Luật Sư Hạng Nhất

Chương 108: Tập thể hình (2)



Ở trình độ nào đó mà nói, giáo sư Yên là một người rất khó đối phó. Anh độc đoán chuyên quyền, tuy trên mặt luôn nở nụ cười, miệng đầy lời không chính đáng, nhưng cố tình có thể xoay lòng vòng khiến đối phương choáng váng, mơ mơ màng màng đáp ứng, còn không phát hiện ra sai ở chỗ nào.

Nhưng đây chỉ là phổ thông, đối phó với người ngoài thôi.

Đến chỗ Cố Yến thì chẳng có tác dụng gì cả.

Yên Tuy Chi muốn khuyên bạn học Cố buông tha việc rèn luyện, đừng mù quáng tham gia náo nhiệt, tốt nhất có thể để một mình anh yên lặng luyện tập. Vì vậy ở nửa khoảng thời gian trước, tay chân anh luôn bận rộn nhiều việc, miệng cũng không hề nghỉ ngơi. Luôn luôn tiến hành một vài hành vi quấy nhiễu và ô nhiễm tinh thần đối với Cố Yến.

Luật sư Cố vẫn dửng dưng như không.

Hắn vừa bấm lần kết thúc thứ nhất, xuống khỏi máy chạy, khom người nhặt bình nước năng lượng dưới đất lên.

Vừa mở nắp, một vị giáo sư nào đó liền “haiz” một tiếng, hất cằm lên với hắn, nói: “Tôi uống hai miếng, có chút khát.”

Cố Yến lại liếc nhìn đồng hồ trên tường, đưa nước năng lượng tới, dùng miệng chai đụng vào môi anh, tức giận nói: “Nửa giờ miệng chưa dừng chút nào, không khát mới là lạ.”

Là một người ngủ mê man mấy tháng, sau khi tỉnh lại cơ thể vẫn không quá khỏe khoắn mà nói, cho dù căn cơ không kém, cũng không quá thích hợp vừa lên đã vận động quá kịch liệt, Cố Yến vẫn nhìn chằm chằm vào cường độ của anh, để tránh anh phải vượt qua mức mình có thể gánh vác được.

Nhưng cho dù như vậy, nửa giờ đối với giáo sư Yên mà nói cũng rất có hiệu quả. Không dừng thì thôi, một khi dừng lại chính là mồ hôi chảy dài.

Anh đỡ máy chạy thở hổn hển mấy cái nặng nề, sau đó nhận lấy nước năng lượng uống từng ngụm.

Đều là nửa giờ, anh đã như vậy rồi, Cố Yến còn chẳng thở gấp tí nào.

Yên Tuy Chi nuốt nước năng lượng xuống, lại thử lừa gạt một lần nữa: “Cậu nhìn xem, cường độ này với cậu căn bản không có tác dụng gì, mồ hôi còn không chảy ra mấy giọt, luyện nhiều không có ý nghĩa.”

Đèn trong phòng thể hình phát ra ánh sáng dịu nhẹ ở một góc, ánh vào bên mặt anh, mi mắt tạo thành bóng mờ kéo dài, ánh mắt nhìn tới từ trong bóng tối, mang vẻ đùa giỡn nửa thật nửa giả, quét qua lại trên người Cố Yến.

Anh vừa nói, lại uống một chút nước năng lượng nhuận cổ họng.

Mồ hôi nhỏ xuống theo động tác nâng cằm của anh, lại trượt theo xương cổ, rất nhanh đã ướt dầm dề.

Cố Yến nhìn một hồi, đưa tay ra lau mồ hôi trên cổ anh.

Cảm giác ngón cái vuốt ve trên da hết sức rõ ràng, Yên Tuy Chi run mi mắt lên một cái, hô hấp vất vả lắm mới có chút hòa hoãn lại nặng nề dần đi.

Có lẽ vận động luôn kích thích thần kinh của người ta.

Chờ Yên Tuy Chi phản ứng lại, anh và Cố Yến đã hôn nhau.

Anh khẽ nâng cằm, vuốt ve gò má Cố Yến đáp lại, qua một lúc lâu mới chạm môi đối phương để thở hổn hển hai cái, nói: “Cậu cố ý hả?”

“Cái gì?”

“Trở ngại tôi rèn luyện.” Yên Tuy Chi nói.

“Rốt cuộc ai cản ngại ai trước?” Cố Yến thấp giọng hỏi một câu, lại chặn cái miệng ác nhân cáo trạng trước của ai đó lại.” 

Lần này chẳng được bao lâu, Yên Tuy Chi đã nhượng bộ nói: “Được rồi được rồi, là tôi làm trở ngại trước

Vốn dĩ không thở gấp lắm, bị Cố Yến làm như vậy, bây giờ lại giống như đã chạy một giờ.

“Để tôi đứng thẳng trước đã, cái máy này cứ chọc vào phía sau, có chút đau.” Sau lưng Yên Tuy Chi vẫn luôn đè lên máy chạy, vừa rồi còn không có cảm giác gì, lúc này vừa chạm vào liền thấy đau.

“Để tôi xem nào.” Cố Yến nghe vậy thì kéo anh một chút, vén vạt áo lên nhìn một cái.

Vừa nhìn còn không thấy tím bầm gì, hắn đưa tay nhấn lên chỗ đó hai cái, “Bên này?”

Tay Yên Tuy Chi đang nắm lấy tay hắn siết chặt lại, nhìn ra đúng là đau thật. 

Cố Yến đè bả vai anh lại, sau đó hôn lên khóe miệng anh rồi đứng thẳng người, nói: “Tôi đi lấy thuốc.”

“Nào có khoa trương như vậy?” Yên Tuy Chi nói.

Nhưng Cố Yến đã đi tới chỗ tủ, tìm trong hòm thuốc.

Lần trước sau khi hộp thuốc bị thanh trừ sạch sẽ, bọn họ lại mua một hộp thuốc mới, dĩ nhiên bên trong cũng có thuốc làm tan máu bầm, bôi lên rồi xoa một lát là được.

Yên Tuy Chi không đi cùng, vừa rồi anh bị quYên rũ đến giận cả người, lúc này đang dựa vào máy chạy hòa hoãn hô hấp.

Anh nhìn bóng lưng Cố Yến trong phòng khách, như có điều suy nghĩ.

Bôi thuốc lên trên da đang ướt mồ hôi cũng không có hiệu quả gì, Yên Tuy Chi không muốn tập tành gì nữa, dứt khoát lên tầng tắm.

Lúc Cố Yến đi ra, anh vừa mới sấy khô được một nửa mái tóc.

Yên Tuy Chi thấy được thuốc bôi trong tay hắn, “Định dùng thuốc thật đấy à? Thành thật mà nói, vừa nhìn thấy loại vật này, tôi cảm thấy mình như lớn tuổi hơn thật.”

Cố Yến thấy anh lại bắt đầu nói bậy nói bạ, nhìn lướt qua giường và ghế sa lon, “Lên trên giường nằm, hay nằm trên ghế?”

Yên Tuy Chi: “…”

Lời này nghe cứ là lạ, nhưng ai bắt anh bị đau ở sau eo chứ, trừ việc nằm sấp xuống, không còn lựa chọn nào khác. 

Giáo sư Yên đột nhiên cảm thấy mình đã tốn không nửa giờ rèn luyện rồi.

Anh vác vẻ mặt đau răng quan sát một vòng, dứt khoát làm thế nào thoải mái thì làm, cho nên anh leo lên giường nằm.

Cái giường lún xuống một ít, Cố Yến ngồi ở bên cạnh, trước khi hắn lên cũng đã tắm rửa xong, mùi thơm lạnh của sữa tắm tản ra quanh cơ thể ấm áp.

Cố Yến đưa tay kéo vạt áo anh lên cao một chút, lại bởi vì hai người dựa gần, một đoạn da bên hông lộ ra chạm vào quần áo Cố Yến.

Không biết có phải vì vừa đi tắm không, mấy chỗ trên người Yên Tuy Chi rốt cuộc đã hiện lên màu xanh tím, đột ngột nổi bật trên màu da của anh, nhìn có chút kinh người. 

Cố Yến nhìn chằm chằm mấy chỗ kia một lát, ngón tay vuốt qua, động tác rất nhẹ.

Yên Tuy Chi rụt một cái.

“Đau?”

“Không phải, ngứa.”

Thuốc mỡ bị bôi lên bất thình lình lạnh như nước đá, nhưng anh còn chưa kịp phản ứng, ngón tay ấm áp của Cố Yến đã xoa đè lên, làm tan thuốc bôi với nhiệt độ cơ thể, thậm chí một lát sau còn bắt đầu nóng lên.

Cả người Yên Tuy Chi rất căng, ban đầu lực tay Cố Yến luôn nhẹ nhàng, khiến anh ngứa không chịu nổi.

Nhưng hiển nhiên đối phương rất chút ý, luôn điều chỉnh lực tay theo mỗi phản ứng nhỏ của anh, rất nhanh đã thành thạo lên rồi.

Cảm giác đau càng ngày càng nhẹ, cuối cùng gần như là thoải mái.

Yên Tuy Chi dần thả lỏng người lại, ôm tay an tĩnh một lúc lâu, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói: “Cố Yến.”

“Ừ?”

“Có phải cậu có chút sợ tôi không?”

Cố Yến dừng động tác một chút.

Tiếp đó, Yên Tuy Chi cảm giác hắn sờ lên trán mình.

“…”

Anh tức giận bắt cái tay kia lại, từ trên trán kéo xuống, “Ý đang nói tôi mê sảng hả?”

“Thầy nhìn ra được tôi sợ thầy từ đâu vậy?” Giọng nói trầm thấp của Cố Yến rất thích hợp với bóng đêm, bên ngoài mưa như thác đổ, thỉnh thoảng còn kèm theo sấm sét, nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn.

“Không phải chỉ loại sợ đó.” Yên Tuy Chi nói, “Mà là… có chút thận trọng từng li từng tí.”

Anh vừa nói vừa dứt khoát nhổm người lên, nhìn vào mắt Cố Yến, “Cậu thông minh như vậy, hẳn là biết ý tôi.”

Cố Yến trầm mặc chốc lát, rồi “ừ” một tiếng.

Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một âm tiết đơn giản như vậy, lại khiến người ta có chút bực bội khó hiểu.

Hắn nhíu mày một cái, ánh mắt rơi vào cái đèn ở bên cạnh, có chút mất tập trung, qua một lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: “Sau khi… án nổ xảy ra mấy tháng, tôi đã từng mất ngủ.”

Đây chắc là lần đầu tiên hắn kể về khoảng thời gian kia, nói xong câu đó thì lại yên lặng một chút.

“Thật ra thì không phải là không ngủ được, chẳng qua là tôi không quá hy vọng mình ngủ mất.” Hắn nói, “Bởi vì vụ đó… luôn khiến tôi nằm mơ mấy giấc mơ lặp đi lặp lại, mơ thấy lúc họp với bạn bè, bọn Laura nói với tôi, tôi nhầm rồi, án nổi không xảy ra ở khách sạn thầy ở, mà thầy đã trở lại với công việc, lại nhận một vụ án mới, có lẽ một tuần sau sẽ trở về trường học làm một buổi tọa đàm.”

Người này luôn là như vậy, mỗi khi kể đến những tâm trạng đã từng mãnh liệt kia, giọng nói luôn rất bình tĩnh.

Nhưng cố tình lại khiến người nghe rất khó chịu.

“Cảnh tượng trong những giấc mơ kia rất thật… Có lúc tỉnh lại sẽ không phân rõ thật giả. Cho nên tôi tìm cho mình rất nhiều chuyện để làm, buổi tối đọc nhiều hồ sơ, bao gồm những tài liệu án nổ những năm gần đó.” 

“Thật ra thì những vụ án kia cũng không liên quan mấy, đơn giản chỉ là “án nổ” mà thôi.”



Nhưng vẫn luôn cảm thấy không cam tâm lắm, luôn cảm thấy có lẽ mình đã bỏ sót một chữ quan trọng nào đó, có lẽ nó chỉ nấp trong một góc tầm thường. Vẫn luôn suy nghĩ, nhất định còn có nguyên nhân phức tạp gì chưa phát hiện ra, nếu không… một người đang sống rất tốt, sao lại nói không thấy là không thấy thật.

Cố Yến lại trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Gần đây… vẫn sẽ mơ thấy một ít chuyện, mơ thấy bọn Fizz vội vã chạy tới nói với tôi, nói tôi nhầm rồi, không có thực tập sinh gì cả, đều là một vài suy nghĩ chủ quan hoang đường thôi. Những tin tức cuối cùng liên quan đến thầy là vụ án nổ đó, một lần nói chuyện cuối cùng cũng là từ mười năm trước.”

Yên Tuy Chi nhìn hắn một lúc lâu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy đau lòng một cách khó tả.

“Không nhầm đâu.” Anh đưa tay sờ gò má và cổ Cố Yến, sau đó nghiêng người qua ôm hắn, “Tôi vẫn sống rất tốt, trên người cũng không có một vết thương nào, nhờ cậu mà đã được khôi phục công việc, nhận vụ án mới, đến khi giải quyết xong những chuyện bừa bộn này, có lẽ cách một tuần, tôi lại về trường giảng. Đương nhiên, tôi cảm thấy có thể buổi đầu tiên sẽ không có hiệu quả lắm, không chừng sẽ có người bị sợ ngất đi ấy chứ.”

Cố Yến đè cằm lên hõm vai anh, giọng nói vang lên bên tai, “Tôi biết.”

Hắn rất lý trí, cũng rất thanh tỉnh.

Hắn biết những thứ kia cũng chỉ là mơ mà thôi.

Có lẽ là bởi vì thực tế tốt đến mức không ngờ, cho nên dù sao ban đêm phải có vài giấc mơ để nhắc nhở hắn đừng quá đắc ý.

Cố Yến thấp giọng nói: “Tôi đang thích ứng.”

“Vậy cậu phải nắm chắc.” Yên Tuy Chi nói, “Nếu không sẽ có vẻ là tôi thích ứng quá nhanh, giống như một tên lưu manh bắt nạt học sinh vậy.”

Vừa mới dứt lời, anh đã cảm giác sống mũi hơi lạnh của Cố Yến cọ hai cái lên cổ anh, sau đó cắn cắn, thấp giọng nói: “Có thể thầy có chút hiểu lầm…”

“Nói chuyện đàng hoàng, đừng cắn…” Yên Tuy Chi hơi nghiêng đầu, động tác nhỏ đến mức hoàn toàn không đủ để né tránh cái gì, hiển nhiên ý chí chẳng kiên định chút nào.



Ngoài cửa sổ vẫn là mưa to, tiếng sấm cũng đã đã đi xa.

Hộp điều khiển từ xa ở trên tay vịn ghế sa lon, rèm cửa sổ còn chưa kéo xuống. Nước mưa hắt lên cửa kính tạo thành những dấu vết quanh co.

Một lần tiệc rượu sinh nhật rất nhiều năm trước cũng là như vậy, lúc kết thúc gặp phải một trận mưa như thác đổ, mọi người vốn muốn rời đi lại rối rít lùi về, tụ tập trong phòng khách lần nữa, trò chuyện một ít đề tài rất xưa mà mơ hồ.

Khi đó, Cố Yến ngồi ở bên cạnh Yên Tuy Chi, cùi chỏ gác trên tay vịn ghế sa lon, chống cằm trầm tĩnh nghe, ánh đèn chiếu quanh đường nét anh tuấn của hắn, cho dù nói gì làm gì, đều hiện ra mấy phần lạnh nhạt.

Cho tới khi một chị khóa trên không nhịn được trêu chọc hắn một câu, “Sau này tìm bạn gái, sẽ không như vậy chứ “

Lúc đó Yên Tuy Chi lại cười.

Chẳng qua không nghĩ tới mười năm sau, anh sẽ bị cậu sinh viên đã từng rất lạnh nhạt đó đè trên giường, híp mắt ngẩng cổ, từ cổ đến khóe mắt chân mày tràn đầy những dấu vết màu đỏ.

Đôi chân thẳng dài của anh vươn ra khỏi chăn, chợt căng chặt lại, mồ hôi ẩm ướt như nước mưa chảy dọc xuống theo bắp chân.

“Cố Yến…” Anh thở hổn hển, kêu lên một tiếng thật thấp, nhưng âm cuối lại đột nhiên nâng cao.

“Ừ?” Cố Yến đáp lại một tiếng trầm thấp. Ánh mắt rơi xuống đôi mắt khép hờ, từ răng môi khẽ nhếch của anh, lại hôn dọc theo cục xương ở cổ họng…

Yên Tuy Chi giơ tay đặt lên đôi mắt ẩm ướt, trong lòng chết lặng ——

Rèn luyện có tác dụng cái rắm ấy!