giám sát mà ông ta cung cấp rất nhiều, chắc chắn Diệp Đồng Trần sẽ thích lắm đây?
Giọng nói của Thẩm Xác vang lên từ video: “Lúc trước, khi cậu và ba cậu tìm đến tôi, yêu cầu tôi đổi mệnh cho cậu và Diệp Trần, giúp cho đứa con hoang như cậu có thể đường hoàng trở thành người thừa kế của nhà họ Kỷ, tôi đã nói rồi, đổi vận cả đời chỉ có thể đổi một lần. Lần đổi vận đó, mẹ của Diệp Trần đã chết, cô ta bị ép tự tử. Bây giờ, người ở trong thân xác đó không phải là cô ta nữa. Tôi đã nói rồi, không có ngày giờ sinh thực sự của người này, tôi không thể làm gì cô ta được, huống hồ tôi còn ra nông nỗi này.”
Thông tin trong video quá mức sốc, khiến cả phòng xử án im phăng phắc. Ngay cả thẩm phán cũng nhíu mày, chỉ cảm thấy vụ án này vừa hoang đường vừa phơi bày sự ác độc tột cùng của con người. Thứ hại chết người là mê tín dị đoan hay là lòng dạ độc ác của con người?
Tiếp theo, trong video, Kỷ Diệu Quang chủ động đề nghị: “Vậy phải làm sao ông mới có thể khôi phục tu vi?”
Thẩm Xác nói: “Sao? Ba cậu không nói cho cậu biết sao? Tôi đã nói với ông ta rồi, chỉ cần có thể lấy được xương cốt của Thiện Thủy Thiên Sư, tôi có thể khôi phục năng lực.”
Kỷ Diệu Quang trong video sững sờ: “Ông… ông nói với ba tôi khi nào? Là lúc tôi vừa bị đèn chùm rơi trúng đầu sao? Ông ấy nói với tôi… ông không có cách nào cứu tôi.”
“Ông ta nói với cậu như vậy sao?” Thẩm Xác cười lạnh: “Xem ra trong lòng Kỷ Vọng, cậu cũng không quan trọng đến thế. Ông ta thậm chí còn không muốn mạo hiểm vì cậu, còn cố tình giấu giếm cậu.”
Kỷ Diệu Quang trong video ngây người ra một lúc, sau đó như là hạ quyết tâm, nói: “Tôi sẽ giúp ông lấy trộm xương cốt của Thiện Thủy Thiên Sư. Tôi không thể dựa dẫm vào ai nữa, chỉ có thể tự mình giành lấy gia sản của nhà họ Kỷ.” Hắn tự giễu: “Kỷ Vọng có thể yêu thương tôi bao nhiêu chứ? Tôi chỉ là đứa con riêng mà ông ta vô tình có được. Nếu không phải ông ta bất lực, không thể có con trai thứ hai, thì cho dù tôi có chết ngoài đường, ông ta cũng mặc kệ. Bao nhiêu năm nay, ông ta nuôi bao nhiêu tình nhân cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải bồi dưỡng cho đứa con riêng này.”
Biểu cảm của mọi người trong phòng xử án đều vô cùng đặc sắc.
Trên màn hình livestream——
[Hahaha, tiếc là Kỷ Vọng không có mặt ở đây, không nghe được lời nhận xét “tuyệt vời” của con trai dành cho mình.]
[Đây có tính là hóng được drama của nhà họ Kỷ không? Sao nhà họ Kỷ lại chơi trò tự hủy diệt thế này?]
[Quả nhiên là cha con ruột thịt, giả tạo đến mức kinh người.]
[Vậy là Kỷ Vọng thật sự bất lực sao? Nuôi bao nhiêu tình nhân mà vẫn không có đứa con riêng thứ hai?]
[Mẹ con Diệp Trần thật đáng thương. Mặc dù tôi không tin chuyện đổi mệnh, nhưng bị chính chồng, ba ruột của mình dắt theo con riêng đi đổi mệnh cho con gái, thật quá ác độc. Kỷ Vọng rõ ràng giàu có như vậy, cho dù không cần vợ con nữa, muốn con riêng lên ngôi cũng không cần phải dồn ép vợ con đến đường chết chứ?]
[Càng giàu có càng ích kỷ.]
[Hóa ra là Kỷ Vọng và Kỷ Diệu Quang cùng nhau đổi mệnh của Diệp Trần… Tôi cứ tưởng là do con riêngg hãm hại Diệp Trần, không ngờ là Kỷ Vọng, thật ác độc, đó là con gái ruột của ông ta mà!]
[Thật sự quá ác độc, tôi chỉ cần nghĩ đến việc Kỷ Vọng là người cung cấp ngày giờ sinh của con gái cho Thẩm Xác để đổi mệnh là đã thấy rợn người… Đáng sợ không phải là mê tín dị đoan, mà là lòng dạ con người.]
****
Trong video, Kỷ Diệu Quang vẫn đang cầu xin Thẩm Xác: “Nhưng trước khi tôi giúp ông lấy được xương cốt, ông có thể giúp tôi khôi phục khuôn mặt trước được không? Với khuôn mặt kinh tởm này, tôi không thể làm được việc gì… Ngay cả bản thân tôi nhìn vào còn muốn ói.”
Thẩm Xác nói: “Cũng không phải là không có cách. Cậu có biết đến một ngôi làng chuyên dùng bùa chú tên là Trại Vân Quế không? Mỗi Cổ Nữ trong làng đều là cao thủ về bùa chú, không chỉ có thể yểm bùa, mà còn sở hữu dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, có thể mê hoặc tất cả mọi người. Chỉ cần cậu lấy được bùa chú trên người Cổ Nữ, cậu có thể có được dung mạo mê hoặc lòng người…”
“Ở đâu?” Kỷ Diệu Quang nôn nóng hỏi: “Để tôi đi tìm, tôi nhất định có thể tìm được.”
“Ở trong mộ Cổ Nữ.” Thẩm Xác nói: “Cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, trộm mộ Cổ Nữ không chỉ phạm pháp, mà còn rất nguy hiểm, kẻ mở quan tài ắt chết.”
Kỷ Diệu Quang suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy nếu tôi tìm người đi mở quan tài lấy thứ mà ông gọi là cổ trùng đó ra, người đó chết rồi, ông có thể làm phép để tôi an toàn lấy được cổ trùng của Cổ Nữ không?”
Thẩm Xác cười cười: “Đương nhiên, nhưng mà như vậy sẽ hại chết người ta.”
“Chỉ chết một người thôi mà, tôi sẽ trả cho bọn họ số tiền mà cả đời họ cũng không kiếm được.” Kỷ Diệu Quang chẳng hề bận tâm.
Sau đó chính là Thẩm Xác đưa cho hắn một dãy số điện thoại, là số của Vương Phong Khải ở tiệm ngọc bội, bảo hắn đi liên lạc với người này, người này sẽ giúp hắn tìm được nhóm người chuyên nghiệp trộm mộ.
Hai đoạn video sau, đều là video Kỷ Diệu Quang sau khi trộm minh khí của Cổ Nữ thì tìm Thẩm Xác giúp hắn dán bùa hộ mệnh.
Điều thú vị là, trong đoạn video giám sát cuối cùng lại xuất hiện Kỷ Vọng.
Là Kỷ Vọng sau khi Kỷ Diệu Quang bị đâm phải nhập viện, đã tìm Thẩm Xác để cố gắng khiến Thẩm Xác thừa nhận là hắn ta chỉ thị Diệu Quang làm chủ mưu chuyện này.
****
Video phát xong, Thẩm Xác ngồi trên ghế bị cáo trong phòng xử án nói với vẻ tiếc nuối: “Lúc đó Kỷ Vọng uy hiếp tôi nhận tội thay không thành, bây giờ lại vu oan giá họa cho tôi, may mà tôi có thói quen mở camera giám sát.”
Hắn ta ngồi trên xe lăn, nhìn thẳng về phía Kỷ Vọng đang ngồi ở hàng ghế dành cho người đến dự thính, sắc mặt Kỷ Vọng trông thật khó coi, như thể sắp ngất xỉu đến nơi rồi. Hắn ta đã nói với Kỷ Vọng rồi, hắn ta không sợ ngồi tù, muốn chết thì cùng chết.
Kỷ Vọng ngồi trên hàng ghế dành cho người đến dự thính nắm chặt lấy quần áo trước ngực, nghe thấy vị thẩm phán đang hỏi để xác nhận với Thẩm Xác: “Ba của Kỷ Diệu Quang là Kỷ Vọng trước đó đã biết Kỷ Diệu Quang trộm cắp di vật cấp quốc gia là minh khí Ngọc thiền?”
Thẩm Xác không chút do dự nói: “Đúng vậy, ông ta không chỉ biết, mà còn tìm mọi cách để tìm người nhận tội thay.” Hắn ta lại nhìn về phía luật sư của Kỷ Diệu Quang: “Luật sư của ông ta cũng từng đến tìm y tá chăm sóc tôi, đồng thời chuyển một khoản tiền cho cô ấy.”
Sắc mặt vị luật sư lập tức tái mét, anh ta lập tức đứng dậy nói: “Phản đối, thẩm phán, tôi phản đối kiểu vu khống không có chứng cứ này.”
Vị thẩm phán bèn hỏi Thẩm Xác: “Anh có chứng cứ không?”
Thẩm Xác nói: “Có, y tá đó đã áy náy lương tâm nên đã thú nhận với tôi.”
Vị luật sư sững sờ.
Vị thẩm phán cũng nhíu mày nghi ngờ, nhưng Thẩm Xác quả thực đã cung cấp một đoạn video ghi lại cuộc trò chuyện, trong đó có đoạn hội thoại giữa y tá đó và trợ lý của Kỷ Vọng, trợ lý nói sẽ đưa cho cô ấy 500 nghìn tệ, chỉ cần cô ấy phối hợp với luật sư đưa ra lời khai.
Lúc đầu, y tá đó nói rằng cô ấy chỉ nghe loáng thoáng Kỷ Diệu Quang cầu xin Thẩm Xác trong phòng bệnh, nhưng cụ thể thì không nghe rõ.
Sau đó thì đồng ý với trợ lý, sẽ cung cấp lời khai theo như lời luật sư nói.
Đoạn video này vừa phát xong, sắc mặt vị luật sư trắng bệch như người chết, anh ta không ngờ tới vụ kiện này có thể sẽ khiến chính mình vào tù…
Vị thẩm phán hỏi anh ta có phải sự thật không?
Anh ta chỉ có thể cắn răng nói: “Tôi không biết chuyện trợ lý của Kỷ Vọng và y tá nói chuyện với nhau.” Trước tiên phải tự mình phủi sạch trách nhiệm.
Vị thẩm phán nhíu mày nhìn anh ta: “Anh không biết? Vậy y tá nói sẽ phối hợp với luật sư đưa ra lời khai, là phối hợp với luật sư nào?”
Luật sư cứng đờ người ngồi trên ghế, chỉ có thể nói lại lần nữa: “Tôi không biết luật sư trong miệng cô ta là chỉ ai.”
Trên màn hình ——
[Bùng nổ, ngay cả luật sư của nhà họ Kỷ cũng hăng như vậy sao? Dám làm giả chứng cứ? Đây chẳng phải là biết pháp phạm pháp sao?]
[Hay lắm, chó cắn chó, một vở kịch hay.]
[Hăng, đều hăng như vậy.]
[Đây là chó điên à…]
****
Vở kịch mà Thẩm Xác mang đến khiến Hiểu Sơn Thanh ngẩn người, Thẩm Xác làm vậy chẳng phải là tự chôn mình sao? Trong camera giám sát đó, quả thực hắn ta đã cung cấp địa chỉ mộ Cổ Nữ và phương thức liên lạc của bọn trộm mộ, hắn ta thậm chí còn củng cố tội danh xúi giục Kỷ Diệu Quang đi trộm hài cốt, tại sao hắn ta lại làm vậy?
Diệp Đồng Trần lại rất hiểu, Thẩm Xác là một kẻ điên rồ, hèn hạ. Kỷ Vọng chọc giận hắn ta quả thực là bước đi sai lầm nhất, ông ta thực sự đã đánh giá thấp sự hèn hạ và độc ác của Thẩm Xác.
Chỉ là cuộc đấu giữa kẻ hèn hạ với kẻ hèn hạ mà thôi.
Thẩm Xác cho rằng hắn ta sẽ không ngồi tù được mấy năm, dù sao thì hắn ta sống như vậy ở đâu cũng là ngồi tù, còn Kỷ Vọng và Kỷ Diệu Quang dám cắn hắn ta, hắn ta nhất định phải khiến bọn họ muôn đời không ngóc đầu lên được.
Giống như hiện tại, Thẩm Xác không hề hoảng loạn, nhìn Diệp Đồng Trần với vẻ mặt tươi cười, công khai nói với cô: “Luật sư Diệp, có hài lòng không? Tôi thế nhưng đã cố gắng lấy lòng cô rồi, cô không thể cười với tôi một cái sao?”
Kẻ điên.
Diệp Đồng Trần coi như đã hiểu, tại sao Thẩm Xác lại nhắm vào cô mấy trăm năm mà vẫn không chịu buông tha, bởi vì cô đã đánh bại hắn ta, lại còn không nhớ rõ hắn ta, hắn ta cho rằng mình bị coi thường đúng không?
Cho nên hắn ta nhất định phải có được hài cốt khôi phục năng lực để trả thù cô, giống như hiện tại trả thù ba con Kỷ Vọng vậy.
****
Thẩm Xác?
Hiểu Thanh Tĩnh đứng sau lưng Diệp Đồng Trần nhìn chằm chằm Thẩm Xác, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt này, ánh mắt này của Thẩm Xác có chút quen thuộc. Anh nhớ ra lúc trước sau khi Diệp Đồng Trần phải chịu ác quả “chết đi”, có một người cũng điên cuồng như vậy muốn tìm thi thể và hồn phách của Diệp Đồng Trần.
Người đó là “dược nhân” từng được Diệp Đồng Trần cứu giúp, bị tra tấn đến mức người không ra người, ma không ra ma, trên mặt toàn là vết thương lở loét, trên người thậm chí còn không nhìn ra là nam hay nữ. Diệp Đồng Trần tốt bụng cứu hắn ta, thay hắn ta bôi thuốc chữa thương còn gửi gắm hắn ta cho vị y sư đáng tin cậy, nhưng mấy năm sau lại nghe nói người này tu luyện tà thuật, giết chết vị y sư đã cứu mình rồi cướp đi linh căn của y sư.
Diệp Đồng Trần lại một lần nữa xuống núi tìm được hắn ta, móc linh căn mà hắn ta cướp được ra, phế bỏ tu vi của hắn ta, dùng đinh khóa hồn phong ấn trong cơ thể hắn ta khiến hắn ta không thể nào tu luyện bất kỳ pháp thuật nào nữa, tha cho hắn ta một mạng.
Nhưng không biết tại sao, người này bặt vô âm tín rất lâu, lại xuất hiện vào lúc Diệp Đồng Trần chết, hơn nữa còn có tu vi mới.
Là hắn ta sao?
Hiểu Thanh Tĩnh không nhớ rõ tên hắn ta nữa, đó chỉ là một trong vô số người mà Diệp Đồng Trần từng cứu, thậm chí còn không tính là người đáng thương nhất.
Thẩm phán gõ búa, nhắc nhở Thẩm Xác chú ý lời nói của mình trước tòa.
Thẩm Xác chẳng hề bận tâm, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Đồng Trần.
Thẩm phán lại hỏi Kỷ Diệu Quang, có gì muốn nói cho bản thân không?
Kỷ Diệu Quang vẫn luôn cúi đầu ngồi trên xe lăn, dường như không muốn để người khác nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình, cũng giống như đã không còn chống cự gì nữa, khi bị hỏi, mới ngẩng đầu lên với vẻ yếu ớt, tìm thấy Kỷ Vọng trong số những người đến dự thính, nhìn chằm chằm ông ta nói: “Con chỉ muốn hỏi ba, tại sao không chịu đi trộm hài cốt thay con? Đó là con đường sống cuối cùng của con… Tại sao?” Nói đến đây, hắn trở nên kích động, chất vấn với đôi mắt đầy phẫn uất và nước mắt: “Rõ ràng ba vẫn có thể giúp con đi trộm hài cốt! Như vậy thì con đã được cứu rồi! Tại sao không chịu mạo hiểm vì con? Bởi vì con là con hoang sao?”
“Yên lặng!” Thẩm phán nhíu mày, gõ mạnh búa pháp đình. Đến lúc này rồi mà Kỷ Diệu Quang vẫn không biết hối cải, còn muốn đi trộm đồ cổ!
Trên màn hình, bình luận lại hỏi ——
[Kỷ Vọng có ở hiện trường sao?]
[Vậy thì tốt quá! Kỷ Vọng đừng bỏ lỡ hiện trường đặc sắc thế này!]
[Kỷ Diệu Quang bị điên rồi à…]
Kỷ Diệu Quang nước mắt lưng tròng, tim đập thình thịch, hắn như thật sự phát điên rồi. Hắn đột nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, nói hết những lời trong lòng ra, như thể… như thể có người khác đang điều khiển cơ thể hắn, hắn không thể nào khép miệng lại… Hắn rõ ràng không muốn như vậy, hắn còn muốn cố gắng được giảm án, còn muốn trông cậy vào Kỷ Vọng giúp hắn kháng cáo… Nhưng miệng hắn không thể ngừng thốt ra những lời nói thật trong lòng. Hắn thật sự hận Kỷ Vọng, rõ ràng lần cuối cùng Kỷ Vọng đi tìm Thẩm Xác, Thẩm Xác đã nói lấy được linh cốt còn có thể cứu hắn! Tại sao Kỷ Vọng không thể mạo hiểm vì hắn?
Chẳng lẽ chỉ vì hắn là con riêng sao?
Mẹ hắn ngồi ở hàng ghế đầu tiên khóc lóc cầu xin hắn đừng nói nữa.
Nhưng hắn rất hận, hận mẹ hắn không có bản lĩnh, làm tình nhân, khiến hắn cả đời mang tiếng là con riêng!
Hắn không nhịn được chất vấn: “Kỷ Vọng, tại sao ba không dám lộ diện? Có phải ba cảm thấy con rất mất mặt hay không?” Từ nhỏ đến lớn hắn luôn nỗ lực hơn người khác, sợ làm mất mặt ba hắn, bây giờ hắn sắp phải ngồi tù, ba hắn thậm chí không dám ngồi ở hàng ghế đầu tiên tiễn hắn một đoạn đường.
Phía sau khu vực xét xử đột nhiên có tiếng xôn xao, có người kinh hô: “Có người ngất xỉu rồi!”
“Ông chủ! Ông chủ!”
“Là Kỷ Vọng, Kỷ Vọng ngất xỉu rồi…”
Thẩm phán vội vàng nhìn sang, lập tức lệnh cho cảnh sát tư pháp gọi xe cấp cứu.
Cảnh sát tư pháp đến nơi phát hiện Kỷ Vọng ngã trên đất, quả thật đã ngất xỉu.
Chỉ đành tạm thời hoãn phiên tòa, gọi xe cấp cứu đưa người đến bệnh viện.
Phòng livestream như nổ tung ——
[Đậu xanh, Kỷ Vọng thật sự có mặt ở hiện trường.]
[Tức đến ngất xỉu luôn? Hahahaha quả báo đấy!]
[Ai mà không nói một câu quả báo nhãn tiền chứ? Con riêng do chính mình lựa chọn, tức đến ngất xỉu cũng phải bảo vệ cho tốt, Kỷ Vọng mau đứng dậy tiếp tục làm giả chứng cứ cho con trai ông đi.]
[Đã bảo Kỷ Vọng và Kỷ Diệu Quang mau quỳ xuống xin lỗi luật sư Diệp rồi, không nghe, cứ muốn tìm đường chết, chịu thôi.]
[Thấy chưa? Đàn ông ngoại tình, con riêng sẽ hại cả nhà.]
****
Kỷ Vọng được đưa lên xe cấp cứu, phiên tòa hoãn chưa được bao lâu thì lại tiếp tục.
Lần này mở phiên tòa, Diệp Đồng Trần chất vấn trực tiếp hỏi Kỷ Diệu Quang: “Lúc ở tháp lâm, anh tấn công thân chủ của tôi là Hiểu Thanh Tĩnh, nhiều lần đánh vào đầu và cổ anh ấy, có phải anh muốn giết anh ấy không?”
Luật sư của Kỷ Diệu Quang lập tức lên tiếng: “Phản đối luật sư đối phương đưa ra câu hỏi mang tính chất suy đoán…”
Nhưng chưa nói xong, Kỷ Diệu Quang đã tự mình lên tiếng: “Phải, tôi muốn giết ông ta, ông ta ngăn cản tôi đào linh cốt, phá hỏng kế hoạch của tôi, tôi phải nhanh chóng giết ông ta mới có thể tranh thủ thời gian đào linh cốt.”
Câu trả lời thẳng thắn của hắn khiến luật sư ngây người, đứng chôn chân tại chỗ, nhìn hắn với vẻ mặt khó tin.
Nhưng Kỷ Diệu Quang cũng đang rơi lệ, hắn không thể khống chế “miệng” mình không nói thật được.
Chỉ có Diệp Đồng Trần nhìn thấy ánh sáng đỏ nhàn nhạt trong mắt hắn, biết Kim Linh Nhi đang ở trong cơ thể hắn, điều khiển hắn chỉ có thể nói lời thật sao?
Vì vậy, Diệp Đồng Trần nắm bắt thời cơ, hỏi tiếp: “Cây xà beng gây án là do đồng bọn của anh mang đến, lúc anh đánh vào đầu đồng bọn có phải anh cũng muốn giết anh ta không?”
“Phải, anh ta không nghe lời thì cũng đáng chết.” Kỷ Diệu Quang toàn thân run rẩy, môi trắng bệch nhìn Diệp Đồng Trần một cách đáng sợ, là cô đang điều khiển hắn phải không?
“Cây xà beng rơi xuống đất, anh một lần nữa giằng co nhặt lên là có động cơ gì?” Diệp Đồng Trần nhìn hắn hỏi: “Là muốn bỏ chạy ngay lập tức? Hay là tiếp tục tấn công giết chết thân chủ của tôi là Hiểu Thanh Tĩnh?”
“Phản đối! Thẩm phán phản đối!” Luật sư của Kỷ Diệu Quang lại kích động phản đối.
Nhưng vô dụng, trước khi thẩm phán lên tiếng, Kỷ Diệu Quang đã tự mình nói: “Tất nhiên là giết anh ta! Anh ta đã biết tôi muốn trộm linh cốt, không giết anh ta chẳng lẽ chờ anh ta báo cảnh sát bắt tôi sao?”
Môi Kỷ Diệu Quang run rẩy.
Thẩm phán nhìn Kỷ Diệu Quang với vẻ mặt khó hiểu và kỳ quái, lên tiếng nói với Diệp Đồng Trần: “Mời luật sư chú ý cách thức đặt câu hỏi.”
Cô trở về chỗ ngồi của mình, mỉm cười nhìn luật sư đối phương.
Thẩm Xác như kẻ tâm thần vỗ tay: “Tuyệt vời, tuyệt vời, luật sư Diệp chất vấn thật sự quá tuyệt vời.”
Thẩm phán nhìn ông ta với ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần.
Bình luận trên livestream cũng nói —— [Này, Thẩm Xác bị điên à?]
[Thẩm Xác sao lại có cảm giác biến thái, si mê thế nhỉ…]
Thẩm phán yêu cầu Thẩm Xác không được phép lên tiếng khi chưa đến lượt chất vấn, sau đó mời luật sư của Kỷ Diệu Quang đặt câu hỏi.
Lúc này, sắc mặt luật sư đã trắng bệch, cổ họng khô rát, đứng dậy với tâm trạng rối bời. Hỏi cái gì đây? Mẹ kiếp, còn hỏi cái gì nữa? Tất cả kế hoạch của anh ta ngay từ đầu đã bị Diệp Trần và Thẩm Xác phá hỏng rồi!
Anh ta chỉ có thể làm theo kế hoạch ban đầu, hỏi Hiểu Thanh Tĩnh: “Lúc… thân chủ của tôi bị anh đánh rơi cây xà beng, anh có cơ hội chạy trốn, tại sao không chạy mà lại nhặt cây xà beng lên gây án? Lúc đó anh có động cơ giết người phải không?”
“Phản đối.” Hiểu Sơn Thanh lập tức đứng dậy nói: “Phản đối luật sư đối phương đưa ra câu hỏi mang tính chất suy đoán.”
Luật sư của Kỷ Diệu Quang đã luống cuống, đầu óc trống rỗng, nghe thấy thẩm phán nói với anh ta: “Mời chú ý cách thức đặt câu hỏi.”
Anh ta đứng đó với tâm trạng như chết lặng, đây là vụ kiện nhục nhã nhất trong sự nghiệp luật sư của anh ta, hơn nữa còn bị chính thân chủ của mình đâm sau lưng!
Anh ta xụi lơ nói: “Không còn.” Còn hỏi gì nữa đây? Kỷ Diệu Quang đã nhận hết mọi thứ rồi.
Còn Hiểu Thanh Tĩnh, trước đó đã báo cảnh sát, cũng nhiều lần cảnh cáo, sau khi bị tấn công mới đánh trả, sau khi gây án cũng không bỏ trốn, tích cực phối hợp điều tra! Anh ta còn có thể hỏi ra cái gì nữa?
****
Diệp Đồng Trần giao phần bào chữa cuối cùng cho Hiểu Sơn Thanh.
Hiểu Sơn Thanh đứng dậy với vẻ mặt căng thẳng hơn bao giờ hết, cậu gấp tập tài liệu lại, nhìn thẩm phán nói: “Thưa thẩm phán, thân chủ của tôi – Hiểu Thanh Tĩnh với tư cách là Quán Chủ Danh Dự của đạo quán Bão Nhất, luôn coi việc bảo vệ mỗi cỏ mỗi cành cây ngọn lá của đạo quán là trách nhiệm của mình. Khi phát hiện Kỷ Diệu Quang có ý định phá hoại di tích lịch sử, trộm lăng mộ cổ, ông ấy lập tức báo cảnh sát, chạy đến hiện trường ngăn cản, ông ấy đã bật camera giám sát. Điều này chứng minh mục đích ban đầu của ông ấy chỉ là để ngăn chặn Kỷ Diệu Quang thực hiện hành vi phạm tội, không hề có bất kỳ động cơ giết người nào.”
“Thậm chí khi Kỷ Diệu Quang nhiều lần dùng xà beng tấn công, ông ấy cũng chỉ né tránh.” Cậu siết chặt tay: “Cây xà beng gây án là do đồng bọn của Kỷ Diệu Quang mang đến, là Kỷ Diệu Quang đã nhặt lên làm hung khí tấn công đồng bọn và thân chủ của tôi. Nếu không phải Kỷ Diệu Quang lỡ tay đánh rơi cây xà beng, có lẽ thân chủ của tôi và người đàn ông kia đã chết tại hiện trường.”
Hiểu Sơn Thanh càng nói càng tự tin: “Có lẽ tôi có thể thay mặt thân chủ của mình trả lời câu hỏi vừa rồi của anh ta, tại sao sau khi cây xà beng rơi xuống đất, thân chủ của tôi không chọn cách bỏ chạy mà lại giằng co nhặt cây xà beng lên phản kháng? Bởi vì tại hiện trường còn có một người bị thương nặng, bởi vì mục đích ban đầu của thân chủ tôi là ngăn chặn Kỷ Diệu Quang gây án, vì vậy thân chủ của tôi mới xuất hiện ở tháp lâm, vậy nên thân chủ của tôi đã không chọn cách bỏ chạy, mà là lựa chọn dũng cảm phản kháng, ngăn chặn Kỷ Diệu Quang tiếp tục phạm tội.”
Cậu nói: “Pháp luật là để bảo vệ người bị hại chứ không phải kẻ gây án, nếu thân chủ của tôi vì hành động nghĩa hiệp mà bị đe dọa đến tính mạng, ông ấy phản kháng, tôi cho rằng đó là phản ứng bình thường của một con người.”
Nếu hành động nghĩa hiệp lại bị xét xử, cậu cho rằng đó là điều bất công.