Luật Sư Hạng Nhất

Chương 139: 139




Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
Ánh mắt Cố Yến dừng trên ký hiệu viện mồ côi Vân Thảo chốc lát, “Hình như tôi đã thấy kí hiệu này ở đâu đó rồi.”
Yên Tuy Chi vốn đang muốn nói đột nhiên sửng sốt, “Vậy sao? Cậu cũng biết nó?”
Anh vừa lên tiếng, Cố Yến liền nhớ ra rồi.

Hắn cúi đầu tìm trong máy thông minh một hồi, tìm ra được hai tấm hình, quay màn hình lại cho Yên Tuy Chi nhìn.
Bức ảnh bên trái là một phần văn bản quyên góp, chỗ ký tên có hai cái tên— một người là viện trưởng viện mồ côi phúc lợi, một người khác thì chỉ có một chữ cái rất tiêu sái: Y.
Ở cuối tờ giấy là kí hiệu đơn giản của viện mồ côi, giống ký hiệu trên trang web đó như đúc.
Chính là viện mồ côi Vân Thảo.
Mà bức ảnh bên phải chụp vườn hoa tươi tốt của viện mồ côi, một thanh niên phong độ hoạt bát đang ngồi trong vườn hoa thưởng thức trà chiều, trên mặt có nụ cười nhẹ, ngay cả nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
“Y tiên sinh?” Cố Yến nhướng mày hỏi.
“Còn có loại hình này? Cậu lấy đâu ra vậy?”
Bất thình lình nhìn thấy mình thời 20 tuổi, Yên Tuy Chi có chút kinh ngạc.
“Joshua · Dale gửi cho tôi.” Cố Yến giải thích đơn giản, “Lúc tôi chuẩn bị kiểm tra luật sư hạng nhất ở hành tinh Hồng Thạch.”
“Tại sao tiểu quỷ kia lại gửi cái này cho cậu?” Yên Tuy Chi càng kinh ngạc hơn.
“Cậu ta làm cho viện mồ côi này.” Cố Yến nói, “Lúc sắp xếp lại đồ cũ thì thấy, cảm thấy hơi giống thầy, nên đến tìm tôi chứng thực.”
“À.” Yên Tuy Chi gật đầu một cái.
“Cho nên, thầy có quan hệ với viện mồ côi Vân Thảo này?” Cố Yến nhíu mày lại theo bản năng, “Chuyện này hơi trùng hợp, vừa vặn chính là viện mồ côi thầy từng quyên góp.”
Yên Tuy Chi lại nói: “…Thật ra thì cũng không trùng hợp lắm.”
“Ừ?” Cố Yến giương mắt.
Giáo sư Yên đắn đo hai giây, hắng giọng một cái, “Hừm… mấy viện mồ côi ở những hành tinh xung quanh, tôi đều quyên tiền hết.”
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn thản nhiên, nhắc tới loại chuyện này lại có chút không được tự nhiên, nói xong đã tự bật cười trước một tiếng, “Sự trùng hợp này tôi lại thấy không quá bất ngờ.”
“…”
Trong một cái chớp mắt như vậy, luật sư Cố tỏ ra hơi bất đắc dĩ, nhưng trong đầu hắn lại không nhịn được nhớ về buổi trưa rất nhiều năm trước, Yên Tuy Chi mới trưởng thành không lâu, đút hai tay vào túi áo, tóc đen bị gió hơi lay động.


Anh đứng trên sân cạnh vườn hoa, nhìn đám trẻ chơi đùa và những cụ già phơi nắng.

Luôn có người sẽ không nhịn được nhìn anh, mà anh vẫn luôn mất tập trung.
Nghĩ đến Yên Tuy Chi luôn đứng trong đám người, lặng lẽ làm rất nhiều chuyện, giúp đỡ rất nhiều người, trong lòng Cố Yến sẽ thấy mềm nhũn.
“Haiz, cậu nhìn như vậy làm tôi có chút không chịu nổi.” Yên Tuy Chi chỉ màn hình nói, “Tôi nhớ không nhầm, viện trưởng viện mồ côi này lúc còn trẻ là một thành viên của chính phủ, phụ trách công việc của viện mồ côi, cô nhi viện, quỹ từ thiện.

Sau đó không thích ở trong chính phủ nữa, liền đi ra, ở lại Tửu Thành có hoàn cảnh bết bát nhất, tự xây dựng viện mồ côi độc lập này.”
Yên Tuy Chi lại xem bức ảnh cũ trên trang web của viện mồ côi Vân Thảo một lần, “Cho nên — cái khác khó mà nói, nhưng chuyện liên quan giữa hai việc này, ông ấy sẽ biết nhiều hơn mọi người, chúng ta đi tìm ông ấy trò chuyện một chút.”

Hai người đều là phái hành động, nói phải đi Tửu Thành, cùng ngày liền lên tàu con thoi.
Đồng hành còn có Joe thiếu gia và Kha Cẩn.
Chuyện vẫn luôn nhớ nhung rốt cuộc có cửa đột phá, Joe làm sao có thể chờ ở một bên được.

Huống chi cân nhắc từ góc độ bạn bè, Cố Yến và Yên Tuy Chi cũng sẽ không giấu hắn ta.
Hơn nữa đi bằng tàu bay tư nhân của Joe thiếu gia sẽ bớt đi không ít lo ngại và phiền toái, không cần lo lắng gặp phải “chuyện ngoài ý muốn”, còn có thể tiết kiệm thời gian đi lại.
“Quý cô Younis còn đang cồn cào ruột gan ở khách sạn kìa, bả muốn đi cùng, nhưng lại không yên tâm về cáo già.

Bây giờ chỉ cần ở cùng một hành tinh với nhà Manson, bả liền thấy khó chịu.” Joe vừa xem trang web của viện mồ côi Vân Thảo, vừa kéo dài giọng nói: “Đúng rồi, chị ấy còn bảo tôi nhất định phải chuyển lời cảm ơn của mình, cật lực khen hai người một câu.

Tôi đề nghị hôm nay hai người chú ý thẻ tài sản của mình—”
Lời vừa ra khỏi miệng, máy thông minh của Cố Yến và Yên Tuy Chi đồng thời “tinh” một tiếng.
Hai người một mở màn ảnh ra, nhắc nhở âm liền đụng đi ra —
Thẻ tài sản của bạn nhận được số tiền: 1000000 xi.
Hai câu một trước một sau, giống như hồi âm.

Yên Tuy Chi: “…”
Cố Yến: “…”
“Tôi nói mà.” Joe thiếu gia nói, “Quý cô Younis không có chút tình thú nào hết, chỉ biết đưa tiền, chắc đây là căn bệnh chung của đám con gái nhà giàu trong Liên Minh rồi.”
Nói cứ như hắn ta không phải vậy ấy.
Yên Tuy Chi cực kì phức tạp, một mặt những lời nói của tên chày gỗ Joe tạo thành tổn thương vật lý nhất định cho anh.

Mặt khác, từ sau khi mở mắt, số tiền trong thẻ tài sản trên danh nghĩa thực tập sinh của anh lần này lại nhiều hơn lần khác, có chút không quen lắm.
Thật ra thì số tiền này đối với Yên Tuy Chi và Cố Yến mà nói cũng không ít thấy, không đến nỗi kinh ngạc, nhưng cách thức không báo trước đã đưa tiền này khiến bọn họ có chút dở khóc dở cười.
Bọn họ điều tra những chuyện kia cũng không chỉ vì Joe và Younis, còn vì chính bọn họ.
Yên Tuy Chi lướt ngón tay hai cái thật nhanh.
“Tinh —”
Máy thông minh của Cố Yến lại vang lên một tiếng.
Hắn mở màn hình ra —
Thẻ tài sản của bạn nhận được số tiền: 1000000 xi.
Nguồn tài khoản: Nguyễn Dã
“…”
Luật sư Cố đơ mặt.
Hắn có chút nhức đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Yên Tuy Chi hất cằm sang chỗ của Joe tiểu thiếu gia, Joe đang cúi đầu nghiên cứu ảnh nên không cảm giác được gì.
Lại hai giây sau.
Tinh —
Ngón tay của Joe bị rung đến tê rần, hắn ta còn chưa kịp phản ứng, màn hình đã tự động bắn ra một tin ——
Thẻ tài sản của bạn nhận được số tiền: 2000000 xi.

Nguồn tài khoản: Cố Yến
Joe thiếu gia chợt nghiêng đầu.
Chống với khuôn mặt thản nhiên của hai vị luật sư.
“Sao cậu lại như vậy?” Joe trợn mắt nhìn Cố Yến.
Luật sư Cố lạnh nhạt nói: “Đừng nhìn tôi, là thầy Yên sai bảo, là học sinh thì chỉ có thể nghe theo.

Tôi đề nghị cậu đi mà lý luận với thầy.”
Joe: “…”
Biến đi, trước kia đi học có thấy cậu nghe lời thầy giáo như vậy đâu.
Nhưng hắn ta có thể làm sao chứ?
Cố Yến nói chuyện hoang đường, viện trưởng cũng ngầm thừa nhận, hắn ta có thể lườm viện trưởng sao?
Không thể nào, sợ lắm.
“Nếu quý cô Younis biết sẽ vứt xác tôi xuống biển mất.” Joe nói.
Vị viện trưởng nào đó chống cằm quan sát trên dưới hắn ta một phen, trấn an nói: “Yên tâm, chờ cậu nổi lên mặt biển, chúng tôi sẽ đi vớt.”
Joe: “…”
Hắn ta không nhịn được nghĩ đến một vấn đề khiến mình khốn khổ nhiều năm — tại sao đám cuồng ngược của học viện pháp luật lại luôn muốn trò chuyện cùng viện trưởng vậy?
Nhờ phúc của tàu bay tư nhân, lúc bọn họ đặt chân xuống Tửu Thành, giờ địa phương còn rất sớm, mặt trời treo cao, thời tiết vừa vặn, đang là buổi trà chiều, đáng tiếc người dân ở Tửu Thành rất ít có nhã trí thảnh thơi thưởng thức trà chiều.
Bọn họ bắt xe đến một con phố cũ thuộc khu Xuân Huyên của Tửu Thành, so với đa số những nơi khác ở đây, con phố này sạch sẽ bất ngờ, giống như thế ngoại đào nguyên giấu sau những gò đất thấp và rừng thông.
“Sao trước kia tôi không biết Tửu Thành còn có nơi như thế này nhỉ?” Joe nhìn cánh cửa kim loại cách đó không xa, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Trên thực tế hắn ta cũng chưa từng tới Tửu Thành được mấy lần, hoàn cảnh nơi này quả thực vượt qua phạm vi thừa nhận của hắn ta, vài lần đó cũng chỉ hận không thể rời đi ngay trong ngày.
Cổng viện mồ côi Vân Thảo nhìn qua có chút cũ kĩ, đám hoa cỏ leo dọc trên tường giống như nhiều năm chưa được xử lý.
Joe còn chưa đi vào đã nhìn thấy đống thùng tán loạn trên đất, hỏi: “Đây là đang sửa chữa lại sao?”
“Trước kia bởi vì một chút chuyện phiền toái nên phải đóng cửa mấy năm.” Yên Tuy Chi giải thích, “Nhìn tình huống này, hẳn là đang muốn mở lại.”
Trước khi tới, Cố Yến đã tìm được số truyền tin của viện mồ côi, trò chuyện đơn giản cùng viện trưởng mấy câu, không trực tiếp nói về chuyện bức ảnh, chỉ nói tới thăm, thuận tiện bàn với viện trưởng ít chuyện.
Hắn biết được tình huống đại khái của viện mồ côi từ trong truyền tin, nhưng cụ thể là chuyện phiền toái gì, lão viện trưởng không nói tỉ mỉ, chỉ vui tươi hớn hở hoan nghênh bọn họ tới.
Trong sân có mấy người đang thu dọn đống thùng.
Một thiếu niên trong đó liếc về phía cổng, sau đó liền cương cứng.

Cậu ta nhìn chằm chằm đám Yên Tuy Chi như gặp quỷ, hồi lâu mới xông lại, “Đậu má — sao mấy người lại đến đây?!”

Thiếu niên không là ai khác, chính là Joshua · Dale.
Cậu ta gào lên, khiến những người khác đều sửng sốt, dừng công việc trong tay lại.
“Cậu lấy câu thô tục đó để chào chúng tôi?” Yên Tuy Chi nhướng mày hỏi cậu ta.
Joshua nghiêng đầu “phi” một tiếng, gãi tóc nói: “Dù sao cũng không nuốt về được, anh cứ coi như không nghe thấy đi.”
Lâu rồi không gặp, cậu ta đen hơn lúc trước, có thể thấy phơi nắng nhiều, thế nhưng đã không còn vẻ thiếu dinh dưỡng, thậm chí còn cắt tỉa lại đầu tóc, nói tới nói lui, vẻ mặt cũng sinh động hơn trước không ít.
“Cậu làm ở đây?” Yên Tuy Chi quét mắt một vòng quanh sân.
Joshua nói: “Không tính là đi làm, tới giúp thôi.

Mấy người thì sao? Sao lại đến đây?”
“Đến tìm lão viện trưởng tán gẫu một chút.” Yên Tuy Chi hỏi, “Bây giờ ông ấy có ở đây không?”
Joshua bừng tỉnh hiểu ra: “À — buổi trưa lúc ăn cơm ông ấy có nói sẽ có khách tới, hóa ra là mấy người sao! Ông ấy có, đang ở trong căn nhà cũ kia kìa.”
Yên Tuy Chi vỗ vai cậu ta một cái, “Được rồi, cậu làm tiếp đi.”
Joshua phất phất tay với bọn họ, chạy lại chỗ đám thanh niên kia, ngồi xổm xuống sắp xếp lại đống thùng, chồng lên nhau rồi ôm về phía một tòa nhà xa xa.

Bọn Yên Tuy Chi thì đi vào căn nhà mà Joshua chỉ.
“Nhớ không nhầm, nơi này vốn là tòa nhà làm việc.” Yên Tuy Chi nói.
Chỉ là hiện giờ đã lạnh tanh, hai tầng phía dưới cũng không có một bóng người.

Bọn họ tìm được lão viện trưởng trong một căn phòng trên tầng ba, mấy bác trung niên hoặc đứng hoặc ngồi, cầm chén trà trò chuyện với lão viện trưởng, bầu không khí rất hòa hợp.
Vừa thấy bọn Yên Tuy Chi tới, mấy bác người trung niên kia rối rít đứng dậy, chào hỏi rồi rời đi, nhường lại căn phòng làm việc này.
“Cố tiên sinh đúng không?” Lão viện trưởng cười, mặt đầy vẻ hòa ái.
“Quấy rầy.” Cố Yến lễ phép nói.
“Nào có, tôi còn rất hoan nghênh nữa kìa.” Lão viện trưởng nói, “Còn mấy ngày nữa chỗ này mới có thể chính thức mở cửa, hơi vắng vẻ, các cậu tới vừa vặn náo nhiệt thêm một ít.”
Yên Tuy Chi đi theo Cố Yến vào cửa, gật đầu cười một tiếng với lão viện trưởng.
Lão viện trưởng dừng mắt lại trên trên người anh chốc lát, vẻ mặt khẽ run lên.

Sau đó ông tháo kính xuống, dùng giấy lau, có chút mất mát lầu bầu nói: “Hoa mắt, thiếu chút nữa nhận nhầm cậu thành một người bạn cũ.”.