Luật Sư, Đừng Chạy!

Chương 8: Kết thêm thù mới



"Uy uy, nơi này, nơi này" cô phóng viên thấy Tiêu Kì Huyên ngây người, đành phải vỗ vỗ bả vai của nàng, dẫn dắt lực chú ý của nàng.

"Cô là?" Tiêu Kì Huyên không thể nhận ra người trước mắt này, nhưng nếu nàng cũng mặc lễ phục màu đen, hẳn cũng là đồng nghiệp trong nghề, Tiêu Kì Huyên cười cười, "Thật ngượng ngùng, ngọn đèn quá mờ, không nhìn thấy" ngọn đèn làm sao quá mờ, rõ ràng là không muốn thôi, chị hai ơi, cô kêu tôi làm chi, đây mới là câu hỏi Tiêu Kì Huyên vốn muốn nói ra.

"Ha ha, xin chào, em tên là Tiramisu, Missouri Tiramisu" cô phóng viên tự giới thiệu, thời gian nàng ngây ngốc trong vòng lẩn quẩn của nghề phóng viên này còn quá ngắn, rất nhiều người cũng không biết nàng cũng là bình thường, nàng thấy Tiêu Kì Huyên không có phản ứng gì lớn, nghĩ nghĩ, "Bút ghi âm của em hết pin, là chị cho em pin dùng, chị nhớ không?".


Pin? Pin gì, à, nhớ rồi, thì ra là cô phóng viên kia, "Ha ha, xin chào".

Tiêu Kì Huyên nói xong, mỉm cười, nụ cười này nhìn qua có vẻ rất nhàm chán, mà nó có thể làm cho Missouri như được nạp đầy điện, chỉ cần ấn nút là có thể trực tiếp hoạt động.

"Missouri tiểu thư?" Tiêu Kì Huyên quơ quơ tay trước mặt, nhìn nàng hoàn hồn, mới nói tiếp, "Cùng nhau vào đi thôi" xem ra về sau không thể tùy tiện cười với người khác, Đình Đình nói đúng, thật đúng là không phải người nào cũng có thể dùng chiêu này, đêm nay có một ví dụ sống đây.

"Được, đi thôi" Missouri lắc mông đi theo Tiêu Kì Huyên, hai người song song đi vào hội trường.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

"Thưa quí ông quí bà, chúc mọi người một buổi tối tốt lành. Chủ để buổi bán đấu giá hôm nay là "Tình yêu đêm hè", chúng tôi đem một số tác phẩm nghệ thuật ra đấu giá để thông qua đó chia sẻ khó khăn với mọi người, giúp xây lại các trường học ở vùng núi, giúp các học sinh nghèo khó khăn ở vùng núi có thể tiếp tục được đến trường. Tiếp theo, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người tác phẩm nghệ thuật được đấu giá đầu tiên......" một chuyên gia đấu giá mặc tây trang màu đen đứng trên sân khấu dẫn dắt chương trình và giới thiệu các tác phẩm, khách khứa bên dưới bắt đầu bàn tác xôn xao, máy ảnh trong tay  các phóng viên bắt đầu vang lên tiếng tách tách.


Trình tự đưa tin tức về một buổi đấu giá rất đơn giản, chụp một vài tấm ảnh thời điểm bắt đầu đấu giá, ghi chép đại khái lại, đem tên tác phẩm, năm sáng tác, tác giả, nội dung đại khái của tác phẩm ghi ra là được, nếu như không thể nhớ hết toàn bộ về tác phẩm, trực tiếp lên mạng hỏi Baidu, là có thể thoải mái viết ra, quan trọng là phải ghi lại giá người mua đề ra, và ai là người mua mấy thứ này, bạn có thể không nhớ rõ tên của bọn họ, nhưng nhất định phải nhớ kỹ tên công ty của bọn họ, buổi đấu giá được tổ chức ra đơn giản là làm màu mà thôi, nếu thật tình muốn giúp trẻ em thất học, không bằng trực tiếp lấy chút tiền ra đóng góp, hoặc đầu tư một hạng mục rõ ràng, thực tế.

Buổi đấu giá diễn ra cũng đã hai giờ đồng hồ, mấy người phóng viên đi cùng Tiêu Kì Huyên như con ong mật chăm chỉ ghi chép tin tức, muốn có tin tức, phải trở thành ong. Những tin đồn trong giới nhà giàu hiện tại là tin tức được nhiều người chú ý nhất, giảm bớt tin tức ngoài lề, cũng là yêu cầu lần này của đơn vị tổ chức đấu giá, cũng là mục đích của việc mời phóng viên nổi tiếng đến phỏng vấn.


"Luật sư Lãnh, cô cũng là tới tham gia buổi đấu giá này sao?" Missouri thấy Lãnh Huỳnh Duệ, trong mắt tỏa ánh sáng, nếu có thể mượn cơ hội này làm một bài phỏng vấn độc nhất vô nhị, chắc chắn sẽ được chủ biên khen ngợi.

"Tôi không phải tới tham gia đấu giá, thật xin lỗi, tôi còn có việc" Lãnh Huỳnh Duệ tuy rằng nói chuyện cùng Missouri, nhưng ánh mắt của nàng lại tập trung trên người Tiêu Kì Huyên, thế nhưng có thể tới tham gia buổi đấu giá, xem ra Tiêu Kì Huyên bản lĩnh cũng không nhỏ.

Càng không muốn nghe được cái gì, thì sẽ nghe được cái đó; Càng không muốn nhìn thấy cái gì, thì sẽ gặp phải cái đó. Đêm nay Lãnh Huỳnh Duệ mặc lễ phục dạ hội màu trắng, mang một bộ trang sức rất phù hợp, một thân phục trang đẹp đẽ, thần thái sáng láng. Tiêu Kì Huyên lấy cớ đổi champagne, cố ý tránh Lãnh Huỳnh Duệ, nàng cũng không muốn đêm nay ra lại xảy ra chuyện gì, phải biết rằng, nếu trong bữa tiệc mà dọa người như vậy thì thanh danh sẽ lan xa.
"Bụng trống không mà uống champange cũng không tốt, vẫn nên ăn trước miếng dưa hấu đi".

Một miếng dưa hấu được ghim lên quen xiên được người đưa tới trước mặt Tiêu Kì Huyên, bàn tay kia thật tinh tế, Tiêu Kì Huyên nói cám ơn xong, định nhận lấy dưa hấu, xoay người nhìn thấy chính là vẻ mặt cười xấu xa của Lãnh Huỳnh Duệ.

Một người nhận dưa hấu, một người đưa dưa hấu, tại thời điểm hai tay chạm nhau, miếng dưa hấu rớt xuống, trúng ngay trên lễ phục của Tiêu Kì Huyên.

"Ôi không" Tiêu Kì Huyên cầm lấy giấy ăn trên bàn cố gắng lau sạch, căm tức Lãnh Huỳnh Duệ, một câu cũng không nói, nàng cố ý, nàng nhất định là cố ý, cô gái rắn rết này quả thực đang mang thù.

"Đỏ và Đen phối hợp, kỳ thật cũng không tồi" Lãnh Huỳnh Duệ giơ khóe miệng, hừ một tiếng, đi vào trong đám người. Tiêu Kì Huyên bị mình chỉnh, Lãnh Huỳnh Duệ cảm thấy vui vẻ vô cùng, nàng đã lâu chưa có cảm nhận được sự vui vẻ, mặc dù có chút ác, nhưng cũng chỉ là có qua có lại thôi.
Nhiệm vụ phòng vấn của Tiêu Kì Huyên cơ bản là đã hoàn thành, chỉ cần trở về chỉnh sửa lại bài viết, trình chủ biên, ngày mai xuất bản, hiện tại lại người chơi khăm như vậy, nàng không muốn tiếp tục tham gia bữa tiệc không một chút quan hệ nào với nàng nữa. Một cô gái vào buổi tối mặc lễ phục dạ hội từ vùng ngoại thành đi về, hệ số nguy hiểm không thua gì việc một cô gái một mình lẻ loi đến gần thôn toàn đàn ông, Tiêu Kì Huyên nghĩ nghĩ, vẫn nên gọi điện thoại cho Ôn Đình Đình, để cho nàng tới đón đi.

"Đình Đình, tớ xong việc rồi, cậu tới đón tớ đi".

"Huyên Huyên, hôm nay công ty tớ có tiệc, mà tớ có uống rượu, không thể lái xe. Cậu xem xem có người quen không, cậu xin đi nhờ một chuyến đi" bên Ôn Đình Đình còn rất ồn ào, xem ra cũng không thể về sớm, mấy người xung quanh lại tới mời rượu, cả trai lẫn gái, vừa nói vừa cười.
"Vậy được rồi, cậu cũng đừng chơi quá muộn, về nhà thì gọi điện thoại cho tớ".

"Ok, cứ vậy đi, bye bye".

"Bye".

Missouri giống như một con chim sẻ, trong bữa tiệc chạy ngược chạy xuôi phỏng vấn, số lượng rất cam đoan, nhưng chất lượng thì không được vậy, tài liệu tìm được cũng không ít, đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, vừa vặn gặp phải Tiêu Kỳ Huyên chuẩn bị về nhà ở cửa.

"Tiêu Kì Huyên, chị phải về sao?" đứa nhỏ Tiramisu này giống như bạn nhỏ sáu tuổi, bất kỳ lúc nào cũng có thể tràn ngập sức sống.

Tiêu Kì Huyên nhìn nàng, nghĩ rằng mình rốt cục cũng có bạn, "Ừm, phải đi về. Cô cũng vậy sao?" Tiramisu bé nhỏ về nhà đi, Tiramisu về nhà đi, trong lòng Tiêu Kì Huyên mặc niệm hai lần, nàng thật tâm cần một người bạn cùng nàng trở về, bởi vì nội tâm cô gái nhỏ như nàng kỳ thật còn rất sợ bóng tối.
"Về nhà ạ, chị có xe không?" Tiramisu bé nhỏ thiếu điều đem hai tay để bên miệng, đem lưỡi lè ra, vấn đề của nàng thật thực tế, ngữ khí thật đáng yêu, giống nhau đang nói, đem tôi mang về nhà đi, tôi cam đoan tôi sẽ rất ngoan ngoãn.

Một trận gió đêm thổi qua, làm tóc Tiêu Kì Huyên rối loạn, sợi tóc bay tới trước mắt, nếu bây giờ có một con quạ đen bay qua, xem như phù hợp với tình hình. Chị hai à, thì ra chị cũng chờ xe, xem ra, chúng ta cũng bị vây ở rừng sâu này, cũng may bên này không có mèo rừng cùng lợn rừng, các cô gái có thể đứng rất an toàn.

"Không có xe sao? Vậy em đi tìm người đưa chúng ta về" Tiramisu bé nhỏ thuộc trường phái hành động, nói xong liền chạy về phía bãi đỗ xe, chính là nghé con mới sinh không sợ hổ, bóng tối đối với Missouri mà nói, căn bản không tính là cái gì, đại khái tìm xung quanh, có một cô gái mở cửa bên trái chiếc Jaguar, hai mắt Missouri sáng ngời, lập tức đi lên.
Tiêu Kì Huyên đứng một mình nhàm chán, đứng phía cửa mang theo bóp da nhỏ, thong thả đi qua đi lại, nhìn một chiếc xe phía xa xa chạy lại, hướng chính mình bật đèn xe sáng lên, thật không muốn nó rời đi, Tiramisu bé nhỏ quả thực đúng là lục lạc nhỏ, có khá nhiều phương pháp.

Xe dừng lại trước mặt Tiêu Kì Huyên, Tiramisu hạ cửa sổ xuống, tiếp đón Tiêu Kì Huyên, kêu nàng lên xe. Tiêu Kỳ Huyên ngồi vào trong xe xong, nói lời cảm ơn.

"Cửa xe chưa được đóng kỹ".

"Thật xin lỗi" Tiêu Kì Huyên mở cửa xe rồi đóng lại lần nữa, nhưng cửa xe này không chịu nghe lời, đóng thế nào cũng đóng không kỹ.

Lái xe dường như có chút mất hứng, cởi bỏ dây an toàn, di một vòng ra phía sau xe, đem cửa mở ra, sau đó dùng sức đóng chặt lại.

Tiêu Kì Huyên lúc này mới thấy rõ ràng lái xe này không phải ai khác, đúng là Lãnh Huỳnh Duệ, đúng là oan gia khắc tinh của nàng, thật không hay khi thúc giục thánh mẫu Maria, what the hell, việc này còn có thể tiếp tục xảy ra sao, xin hỏi đây là cái kịch bản chết tiệt gì thế, vẫn nên học theo phim thần tượng Hàn Quốc nha.
"Này bạn nhỏ, nếu đầu tiên cô nói cho tôi biết người bạn cô muốn đón là nàng, tôi căn bản sẽ không cho cô lên xe" Lãnh Huỳnh Duệ mặc kệ mặt Tiêu Kì Huyên có chảy xuống hay không, nàng chính là không thích nàng, vốn lấy dưa hấu làm kết thúc, cũng không nghĩ còn có thể tình cảm chưa dứt mà gặp lại nhau, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

"Tiramisu, nếu đầu tiên cô nói cho tôi biết người cô tìm giúp đỡ là nàng, tôi căn bản sẽ không ngồi lên xe của nàng này" Tiêu Kì Huyên cũng không phải ngồi không, chuyện dưa hấu tối hôm nay, nàng tạm không truy cứu, coi như là trả lại cho chuyện chậu hoa, mỗi người một lần, huề nhau, nhưng Lãnh Huỳnh Duệ lại ở trước mặt người ngoài, nói lời nói độc ác đả thương người, ai cũng không thích, hừ hừ, Tiêu Kì Huyên chăm chú suy nghĩ, người ngoài, hừ, cả hai người này đều là người ngoài, quả thực tức chết tôi.
"Thực xin lỗi......" đứa nhỏ làm sao gặp qua trường hợp này, như hạt cà phê bị xay, vừa mới tham gia công tác, liền gặp phải hai vị này, mình có lòng tốt, không nghĩ không được khen ngợi, mà còn trở thành thịt bị kẹp giữa hai miếng sandwich, cảm nhận áp lực từ hai phía trái phải, làm việc tốt không được báo đáp mà.

"Tiramisu, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. Nếu không, tôi gọi xe đưa cô về nha" Tiêu Kì Huyên tuyệt đối không thể thấy người khác khóc, nàng sẽ mềm lòng, Missouri là nàng vô tâm làm tổn thương, muốn trách cũng chỉ có thể trách họ Lãnh kia, rõ ràng là nàng không đúng.

"Được rồi được rồi, để tôi đưa các cô trở về. Tâm trạng mấy ngày nay của tôi có chút không được bình tĩnh, Tiramisu bé nhỏ, cô đừng để ý nha" Lãnh Huỳnh Duệ xoa tóc Tiramisu, động tác xoa xoa kia như đang sờ thú cưng của mình, đừng nói thực dụng, Tiramisu thật sự đã hết khóc.
Tiêu Kì Huyên ngồi ở ghế sau, không hề nhiều lời. Lãnh Huỳnh Duệ đưa Tiramisu đến đúng nơi, sau đó đem xe dừng lại ven đường, đem Tiêu Kì Huyên đuổi xuống xe, sau đó đạp chân ga nghênh ngang mà đi.

Tiêu Kì Huyên đứng ở ven đường, tức giận dậm chân, nàng thề nàng muốn báo thù, nhất định phải làm cho Lãnh Huỳnh Duệ trả giá thật lớm. Gió đêm thổi qua, quần áo trên người có vẻ đơn bạc, Tiêu Kì Huyên lấy di động ra gọi điện thoại cho Ôn Đình Đình, biết được có người bạn đưa Đình Đình về nhà, Tiêu Kì Huyên đi về hướng nhà mình, tin tức rốt cục cũng tìm xong rồi.