Luật Sư Hạng Nhất

Chương 57: Trần Văn (2)



Có thể nhìn ra được, Trần Chương cực kỳ để ý chuyện lúc ban đầu. Bằng không cũng sẽ không vừa nhắc tới đã mắc câu, đàng hoàng thay đổi thái độ mà tới phòng gặp mắt.

Hắn trợn to hai mắt, nín thở nhìn Yên Tuy Chi, không dám thở gấp chờ anh mở miệng.

Kết quả Yên Tuy Chi tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi cho hắn hai chữ, “Anh đoán.”

“…”

Trần Chương tí nữa thì tắc luôn một hơi.

“Thật ra đây là một vấn đề rất không cần thiết.” Yên Tuy Chi nói, “Nếu như tôi là anh, nhất định sẽ không lãng phí thời gian có hạn vào đáp án rất rõ ràng này.”

Trần Chương sửng sốt một chút.

Quả thật, còn có thể biết được như thế nào? Cậu thực tập luật sư này nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng lại biết được chuyện kia, tất nhiên là nghe được từ miệng những người khác. Vậy sẽ là ai chứ…

Sự chú ý của hắn chuyển đến câu nói mà được quản giáo chuyển lời kia theo bản năng, năm 31 đến năm 47 là khách quen của Champagne… Những lời này không phải nói về bản thân luật sư, nhất định chính là của người báo cho biết. Năm đó câu lạc bộ Champagne có khách quen mười mấy năm sao?

Trần Chương nhớ lại một chút, hắn vẫn còn có chút ấn tượng về danh sách khách quen năm đó của Champagne.

Dĩ nhiên, hắn cũng không phải là nhớ được nhiều cái tên trong danh sách như vậy, mà là nhớ một vài đặc điểm — trong số những khách ở Champagne, có rất ít khách du lịch, bởi vì quy mô clb Champagne không lớn, giá cả cũng rất cao, không phải là một lựa chọn tốt đối với du khách bãi biển, rõ ràng có nhiều câu lạc bộ hấp dẫn lớn, cần gì phải phí tiền vào đó.

Nhưng câu lạc bộ Champagne đặc biệt được con em nhà giàu coi trọng. Nhưng đa số đều thỉnh thoảng mới tới nghỉ phép để giải tỏa áp lực. Nếu thường xuyên kiên trì đến rất nhiều năm thì chỉ có hai loại người…

Một loại là tầm từ 70 đến 90 tuổi, thuộc về giai đoạn sau của thời thịnh niên, bọn họ coi loại vận động như lặn này là một loại rèn luyện bình thường, đến rất đúng thời gian. Một loại khác chính là đám thiếu gia nhà giàu mười mấy hai mươi tuổi, mới trưởng thành, có nhiều thời gian nên thích đến tìm kích thích.

Nhưng bất kể là loại nào thì đều có một điểm giống nhau, cho tiền boa khá dày.

Ban đầu Trần Chương đến Champagne chỉ vì một điểm này.

Khi đó hắn mới chuyển từ thợ lặn chuyên hoạt động dưới nước sang, lại cần tiền gấp, liền nhờ người tìm một vị trí ở clb Champagne, làm một huấn luyện viên có tiếng nhưng không có miếng. Bởi vì không có tiếng nên hắn không có khách cố định, luôn là hôm nay giúp đỡ cái này, mai lại làm cái khác. Làm gì có khách nào nhớ hắn?

Làm sao có thể…

“Có vẻ như anh lại chui vào ngõ cụt rồi.” Yên Tuy Chi nói, “Tôi đoán, anh đang nhớ lại xem trong số những người anh quen trước đây, có ai có thể nói cho tôi những chuyện kia chứ gì?”

Trần Chương lại sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút lúng túng vi diệu.

Hai phút ngắn ngủi, mấy câu nói lẻ tẻ, Yên Tuy Chi đã có thể hiểu được đại khái tính cách của Trần Chương – hắn rất dễ bị người ta lôi kéo suy nghĩ, không bắt được điểm chính, nói dễ nghe một chút là ai nói gì cũng tin, dễ dàng tin người khác, nói khó nghe một chút gọi là ngu, hơn nữa quá rõ rệt.

Mặc dù chút hiểu biết này cũng không sâu lắm, nhưng ít ra…

Nếu như hiềm nghi của Trần Chương còn có ẩn tình khác, vậy thì Yên Tuy Chi cũng chẳng thấy bất ngờ với cách tính cách này của hắn.

Nhưng Yên Tuy Chi cũng không thích cho ra kết luận trước thời hạn, mặc dù mọi hành động của Trần Chương đơn giản là đúng tiêu chuẩn “Tôi có giấu một ít chuyện, có thể còn có chút oan uổng, nhưng tôi không nói”.

“Điều này rất quan trọng sao?” Giọng Yên Tuy Chi rất nhạt.

Trần Chương hơi đỏ mặt, “Tôi chỉ nghĩ không ra, tại sao cậu lại biết…”

Tại sao lại biết?

Đương nhiên là chính mắt nhìn thấy.

Câu nói mà anh bảo quản giáo truyền lời cũng không đúng hết. Từ năm 31 đến năm 47 thật ra chỉ là Yên Tuy Chi thuận miệng nói thôi. Năm 31 anh mới có chín tuổi, cuộc sống cực kì an nhàn, chưa hề có chuyện gì hết, hơn nữa đó cũng không phải là độ tuổi có thể hoàn toàn làm chủ được.

Nhưng anh thực sự trở thành khách quen của Champagne rất sớm, là khoảng 16 tuổi.

Từ 16 tuổi đến 25 tuổi, anh đều là khách quen của Champagne. Cho nên lời mà anh bảo quản giáo nói thay cũng không hẳn là giả.

Năm đó anh luôn lười quan tâm đến người khác, bên cạnh luôn có huấn luyện viên cố định, nhưng anh thường xuyên không nói tiếng nào, không dẫn theo huấn luyện viên mà đã xuống nước, không ít lần khiến huấn luyện viên bị sợ đổ mồ hôi. Huấn luyện viên đó là một người có tính tình ôn hòa, cũng thích nói chuyện trên trời dưới biển với khách.

Nội dung cuộc trò chuyện của hắn rất rộng, từ đạo lý đời người xảy ra bất ngờ, đến hàng xóm đồng nghiệp bình thường xung quanh hắn, nghĩ đến cái gì là nói với Yên Tuy Chi cái đó.

Đối với những chuyện vặt mà hắn nói, thật ra thì Yên Tuy Chi chả có hứng thú gì. Nhưng anh luôn “ừ” một tiếng đúng lúc, hoặc là cười một cái. Điều này khiến huấn luyện viên hứng thú bừng bừng nói rất lâu.

Anh nhớ có một lần, anh chống người ngồi bên mạn thuyền lặn, biếng nhác uống một cốc nước, nhìn một thuyền lặn cách đó không xa, trên chiếc thuyền kia không có người đang hăng hái muốn lặn, chỉ có một huấn luyện viên lẻ loi đứng ở một góc, chống nạnh nhìn nước biển ngẩn người.

Anh nhìn một lát rồi hất cằm về phía đó, hỏi: “Đó là ai? Trước giờ chưa từng gặp.”

Giáo viên của anh đứng bên cạnh uống hết nửa chai nước tăng lực như trâu, sờ bụng nói: “À, là một đồng nghiệp mới tới.”

Yên Tuy Chi sau thời thiếu niên sẽ rất ít sẽ chủ động đặt câu hỏi, cho nên huấn luyện viên hiếm thấy được hỏi một câu cũng rất phấn khởi, mở miệng ra là giới thiệu một đống cho anh, dong dài đến nối chỉ thiếu viết hẳn một bài luận văn về cuộc đời đối phương.

Yên Tuy Chi chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không phải thật sự có hứng thú, cho nên lúc nghe cũng không quá cẩn thận, qua não chỉ có mấy câu.

“Hắn tên là Trần Văn, hai ngày trước có người giới thiệu tới câu lạc bộ, vốn là thợ lặn chuyên nghiệp, kỹ thuật không có vấn đề.” Huấn luyện viên nói, “Hơn nữa rất trẻ tuổi, sở dĩ từ vị trí thợ lặn chuyển xuống vì hình như một năm trước cơ thể xảy ra vài vấn đề, không thích hợp tiếp tục làm việc dưới nước nữa.”

Thật ra thì câu lạc bộ Champagne rất ít khi dùng người có bối cảnh không rõ ràng như thế, hơn nữa dù sao khách khứa đều là con em nhà giàu, tiền típ phong phú, không có huấn luyện viên nào tình nguyện chia tài nguyên đang có của mình ra cả. Cho nên Trần Văn là một huấn luyện viên mới vào Champagne, lẻ loi quả thực quá bình thường.

“Tôi cảm thấy tính cách cũng không tệ lắm, chính là rất buồn chán.” Huấn luyện viên nói, “Hắn không thích thân với người ta, cho nên người trong câu lạc bộ cũng không quá quen với hắn. Tôi đã là người có thể trò chuyện tương đối nhiều với hắn mà hiểu biết cũng chỉ có hạn.”  

Huấn luyện viên chỉ cặp mắt mình, nói: “Tuy nhiên ấn tượng đầu tiên tương đối sâu, chính là thị lực hắn rất kỳ lạ. Ban ngày không nhạy cảm với rất nhiều thứ, ngược lại ban đêm thấy rất rõ ràng, đúng là trời sinh để xuống nước.”

Yên Tuy Chi quay đầu nhìn hắn: “Làm sao anh biết?”

“Lần trước tôi có đồ quên ở câu lạc bộ, trở lại lấy, ngày đó hắn cũng có công việc muốn sắp xếp, ở trên phòng làm việc trong câu lạc bộ làm thêm giờ. Lúc tôi đến phòng thiết bị, đang mò mẫn công tắc điện như người mù, kết quả sờ phải tay hắn.”

Huấn luyện viên rùng mình, “Sợ đến vãi linh hồn! Náo loạn nửa ngày, hóa ra là ông tướng ấy cũng muốn đi lấy đồ lặn của mình trong phòng thiết bị, lười bật đèn, đang tìm thì gặp tôi tiến vào, sờ phải tay hắn vì hắn thấy tôi đập đầu lung tung, định bật đèn giúp tôi.”  

Có lẽ là biểu hiện lúc ấy của huấn luyện viên quá khoa trương, hoặc là thuyền lặn lẻ loi của Trần Văn có chút đặc biệt, cho nên mặc dù cảnh tượng đó cũng không quá quan trọng, nhưng qua nhiều năm vậy rồi mà Yên Tuy Chi còn có thể nhớ rõ.

Sau đó trong mấy năm, có lẽ là thời gian đến đấy của Yên Tuy Chi không giống Trần Văn, hoặc là anh rất ít khi chú ý đến người khác, anh cũng không còn ấn tượng gì đối với Trần Văn nữa. Thỉnh thoảng thấy, cũng là xa xa cách biển, hoặc là trong đám người, mà Trần Văn vẫn cô đơn chiếc bóng như thường lệ.

Nhưng không phải là anh không cùng xuất hiện với Trần Văn, một lần đồng thời duy nhất là năm 47.

Ngày đó, huấn luyện viên của anh không cần anh bỏ rơi đã lặn mất tăm…

“Trong nhà có một chút việc gấp, tôi nhờ Trần Văn giúp cậu.” Lúc anh đến Champagne, huấn luyện viên gửi cho anh một câu như vậy.

Hôm ấy Yên Tuy Chi gặp phải một ít chuyện, lòng có chút không yên, tùy ý đáp một tiếng rồi đến phòng vip lấy đồ lặn. Lúc từ phòng thay quần áo ra bãi biển, anh vừa đúng dịp nhìn thấy Trần Văn, bị mấy tên vệ sĩ kề vai sát cánh nửa mời nửa bức bách kéo đi.

Anh cũng có chút ấn tượng với mấy vệ sĩ kia, hình như đi theo một cậu ấm chừng mười tuổi. Anh cũng nhớ trước khi đi huấn luyện viên đề cập tới một câu, nói chiều hôm đó Trần Văn còn phải dẫn theo một vị khách phiền phức nữa.

Chắc là nói đến vị này rồi.

Là một người có kinh nghiệm phong phú trong việc bỏ rơi huấn luyện viên, Yên Tuy Chi liếc mắt một cái cũng biết những vệ sĩ kia đang làm gì, lúc ấy cũng chỉ cười một tiếng, vẫn đến chỗ thuyền lặn. Anh chờ một lát ở đó, không thấy Trần Văn tới, liền dứt khoát xuống nước một mình.

Không nghĩ tới lần đó liền gặp phải tai nạn…

Trong phòng gặp mặt, Trần Chương dùng sức chà xát ngón tay mình, được Yên Tuy Chi nhắc hai lần, rốt cuộc từ bỏ việc đâm đầu vào ngõ cụt không có chút ý nghĩa nào, hỏi: “Cậu… Vậy cậu nói cậu biết lần tai nạn đó, cậu biết là như thế nào?”

Hắn suy nghĩ một chút, lại có chút tự giận mình mà rũ mắt, hơi có vẻ giễu cợt nói: “Tôi có chút không làm tròn trách nhiên, khiến khách của mình gặp tai nạn lúc lặn?”

Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, “Không khác bao nhiêu đâu.”

Trần Chương hừ một tiếng, vặn vẹo mặt, sắc mặt muốn thối bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thù hận vô cùng.

Yên Tuy Chi dừng một chút, lại nhíu mày tiếp tục nói, “Nhưng vẫn cần phải thêm một vế trước, anh bị vệ sĩ cố ý ngăn cản.”

Trong một cái chớp mắt như vậy, Trần Chương không thể phản ứng kịp, vẫn duy trì vẻ mặt chán ghét lỗ mũi không phải lỗ mũi, ánh mắt không phải ánh mắt.

Qua khoảng ước chừng ba giây, hắn mới chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi nói: “Cậu thật sự biết?!!”

Yên Tuy Chi vuốt tay, “Rõ ràng, tôi đã nói rồi mà.”

Trần Chương vẫn luôn nhớ đến ngày đó, ban đầu mấy vệ sĩ kia ngăn hắn như đùa giỡn, sau khi kéo hắn đến phòng thay quần áo thì thái độ lại thay đổi trong chớp mắt, cuối cùng gần như là kiên quyết bắt hắn chờ trong đó, không chi phép ra bãi biển cản trở người khác.

“Cản trở”, từ ngữ lúc ấy bọn họ dùng khiến Trần Chương biết thiếu gia Manson kia quyết tâm không muốn huấn luyện viên đi theo.

Nhưng dẫu sao Manson mới mười bốn tuổi, hắn quả thực không yên lòng, mấy lần định rời khỏi phòng thay quần áo đi xem. Nhưng bất kể là nói phải trái hay là trực tiếp ra tay, những vệ sĩ kia vẫn thờ ơ.

Sau đó hắn biết được xảy ra tai nạn, trong lòng lộp bộp một chút, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Lúc Manson nằm viện, hắn vẫn luôn chạy đến đó, kết quả ngay cả cửa phòng bệnh cũng không thấy, lại bị vệ sĩ ngăn cản tiếp, thái độ vẫn cương quyết.

Sau đó, hắn bị Champagne thông báo không cần đến câu lạc bộ nữa, hắn lại mất công việc vất vả lắm mới tìm được.  

Nguyên nhân không cần nói cũng biết.

Lúc đó vốn là thời gian khó khăn nhất của hắn, tất cả chuyện xấu đều cùng nhau nện xuống, mà điểm chết người là không có việc làm. Mỗi lần nghĩ tới đây, hắn cũng không nén được sinh ra oán hận với cậu ấm Manson mười bốn tuổi kia.

Nếu như không phải là Manson khăng khăng cho vệ sĩ ngăn cản hắn, căn bản sẽ không có chuyện sau đó, hắn cũng không đến nỗi bị các câu lạc bộ chặn ngoài cửa nhiều năm như vậy.

Mấy năm kia, hắn vất vả đến mức không có nổi một bát cơm.

Mà sự oán hận này, mỗi lần suy nghĩ sẽ càng sâu một lần, rất khó trừ tận gốc.

Cảnh ngộ của hắn một ngày không chuyển tốt, hắn sẽ không thể quên được một ngày.

Sau đó, hắn định giải thích ngọn nguồn với người ta, nhưng không ai muốn tin hắn. Hoặc là không ai dám tin tưởng hắn.



Cho dù bây giờ, nhắc tới chuyện năm đó, trong ánh mắt hắn vẫn còn loại âm trầm kia.  

“Anh không có mặt trong vụ tai nạn đó.” Yên Tuy Chi nói, “Tôi biết.”

Vẻ mặt của anh không có bất kì cảm xúc đồng tình nào cả, vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ thuận miệng nói một câu như bình thường.

Nhưng chính bởi vì đặc biệt yên tĩnh, cho nên lại khiến cho người cảm thấy anh đang nói điều anh cho rằng, cũng không phải là vì an ủi người ta.

Điều này lại là điều mà Trần Chương để ý nhất, hắn không cần an ủi, đã nhiều năm như vậy, an ủi chẳng có tác dụng gì với hắn cả, dù sao điều nên chấp nhận đã chấp nhận xong rồi. Điều duy nhất hắn muốn nghe chính là có người không cần hắn giải thích, không cần hắn bày chứng cớ ra, là có thể hiểu rất rõ ràng hắn không phải cố ý, hắn không phải một người không chịu trách nhiệm.

Trần Chương sững sờ nhìn Yên Tuy Chi.

Hắn không giống Joshua · Dale, có lẽ chỉ có oan khuất nhưng không biểu đạt ra, nhiều năm rèn luyện khiến hắn ngay cả hốc mắt cũng không đỏ. Hắn chẳng qua chỉ ngây người rất lâu, sau đó cúi đầu lau mặt một chút, lúc này mới giương mắt nghiêm mặt nói với Yên Tuy Chi: “Bất kể nói thế nào, tôi rất vui khi nghe cậu nói những lời này.”

Ánh mắt Yên Tuy Chi quét qua mặt hắn, nói: “Sau đó anh có chỉnh hình? Khuôn mặt của anh không giống lúc anh còn tên là Trần Văn.”

Đây cũng là lí do tại sao mà lúc ở bãi biển, Yên Tuy Chi thấy hắn nhưng không cảm thấy quen mắt.

Mà liên quan tới chuyện này, ngay cả tài liệu vụ án cũng không đề cập tới, sở cảnh sát cũng không để ý đến một điểm này, có lẽ bởi vì câu lạc bộ Champagne đã sớm không còn tồn tại, mà đồng nghiệp trước kia của hắn có vài người đã sớm không làm nghề này, không biết đến hành tinh nào sinh sống, có vài người cũng chẳng có ấn tượng gì với hắn.

Quan trọng nhất chính là, lấy khẩu cung Trần Chương quá thuận lợi, cho nên căn bản không cần phí sức đi thăm dò những chuyện chẳng liên quan kia.

Trần Chương chần chờ một chút, nói: “Sau đó tôi gặp phải một quý nhân, hắn đề nghị tôi thay hình đổi dạng, đổi một thân phận, đổi một cuộc sống. Cho nên tôi quyết định bỏ tên, cũng điều chỉnh hình dáng một chút, ném những điều không vui đi để bắt đầu lại. Trong quá trình này, cũng may mà có hắn hỗ trợ. Trên thực tế tôi không phải chỉnh hình, mà là điều chỉnh gen.”  

“Điều chỉnh gen?” Yên Tuy Chi lặp lại một lần, hỏi: “Điều chỉnh gen trong Liên Minh phải đăng kí, nếu anh đã từng làm, tin tức về thân phận anh phải tự động có kí hiệu này. Nhưng hồ sơ cá nhân về điểu chỉnh gen của anh rất sạch sẽ.”

“Dĩ nhiên không phải làm thủ tục ở phía chính phủ.” Trần Chương nối, “Thứ tôi cần chính là bắt đầu lại, mà không phải là công bố ra ngoài rằng tôi là tên Trần Văn gây ra tai họa đó, chỉ là đổi mặt và tên thôi.”

“Cho nên là qua đường dây xám?”

Trần Chương gật đầu một cái, “Vị quý nhân kia nói, hắn có một ít cách, có thể khiến tôi lặng yên không một tiếng động đi làm điều chỉnh gen.”

Loại cảm giác này đúng là quen thuộc.

Yên Tuy Chi gật đầu một cái nói: “Trực giác nói cho tôi, nếu như không hỏi một chút xem vị quý nhân này của anh là ai, cùng với đường dây xám mà hắn chỉ ở đâu, nhất định tôi sẽ vô cùng tiếc nuối.”

Trần Chương lộ vẻ do dự, chậm chạp không mở miệng.

“Hoặc anh có thể lựa chọn nói tất cả những điều xảy ra trong đêm đó ở đảo Yaba cho tôi.” Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, “Dẫu sao lần gặp mặt này chỉ có nửa giờ, ít nhất có hai mươi lăm phút, chuyện anh làm đều là ngẩn người, cùng với mặt đầy oán hận mà ngẩn người. Bây giờ thời gian còn dư lại không có mấy, chỉ có thể chọn một cái.”

Trần Chương: “…”

“Tôi chỉ là một thực tập sinh.” Yên Tuy Chi nói mà không thấy chướng ngại chút nào, “Đây là lần đầu tiên tôi nhận vụ án, rất khẩn trương cũng rất thấp thỏm.”

Trần Chương: “… …”

“Mà biểu hiện trong quá trình này sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển nghề nghiệp trong một đoạn thời gian rất dài về sau của tôi.” Yên Tuy Chi nói, “Nếu như biểu hiện quá mức tệ hại, ví dụ như ngay cả miệng đương sự còn không cạy ra được, không thu hoạch được gì, rất có thể tôi sẽ không tìm được bát cơm.”

Trần Chương: “… … …”

Yên Tuy Chi giật giật môi, giống như còn muốn nói gì nữa.

Trần Chương mặt đầy tan vỡ nói: “Lời khai đã nói hết rồi, đêm hôm đó có chuyện gì xảy ra tôi đã viết rõ ràng, cậu có thể trực tiếp xem.”

Yên Tuy Chi mỉm cười nói: “Đương nhiên là tôi đã xem qua rồi, nhưng vẫn muốn nghe anh nói lại một lần.”

Trần Chương: “…”

Hắn nhịn một lát, lại nhịn một lát, rốt cục vẫn phải không nhịn được, nói: “Tôi lựa chọn nói cho cậu biết đường dây đáng chết đó.”

Yên Tuy Chi làm một động tác tay, mời hắn tự do trần thuật.

Trần Chương suy nghĩ lại một chút, nói: “Vị quý nhân kia… Hắn giúp tôi rất nhiều, tôi… Tôi rất cảm kích hắn, cho nên thứ cho tôi không tiện nói nhiều, không muốn khiến hắn có nhiều phiền phức không cần thiết. Còn về đường dây xám kia, tôi đến đó là ở phía tây Decama. Tôi không biết cậu có nghe nói hay không, nhưng chỗ đó có một khu chợ đen.”

Ánh mắt Yên Tuy Chi động một chút, “Vừa vặn biết.”

“Phía Tây chợ đen đó có một lối vào, bên cạnh cửa hàng thứ bảy bên trái có một cầu thang đi lên tầng. Ở tầng ba cửa có một căn phòng, tôi tìm được người có thể giúp tôi điều chỉnh gen ở đó.” Trần Chương nói rất cặn kẽ.

Yên Tuy Chi không đổi sắc mặt, trong lòng cũng đã ghi nhớ đường đi.

Bởi vì con đường kia quá quen, sau khi anh tỉnh lại đã bị sắp xếp ở khu vực kia. Anh cảm thấy, có lẽ cũng không phải là trùng hợp.