Luật Sư Hạng Nhất

Chương 55: Trầm mặc (3)



Hành nghề nhiều năm như vậy, loại đương sự gì cũng có. Cũng không phải lần đầu tiên thấy người không phối hợp, nhưng ngay cả hai lần đều gặp phải người bài xích luật sư như vậy thì cũng quá xui xẻo rồi.

Yên Tuy Chi uống xong một hớp nước, yên lặng liếc nhìn bàn tay mình, tức giận cười một tiếng, lòng nói cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không gặp phải người vừa mới gặp mà đã hỏi thăm tám đời tổ tông nhà người ta.

Ở Tửu Thành cách mười mấy năm ánh sáng, thiếu niên nổi loạn Joshua · Dale nghiêng đầu hắt xì một cái.

“Mùa đông mà còn để lộ tay, sợ mình khỏe quá à?” Hàng xóm Chester · Bell lớn hơn mấy tuổi ở bên cạnh thì thầm một câu, “Bị cảm hả?”

“Không phải, nhất định là có người đang nói xấu sau lưng tôi.” Joshua · Dale xoa xoa chóp mũi mình, xoa đến khi đỏ lên mới thả tay xuống, lại dùng đầu gối hung hăng đè lên đống thùng các tông cao gần nửa người, dùng một sợi dây bó chặt lại, sau đó tức giận liếc Chester, “Tôi đi giúp đỡ trại mồ côi vì ngày xưa từng thiếu ân tình người ta, anh đến đây làm gì?”

Hơn nữa hễ một cái là lại lải nhải, phiền chết, một câu cảm lạnh thôi mà nguyền rủa đến tận ba ngày, ruồi còn không phiền bằng anh.

Cậu ta liếc mắt, theo thói quen lầu bầu một câu thô tục, “Biến bà anh đi…”

Chester · Bell giơ tay chỉ chóp mũi đỏ ửng của cậu ta, nửa thật nửa giả nói: “Tôi nghe thấy rồi đấy, sẽ báo lại câu này của cậu cho bà tôi biết!”

Đối phó với Joshua · Dale, chỉ có hai người hữu dụng — em gái cậu ta, còn có bà Bell.

Hiệu quả cực kì nhanh chóng.

“…” Joshua · Dale ừng ực một cái, nuốt nửa câu sau về. Cậu ta trợn mắt nhìn Chester, im lặng mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể bực bội mà kéo dây, tiếp tục làm việc.

Ngay cả chửi tục cũng không cho, thật sự là không có cách nào qua nổi cuộc sống này mà.

“Cậu mắng ít đi đôi câu, số lần bị đánh một năm có thể ít đi một nửa.” Chester · Bell chuyển một thùng các tông ra ngoài, đặt thùng rỗng ở bên cạnh.

Joshua · Dale: “Cút đi, trừ anh ra thì cmn ai dám đánh nhau với tôi?”

“Gần đây tôi có đánh cậu sao?” Chester · Bell chất đống đồ trước mặt cậu ta, “Đây – để những thứ này vào trong tủ kính.”

Đây là đồ đạc của một trại mồ côi cũ, mấy năm trước trại mồ côi bởi vì vài chuyện mà phải đóng cửa rất lâu, gần đây lão viện trưởng trở lại định mở cửa lần nữa, mời một ít người làm công đến sửa sang lại đồ đạc chất chứa nhiều năm, chuyển chúng từ trong hộp vào tủ kính, thuận tiện xử lí đám hộp rỗng.

Lúc còn rất nhỏ Joshua · Dale được trại mồ côi này chăm sóc một chút, lần này không cần tiền công, chủ động tới giúp đỡ.

Cậu ta nhận lấy đống đồ lặt vặt mà Chester dời ra ngoài, phân loại những tài liệu bằng giấy ra với những thứ khác, bỏ từng cái vào trong tủ kính. Khi cầm đến một tờ trong số đó, cậu ta bỗng nhiên “ồ” một tiếng.

“Sao thế?” Chester thò đầu tới.

“Bức ảnh chụp chung này…” Joshua chỉ một tấm ảnh cũ được kẹp trong tài liệu, “Anh nhìn người này đi, có phải giống với luật sư trước đó giúp tôi ở tòa không? Là phiên bản nhỏ hơn của người đó.”  

Chester nhớ lại một chút, “Tên gì?”

“Nguyễn Dã.”

“Để tôi nhìn xem.” Chester cầm lấy tấm hình, trước tiên nhìn mặt sau.  

Chỉ thấy phía trên in một hàng chữ — uống trà chiều cùng ngài Y trẻ tuổi hiền lành ở vườn hoa, cậu ấy tới quyên góp một khoản tiền, vẫn không muốn để lại ảnh như thường lệ, Howl len lén giúp tôi chụp một bức, mong ngài Y đừng để ý.

Trong hình, hoa trà nhạt màu nở rất đúng lúc, ánh mặt trời nhảy trên cành lá. Một người trẻ tuổi đang cúi đầu cầm tách cà phê trước mặt lên, ánh sáng chiếu lên đường nét gò má anh, từ trán đến sống mũi rồi đến cằm, mỗi một đường cong đều giống như dày công điêu khắc. Anh hơi rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười, cho dù bất động cũng có khí thế phấn chấn của người trẻ tuổi.

Ngồi đối diện với anh là một ông lão tóc bạc, tinh thần phấn chấn, khuôn mặt hiền lành, đang thừa dịp người thanh niên không chú ý mà len lén giơ ngón tay cái về phía ống kính.

Chester lật xem một lát, nói: “Cậu bị mù mặt(*) sao? Nhìn từ góc độ này còn thấy hơi giống một chút, nhưng hiển nhiên không phải một người.”

(*) Bệnh mù mặt: hay còn gọi là hội chứng mất nhận thức khuôn mặt. Là chứng bệnh mà bệnh nhân không thể nhận ra gương mặt của bất cứ ai, kể cả người thân trong gia đình và ngay bản thân mình.

Cậu ta khó mà làm cho một tên bị mù mặt hình dung ra sự khác nhau của hai người, cuối cùng chỉ có thể chọn một điểm khác rõ nét nhất để nói, “Cậu nhìn đi, khóe mắt người này có một cái mụn ruồi. Ờm… Có thể hơi nhỏ, nhìn không rõ lắm, cậu nhìn kỹ một chút. Tôi nhớ luật sư Nguyễn Dã kia không có mụn ruồi nhỉ? Có không?”

Joshua: “…Quên rồi.”

Là một tên mù mặt còn cực kì đúng lý hợp tình, Joshua · Dale nói: “Sao mà không giống được! Giống nhau như đúc!”

Chester: “…” Chỉ sợ cậu mù thật rồi.

Nhưng cậu ta không dám nói lời này, vất vả lắm cậu ta mới hoàn hoãn được quan hệ với tên nhóc bướng bỉnh này, không muốn tranh cãi chỉ vì loại chuyện nhỏ không đáng giá.

Joshua · Dale cắn đầu lưỡi suy nghĩ một chút, nói với Chester: “Máy thông minh của anh đâu?”

Chester yên lặng móc ra một cái máy kim loại nhỏ màu đen, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, cái này không phải máy thông minh, không cao cấp như thế được, nó chỉ là một cái máy truyền tin rất rẻ thôi…”

“Cho tôi mượn dùng một chút.” Joshua nói.

Cậu ta nhận lấy máy truyền tin, vụng về chụp lại bức ảnh, gửi cho một người.

Chester nhìn chuỗi số truyền tin xa lạ kia, hỏi: “Gửi cho ai thế?”

“Luật sư lần trước.” Joshua cũng không ngẩng đầu lên, bấm từng chữ  nội dung, “Luật sư Cố, tôi còn nợ tiền của hắn, cho nên phải lấy số truyền tin của hắn. Hình như hắn là thầy của Nguyễn. Tôi để cho hắn xem một chút, nhất định hắn có thể nhận ra.”

Chester: “…Cậu thật là nghiêm túc.”

Nếu như có thể đi học, chắc chắn sẽ là một người có cắn ngón tay cũng muốn gặm nát sách giáo khoa mất.

Joshua đang ngồi ngay ngắn cầm máy truyền tin chờ phản hồi, cực kì phù hợp với trí tưởng tượng của Chester. Cũng không lâu lắm, máy truyền tin rung lên.

“Trả lời trả lời!” Joshua có chút phấn khởi, cậu ta rất ít khi được dùng thứ như máy truyền tin, có chút mới lạ, “Luật sư Cố trả lời tôi.”

Chester liếc mắt, qua loa lấy lệ trả lời: “Ừ ừ ừ.”

Cố Yến đáp lại rất đơn giản:

[Ảnh chụp kẹp trong hồ sơ gì?]

Joshua không biết có thể tùy tiện cho người khác xem nội dung hồ sơ không, cho nên chỉ chụp trang đầu và cuối gửi cho Cố Yến.

Lúc chụp, cậu ta còn lẩm bẩm đọc theo một lần: “…Quyên tặng sách…. ngài Y… ngày 15 tháng 4…”

Kết quả vừa mới gửi hình đi, cậu ta liền sửng sốt, lại nhìn ngày tháng kí tên cuối hồ sơ, nhìn chằm chằm vào số năm, “Ê, không đúng, đây là… Đây là hình của 20 năm trước sao?”

Mặc dù với tuổi thọ bây giờ mà nói, 20 năm cũng không tính là gì, nhưng khuôn mặt khí chất vẫn phải có chút biến hóa.

“Hình như luật sư Nguyễn kia vẫn là thực tập sinh.” Joshua có chút mờ mịt, “Vậy thực tập sinh bao tuổi?”

Chester nói: “Không biết, tuổi tác tốt nghiệp đại học hay là tốt nghiệp nghiên cứu sinh vẫn có sự khác biệt, chắc… chắc tầm 28? Vậy 20 năm trước anh ta…”

Joshua: “…8 tuổi.”

Chester: “…”

“Ừ… Nhìn người trong hình cũng rất trẻ, giống như chưa tới 20.”

Thế nhưng cũng đã là người thành niên rồi, vẫn có sự khác biệt rất lớn với 8 tuổi.

Đúng như dự đoán, không đến mấy giây, máy truyền tin trong tay Joshua lại rung một chút. Cố Yến hồi âm lại, tổng cộng chỉ có 2 câu, cũng cực kì đơn giản:

[Không phải cậu ấy.]

[Cảm ơn.]

Joshua mờ mịt cầm máy truyền tin hỏi Chester: “Hắn nói cảm ơn, cảm ơn cái gì? Sao tôi thấy không hiểu?”

Chester: “Ừm… Chắc theo lễ phép thôi.”

Joshua: “???”

Hành tinh Hồng Thạch, xe thông minh đã được đặt trước đang im hơi lặng tiếng dừng lại ở ven đường, Cố Yến gửi tin xong, rũ mắt nhìn bức hình trên màn ảnh, gió đêm thổi bay vạt áo choàng của hắn, lại nhẹ nhàng buông xuống.

Qua một lúc lâu, hắn mới tắt màn hình đi.

Một truyền tin mới hiện ra, giọng la hét của trợ lí công việc vang lên: “Sao cậu không có trong phòng?”

Cố Yến: “Hơn nửa đêm tìm tôi làm gì?”

“Không ngủ được thì tìm cậu đối chiếu tài liệu lần nữa, tôi cảm thấy lần này cậu thẩm tra rất ổn, chỉ cần ngày mai không có chuyện ngoài dự đoán.” Trợ lí nói, “Cho nên hơn nửa đêm, tại sao cậu lại không có trong phòng?”

Cố Yến: “Mua cà phê.”

Công việc quan: “??? Quỷ nào nửa đêm còn uống cà phê?”

Cố Yến không đáp, thái độ vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, ý là muốn tin hay không thì tuỳ.

Trợ lí công việc: “Được rồi, vậy cậu đi đâu? Lúc nào mới về?”

Cố Yến mở cửa xe, hệ thống lái thông minh tự động đặt câu hỏi: “Xin cho biết mục tiêu.”

“Khách sạn Cán Cân.” Cố Yến nói.

Trợ lí công việc: “Cậu đi mua một cốc cà phê mà phải đặt xe?”

Cố Yến day trán một cái, sắc mặt cũng khó coi. Ánh mắt hắn quét một vòng xung quanh, cuối cùng rơi vào dòng xe chạy tới lui trên cảng, hô hấp tạo thành một làn khói trước mặt, giống như hơi có vẻ tự giễu mà thở dài, “Ừ.”

Trợ lí công việc truy vấn một câu: “Ừ cái gì? Cậu đừng có mà lừa tôi, tôi không ngốc đâu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Cố Yến thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại, bình thản trả lời một câu: “Ai biết được.”

Nói xong, hắn cắt đứt truyền tin, tựa vào ghế bên người lái nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn ngoài cửa xe tạo thành một dải màu sặc sỡ trong bóng đêm yên tĩnh…

Tính tình quản giáo trại tạm cũng coi như tốt, Yên Tuy Chi ngồi trong phòng chờ, mất tập trung gõ ngón tay lên bàn, gã cũng không giục, chỉ ôm dùi cui điện đứng ở cạnh cửa, chuẩn bị lúc nào cũng có thể tiễn vị luật sư trẻ tuổi này đi ra ngoài.

Trên thực tế Yên Tuy Chi cũng không phải thật sự mất tập trung, mà đang suy tính. Sau khi anh nhớ lại một vài chuyện, liền mở quang não tìm tài liệu về Trần Chương ra xem lần nữa, cười với quản giáo một cái: “Làm phiền.”

“Làm sao?” Đối với người lễ phép, ai cũng không thể quá ác được. Quản giáo cố gắng thả lỏng sắc mặt, hỏi: “Còn cần gì?”

“Có thể giúp tôi chuyển một câu cho Trần Chương không.”

“Nói cái gì?” Quản giáo hỏi.

“Nói rằng luật sư của anh ta là khách quen của Champagne vào mấy năm 31-47, hỏi anh ta có biết một huyên luyện viên tên Trần Văn không.” Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn của Yên Tuy Chi dừng lại, lại nhấc mắt cười một tiếng, “Ngoài ra, tôi sẽ chờ anh ta ở đây đúng giờ này ngày mai.”