Luật Sư Hạng Nhất

Chương 1: Thực tập sinh (1)



Cuối tháng mười một, đầu mùa đông ở Decama, đồng hồ lớn ở quảng trường lớn đã sớm vang lên như thường lệ, bồ câu màu xám vỗ cánh lướt qua bầu trời cũng u ám như vậy.

U ám, giá rét, xúi quẩy đầy trời. Cái thời tiết tốt đẹp này rất thích hợp với việc cướp bóc đưa ma, rất giống với tâm trạng của Yên Tuy Chi lúc này.

Mấy tháng trước anh vẫn còn cái chức luật sư hạng nhất, giữ chức viện trưởng của học viện pháp luật đại học Metz, áo mũ chỉnh tề mà tham gia tiệc rượu dành cho những người nổi tiếng ở vườn hoa…

Bây giờ mới cách có bao lâu mà anh đã nghèo rớt mùng tơi thế này rồi.

Bây giờ là 8 giờ sáng, anh đang đi bộ đến chợ đen hỗn loạn nhất phía tây Decama, vừa chậm rãi uống cà phê vừa quét mắt nhìn vào từng cái biển hiệu cửa hàng chật chội.

Mặt anh là màu thuần trắng đẹp mắt, nhưng lại lộ ra vẻ mặt vô cùng khó chịu và ghét bỏ, giống như không phải đang uống cà phê tinh khiết mà là cứt mèo nguyên chất.

Anh vòng vo ở đây nửa ngày chỉ để tìm một cửa hàng phù hợp – có thể giúp tìm một ít đồ, tốt nhất còn có thể làm được giấy chứng nhận giả.

Năm phút sau, Yên Tuy Chi dừng chân trước một cửa hàng nhỏ hẹp.

Biển hiệu điện tử bên ngoài cánh cửa của cửa hàng này hiện lên hai hàng chữ:

Cửa hàng sửa chữa Hắc Thạch.

Cái gì cũng làm!

Tốt lắm.

Yên Tuy Chi bóp cốc cà phê rồi ném vào thùng rác điện tử bên đường, nhấc chân bước vào cửa hàng này.

“Chào buổi sáng…” Ông chủ thò cái đầu ổ gà khỏi quầy hàng, “Có thể giúp gì cho ngài?”

Trong tiệm đầy đủ lò sưởi, cho dù là Yên Tuy Chi bây giờ có chút sợ lạnh cũng cảm nhận được ấm áp. Anh tháo găng tay màu đen, lấy một cái vòng kim loại ở trong túi áo ra đặt lên quầy, “Giúp tôi tra cái này.”

Đây là một loại máy móc thông minh, có thể biến hình tùy ý, đa số người đều thích để ở dạng cái vòng để dễ dàng mang theo. Vòng tay, nhẫn, bông tai… thậm chí là vòng chân, thắt lưng.

Yên Tuy Chi thì không có khẩu vị dị hợm như thế, cho nên thứ trong tay anh là một chiếc nhẫn.

“Tra cái gì?”

“Tất cả những gì có thể tra.”

“Được rồi.”

Ông chủ rất phối hợp lấy dụng cụ ra, gõ hai cái, máy móc thông minh cho ra giao diện chiếu ảo.

Kí tự trên giao diện này ít đến đáng thương, sạch sẽ như mới ra lò.

Tổng cộng cũng chỉ có bốn nội dung: Một thẻ căn cước, một thẻ tài sản, một vé tàu con thoi đến hành tinh Lân cùng với một văn kiện điện tử bằng âm thanh.

Từ đạo đức nghề nghiệp, ông chủ sẽ không tùy tiện mở văn kiện lên xem, nhưng Yên Tuy Chi lại khá rõ nội dung trong bốn thứ này, dù sao hai ngày nay anh đã nhìn đi nhìn lại vô số lần…

Thẻ căn cước là một thân phận giả, tên là Nguyễn Dã, vừa tốt nghiệp đại học, chưa có việc làm;

Thẻ tài sản là một cái thẻ giả không có tên làm từ chợ đen, số dư còn lại đủ để anh sống trong hai tháng;

Vé tàu con thoi chỉ có chiều đi, không có chiều về, ý là để anh có thể cút được bao xa thì hãy cút đi.

“Chỉ có vậy thôi?” Ông chủ hỏi.

Yên Tuy Chi cười lạnh một tiếng trong lòng: “Đúng thế, chỉ có vậy thôi.”

Đâu chỉ có những thứ trong máy thông minh này, chỉ sợ toàn bộ tài sản trước mắt của anh cũng chỉ có như vậy.

Bạn nói thế giới này chưa đủ kích thích?

Anh chỉ tham gia một bữa tiệc rượu cuối tuần tháng năm mà thôi…

Rượu hôm đó có chút nặng, khiến dạ dày anh vừa qua nửa tuần đã không thoải mái, vì vậy anh chào mọi người đi trước, tìm một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi.

Ai ngờ một giấc “ngủ” kia lại có cảm giác như đã nửa năm, ngủ thẳng cẳng từ hè đến đông, lúc mở mắt ra lần nữa đã là tháng mười một rồi, cũng chính là hai ngày trước.

Anh tỉnh lại trong một khu chung cư trong chợ đen, khi tỉnh lại đã thấy cái máy thông minh này ở bên gối, ngoại trừ những thứ này thì chẳng còn cái gì khác.

Cũng may là tin tức ở trên mạng quá đa dạng, anh không tốn bao nhiêu thời gian đã biết rõ được đầu đuôi – tiệc rượu hôm đó, khách sạn mà anh ngủ lại đúng lúc xảy ra một vụ nổ tập kích, anh đã có cơ hội trở thành một trong những con quỷ xui xẻo đó.

Chỉ là con quỷ xui xẻo là anh thì khá nổi tiếng, các tin tức ở trang nhất đều lấy những tựa đề màu mè phát khiếp cứ như tiếc nuối cho anh tuổi còn trẻ mà đã mất, kéo dài chậm rãi như dắt chó đi dạo tận hai tháng mới thôi, sau đó từ từ quên mất.



Dĩ nhiên sự thật hiển nhiên không hề đơn giản như vậy rồi.

Âm thanh điện từ trong cái máy thông minh kia đã cho anh một lời giải thích…

Trên thực tế, có người đã cứu anh từ trong vụ nổ kia ra, lợi dụng khoảng thời gian này cho anh một cuộc giải phẫu gen ngắn hạn, cũng điều chỉnh luôn cả khuôn mặt và tuổi tác sinh lí của anh, để cho anh mang dáng vẻ của một sinh viên vừa tốt nghiệp trong một thời gian ngắn. Cũng đã chuẩn bị xong thân phận giả, tiền và vé phi cơ cho anh, để anh rời khỏi Decama….

Tóm lại, tất cả các thông tin đều cho thấy vụ nổ kia là do có người cố ý trả thù, anh cũng không phải là quỷ xui xẻo bị liên lụy gì cả, mà anh chính là mục tiêu của vụ nổ này.

Nhưng nếu bạn muốn hỏi một luật sư hạng nhất đời này đã đắc tội với những người nào, thì cũng có chút quá đáng rồi đó.

Bởi vì thật sự quá nhiều, quỷ cũng chẳng nhớ nổi.

Cho nên Yên Tuy Chi chỉ có thể tới chợ đen tìm người điều tra, cho dù không thể tra ra thủ phạm, cũng có thể tìm được ai là người cứu mình chứ.

Ai ngờ vài giờ trôi qua rồi, ông chủ lại ngẩng đầu day mắt ý bảo chẳng thu hoặc được gì.

Yên Tuy Chi nhíu mày lại, “Không có dấu vết gì sao?”

“Không có, rất sạch sẽ.”

“Thế nguồn gốc cái máy thông minh này thì sao?”

“Trong chợ đen không có tên, cho nên rất khó để tra, số đếm bao trùm nhiều hành tinh như vậy, đơn giản là tìm kim trong vũ trụ rồi.”

Yên Tuy Chi gảy cái nhẫn thông minh này hai cái, cuối cùng đành nói: “Được rồi, như vậy có thể giúp tôi bán cái vé tàu con thoi đến hành tinh Lân được không?”

Ông chủ liếc nhìn cái vé một cái rồi lắc đầu: “Không giúp được.”

“Cái gì cũng làm mà?” Yên Tuy Chi chỉ tay ra biển hiệu bên ngoài cửa.

“Chém gió thôi.”

Yên Tuy Chi cũng không tranh luận, gật đầu một cái lại nói: “Còn có một chuyện cuối cùng.”

“Cái gì? Nói đi.” Ông chủ khách sáo nói, “Dù sao hôm nay phải làm cho cậu chứ không thì phải dẹp cái bảng bên ngoài mất.”

“Giúp tôi làm một cái giấy báo danh.” Yên Tuy Chi nói: “Học viện pháp luật đại học Melz, ghi là luật sở Nam Thập Tự.”

Học viện pháp luật đại học Melz có thể coi như là một học viện pháp luật có uy tín nhất trong Decama thậm chí là hành tinh Phỉ Thúy, có hiệp nghị với các luật sở cao cấp xung quanh, học viên chỉ cần cầm giấy báo danh đến là có thể chọn thực tập cho một luật sở nào đó. Dĩ nhiên, cuối cùng có thể chính thức bước vào luật sở hay không thì còn phải xem bài kiểm tra đã.

Nhưng Yên Tuy Chi cũng chả thèm để ý đến sau này, anh chỉ cần vào được cửa của luật sở Nam Thập Tự là được. Bởi vì vụ án nổ khiến anh “mất sớm” kia đã được luật sở Nam Thập Tự tiếp nhận.

“Giấy báo danh?” Ông chủ vừa nghe xong đã phình cả đầu, thành khẩn nói: “Chuyện này thật sự không giúp được đâu.”

“Vậy xem ra không giúp được cái vé kia là giả.”

Ông chủ: “…”

“Chỗ của ông thật sự là chợ đen đấy à?”

“Được rồi được rồi, giúp cậu chuyển giao vé phi cơ!” Ông chủ lầu bầu khoát tay, “Quan trọng là chuyện này tôi chả kiếm được cái giá gì cả, còn phiền phức và dễ bị tóm nữa…”

Ông ta chọc cái đầu ổ gà cằn nhằn suốt hai mươi phút. Tạm thời Yên Tuy Chi chẳng thèm nghe, yên tâm thoải mái chờ.

“Chuyện tốt đây, tiền vé phi cơ trực tiếp chuyển vào thẻ tài sản này của cậu hả?”

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Nếu như vậy, làm phiền lấy luôn hộ cái giấy báo danh đi.”

Vẻ mặt ông chủ đầy vẻ tan vỡ: “Nếu là cái gì hả anh bạn? Thật sự là không làm được giấy báo danh đâu, cái này không phải trò đùa.”

“Tại sao chứ? Bản thân giấy báo danh không cần có kỹ thuật đặc biệt gì. Yên tâm, tôi chỉ dùng trong một thời gian ngắn thôi, bị tóm cũng không liên quan đến ông đâu.” Yên Tuy Chi làm giả đồ của học viện mình, thật sự lương tâm chẳng đau tí nào.

Nhưng mà ông chủ rất đau, “Bản thân cái giấy đó không cần có kỹ thuật gì, hai mươi phút là tôi có thể làm cho cậu một cái được, nhưng mà ký tên thì tôi không làm được đâu! Cậu cũng biết mà, bây giờ kỹ thuật kiểm tra bút tích kinh khủng lắm.”

Yên Tuy Chi nhướng mày: “Ký tên gì cơ?”

“Mỗi một tờ giấy báo danh của học viện đều phải có chữ kí của viện trưởng, đều được đăng kí trong hồ sơ rồi, kiểm soát rất chặt, tôi đi đâu mà làm cho cậu đây?!”

Cho đến lúc này, Yên Tuy Chi đã khó chịu hai ngày cuối cùng cũng cười một tiếng: “Cái này thì có gì khó.”

Ông chủ cảm thấy cậu sinh viên này đúng là điên rồi.

Nhưng mà năm phút sau, ông chủ mới là kẻ phát điên.

Bởi vì ông ta trơ mắt nhìn cậu sinh viên này đặc biệt khoa tay múa chân ký tên viện trưởng trên tờ giấy báo danh đã làm xong, sau khi đưa lên hệ thống kiểm tra lại thông qua!

Cho đến khi cậu sinh viên này mang giấy báo danh thành công “vênh váo rời đi”, ông chủ mới hoàn hồn lại đấm ngực liên tục: Mọe nó, quên mất không hỏi sinh viên này có muốn ở lại làm việc không rồi!

Năm ngày sau, Yên Tuy Chi ngồi ở trong một văn phòng luật sư nổi danh nhất Decama.

Ghế sa lon trong phòng tiếp khách mềm mại thoải mái, mấy vị thực tập sinh đến báo danh lại vô cùng cẩn thận, chỉ có mỗi anh vắt chéo chân dài, chống cằm, ngẩn người nghịch cái nhẫn thông minh trong tay, dáng vẻ thả lỏng đẹp mắt.

Nhìn chẳng giống học viên đến tham gia kiểm tra gì cả, mà giống như đến kiểm tra người khác hơn.

Một cậu trai tóc vàng ngồi bên cạnh nhìn anh một lúc, rồi lại liếc anh một cái, trong một thời gian rất ngắn không biết đã liếc bao nhiêu lần.

“Bạn học này, cậu xem tôi có giống như đến kiểm tra không?” Yên Tuy Chi đang ngẩn người đột nhiên ngước mắt lên.

Tóc vàng vừa mới uống một hớp cà phê lại phun toàn bộ ra ngoài.

Cậu ta luống cuống tay chân rút mấy tờ khăn giấy, vừa lau đi cà phê dính vào cằm vừa ngại ngùng nói: “Hả? Tất nhiên là có rồi.”

“Vậy sao cậu lại nhìn tôi như bị điện giật thế?” Yên Tuy Chi châm chọc người khác còn mang theo một nụ cười, khuôn mặt của anh lại luôn có vẻ đẹp mắt, luôn nở nụ cười, giống như hòa tan băng sương, đặc biệt dễ lừa người. Cho nên rất nhiều người bị hố lại cứ như gặp quỷ mà cảm thấy đây là một cách thức biểu đạt rất thân thiện.

Vị bạn học tóc vàng này cũng không ngoại lệ, cậu ta không những không cảm thấy tổn thương, ngược lại còn thấy vừa nãy mình liếc trộm đúng là có hơi vô duyên: “Xin lỗi, chỉ là… cậu trông rất giống viện trưởng của chúng mình.”

Cậu ta dừng lại một chút rồi tự sửa lại: “Viện trưởng trước đây. Cậu biết giáo sư Yến còn trẻ đã rất nổi tiếng mà. Đương nhiên là cũng không giống lắm, cậu nhỏ hơn nhiều, nhưng góc nghiêng và tư thế ngồi thì có chút… khiến tôi nghĩ đến cuộc kiểm tra nghiên cứu một năm một lần, cho nên không tự chủ được mà khẩn trương.”

Tóc vàng nói đến viện trưởng trước đây, vẻ mặt trở nên rất tiếc nuối, cậu ta thở dài: “Thầy ấy vốn sẽ tham gia buổi lễ kiểm tra tốt nghiệp cuối cùng, không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, còn trẻ mà đã qua đời, không phải rất đáng tiếc sao?”

Cậu ta đang muốn tìm một sự đồng tình, kết quả ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của Yên Tuy Chi.

Tóc vàng: “…”

Yên Tuy Chi còn chưa thoát khỏi cảm giác phức tạp khi được người khác truy điệu, quản lí nhân sự phụ trách sắp xếp thực tập sinh đã đến.

Sau khi kiểm tra giấy báo danh, thực tập sinh được dẫn lên tầng.

“…Trước đây chúng tôi đã nhận ba đợt thực tập sinh, cho nên thật ra chỗ trống của luật sư thực tập ra tòa không còn nhiều, tôi sẽ dẫn các cậu đến gặp mấy vị kia một lần, sau khi nắm rõ sẽ sắp xếp các cậu…”

Quản lí nhân sự trong quá trình lên tầng vẫn luôn giới thiệu về tình hình ở luật sở và một chút việc cần chú ý, nhưng nửa đoạn sau Yên Tuy Chi chẳng nghe vào.

Bởi vì anh nhìn thấy một người quen.

Bọn họ mới lên tầng được một nửa, đúng lúc gặp được vài luật sư có tiếng từ trên tầng đi xuống. Vị luật sư đi sau cùng có dáng người rất cao, khuôn mặt đẹp trai. Một tay hắn cầm cốc cà phê, một tay giữ tai nghe màu trắng, hình như là đang truyền tin với ai đó. Ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên người đám thực tập sinh này, bày ra một sự lạnh lùng khó mà đến gần được.

Vị luật sư trẻ tuổi này tên là Cố Yến, đã từng là học sinh của Yên Tuy Chi.

Thật ra thì trong chuyến đi này, nhất là đến một luật sở nổi tiếng như vậy, gặp được học sinh của mình là điều quá bình thường, có thể một nửa luật sư ở đây đều xuất thân từ học viện pháp luật đại học Melz. Nhưng học viện pháp luật có hơn mười nghìn học sinh, Yến đại giáo sư căn bản là quay đầu một cái quên mất tiêu, đồng thời gặp mặt quá ít, nên người có thể nhớ được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cố Yến này là một trong mấy người có thể đếm được. 

Tại sao lại như vậy chứ?

Bởi vì bạn học cũ này trên lý thuyết có thể được coi là một nửa học sinh trực hệ của anh.

Cũng bởi vì cậu bạn học cả ngày lạnh mặt này hình như đặc biệt có ý kiến với anh.