Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 2: Bệnh tâm lý



Cửa sau của tòa án hiện hữu duy nhất một chiếc xe màu đen, nhìn liền biết nó đang chờ đợi ai và bên trong kia chắc chắn là một thế lực to lớn nào đó đang ngự trị.

Nhưng vì cái gì?

Vì cái gì mà lòng ngực nàng lại nảy sinh bất an chưa từng có, nhiều năm rồi, đây… là lần hiếm hoi nàng phải thừa nhận chính mình ‘run sợ’.

Sự xuất hiện này là gì?

Vì vụ án vừa kết thúc?

Vậy chẳng khác nào là nói, ông lớn phía Bách Trường không thoả mãn về lần thất bại này và muốn báo thù, nếu làm vậy thì không giống chính nhân quân tử.

Huống hồ anh ta còn họ Quân, nếu đúng thì là Quân trong 'Chính Nhân Quân Tử', thấy mình suy nghĩ có chút buồn cười khiến khoé môi không tự chủ được mà cong lên, một giây sau liền thu về, nàng vừa mất tập trung… lại duy trì dáng vẻ điềm đạm nữ tính.

Người đàn ông đi cùng nàng bước đến chỗ chiếc xe, ngay lập tức kính xe hạ xuống, một khoảng nhỏ đủ để họ trao đổi.

Người đàn ông mặc đồ lính đánh thuê khom lưng ghé sát đến, nói vào bên trong: "Chủ tịch! Luật sư Kỳ đã đến!"

Có vẻ như sẽ không cho nàng lên xe để nói chuyện.

Kỳ Thừa Doanh cũng không muốn bước lên, dù sao giữ khoảng cách với những người đàn ông không rõ lai lịch là điều tất yếu.

Người bên trong hạ kính cửa xe, không cần cúi đầu cũng sẽ thấy mọi thứ bên trong rõ mồn một, dù khoảng cách không quá gần cũng không quá xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy từ trong xe một mùi hương rất ấm, giống mùi của xạ hương lẫn trong gỗ Tuyết Tùng, có điều... dường như đối phương có chút cao nên phần nào gương mặt đã bị thành cửa che đi một nữa.

Từ phía Kỳ Thừa Doanh thì chỉ thấy một thân âu phục đen, chất liệu vải là hàng xa xỉ, đường chỉ may theo phương pháp thủ công đến cả những nếp gấp áo cũng thật đều và đẹp, không có vết nhăn nhúm nào trên quần áo, chỉ có những đường gấp từ dáng ngồi của người đàn ông, thân thể lực lưỡng, cơ bắp to và khí thế có phần đe doạ, toát lên phong thái của bậc vương giả.

Cà vạt màu nâu vân xám, nếu không xét về thiết kế thì chỉ cần nhìn chất liệu cũng xác định được giá trị, một chiếc cài cà vạt hình bông tuyết được kết bằng những viên kim cương thật đẳng cấp theo tỉ lệ to nhỏ cân đối, nàng nhận ra hàng xa xỉ phẩm của thương hiệu cài áo này, mỗi mùa chỉ ra đúng một mẫu cũng vì vậy sẽ là hàng không bao giờ trùng hay có bản thứ hai mà tranh giành.

Đầu óc Kỳ Thừa Doanh bỗng hiện lên dáng vẻ của một con gấu, một con gấu to lớn đàn áp mọi thứ dưới cái bóng của nó.

Tiềm thức nàng bảo rằng người bên trong giống một con gấu, bởi vì vóc dáng đó, cái vắt chéo chân kia không thể nào là đàn ông dưới một mét tám, đây vốn không phải chiều cao trung bình của đàn ông châu Á.

Làn da ở cổ, mu bàn tay mang đậm một nét mạnh mẽ cường tráng, không phải đen mà là nâu, da anh ta có màu nâu đậm, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn phỉ thuý, là đá quý không phải đá bình thường, không rõ thương hiệu nhưng nhìn rất đặc biệt, giống như một loại đánh dấu giai cấp thời xa xưa.

Nghĩ đến chính mình so với người đàn ông giống như hạt cát giữa sa mạt, Kỳ Thừa Doanh vẫn nhất mực kiên định, thật ra nếu nàng lung lây hay có biểu hiện thay đổi trong đôi mắt sẽ rất dễ bị nắm thóp.

Nàng lịch sự cất giọng: "Không biết ngài có gì chỉ giáo!"

Đám thuộc hạ của người đàn ông rất nhanh đã đi xa một đoạn để không gian riêng lại cho hai người, nhìn thấy người lái xe mặc vest, Kỳ Thừa Doanh đã cố ý nhìn lâu một chút, đánh giá sơ bộ thì có lẽ còn nhỏ tuổi, có thể nhỏ tuổi hơn cả nàng, chiều cao khoảng 1 mét 78, tóc đen, mắt nâu, trông cách thức người đàn ông mặc đồ lính kia khép nép dè dặt thì chắc chắn cậu thanh niên đó có chức vụ lớn hơn, cũng có thể là tay chân thân tín của chủ tịch Quân đang ngồi trong xe.

Trong cái nắng trưa oi bức, dù mồ hôi không rơi thì trong lòng nàng cũng gợn sóng, muốn giữ dáng vẻ trầm lặng cũng không được vì khi nàng khẩn trương bấu chặt hai tay thành nắm đấm, nàng đã vô thức khiến người đàn ông chú ý.

Hắn nhìn nàng qua cửa sổ xe, bóc trần dáng vẻ mạnh mẽ oanh liệt của nàng trong đôi mắt nhưng không vạch trần.

Người đàn ông từ tốn lên tiếng, nói một câu như đùa như thật: "Chúc mừng luật sư Kỳ vì đã thắng án."

Thanh âm này, giống mỉa mai nhưng cũng như đang chúc mừng, rõ ràng là không muốn vậy mà vẫn cố khiến nàng tức giận, dù vậy nàng cũng phải thừa nhận người đàn ông này đầy sức ảnh hưởng.

Giọng thật trầm, không phải là thanh âm của một người dè dặt rập khuôn, mà hắn, chính người đàn ông này khiến nàng đột nhiên dựng tóc gáy.

Trời đương nắng, dưới cái bóng của tán cây ở cổng sau toà án, da thịt nàng như được nung trên lửa nhưng đột ngột toàn thân lại thoáng run tựa như một trận gió lạnh vừa tạt qua, thổi cái hơi thở chết chóc vào màng nhĩ.

Đại não Kỳ Thừa Doanh rất linh hoạt, là một luật sư nên việc điều chỉnh tâm trạng là chuyện thường xảy ra.

"Tôi không nghĩ là ngài ở đây chỉ để chúc mừng tôi đâu." Kỳ Thừa Doanh không dám nhận lời khen kia, nàng sợ sau đó một giây đầu nàng có khi sẽ có một lỗ đạn cũng nên.

Dù là ở xã hội dân chủ đi nữa thì việc mạng sống bị đe doạ là rất cao, không hoàn toàn được bảo vệ thì cũng phải dùng mọi cách để được bảo vệ.

Kỳ Thừa Doanh tỏ rõ lập trường mà đối với nàng, cả hai người vốn không nằm chung chuyến tuyến.

"Cô nghĩ nhiều rồi nhưng mà cũng phải cảm ơn luật sư Kỳ, nhờ có cô mà tôi nhận ra có những người dù là rất chuyên nghiệp nhưng cũng chỉ lấy cái da vẽ cái dạng."

Kỳ Thừa Doanh dường như hiểu được ý tứ qua câu nói đó, hắn đang ám chỉ nàng chỉ là người có vẻ ngoài hay đang nói đến nhân lực của chính Bách Trường không kiên cố chuyên nghiệp.

Dù hiểu theo ý nào đi nữa thì rõ ràng nàng thắng kiện đã tạo sức ép dư luận rất lớn lên Bách Trường, công ty đầu ngành, quan hệ tìm lực sâu rộng, chính phủ bị đe doạ thì người gây nên những việc này sẽ phải chịu tội.

Cánh tay của người đàn ông chuyển động, đem bàn tay đặt lên đùi gõ nhè nhẹ. Bàn tay đó thật lớn, áp lên đùi to lại mang theo khí thế của móng vuốt sắc bén có thể bóp nát những gì trong lòng bàn tay, đối với người đàn ông này thì chuyện gì sẽ qua mắt anh ta.

Không có gì cả? Không có gì trốn thoát được...

Kỳ Thừa Doanh muốn nhìn gương mặt đó nhưng nếu nàng khom lưng thì hình ảnh nhìn vào sẽ chẳng khác nào đang cúi đầu nghe lệnh, chuyện gì thì chuyện dù có xong án đi nữa mà việc luật sư của bị cáo và một đối tượng xa lạ qua lại ở cổng sau toà án là điều khiến người ta dị nghị.

"Tôi sẽ rất mong chờ đấy!" Người đàn ông bỗng nhiên cảm thán, giọng nói mang theo sự dò xét thận trọng, hắn... như đang ngầm ám chỉ một loại thách thức vô hình lên đôi vai nhỏ của cô gái, Kỳ Thừa Doanh bị câu nói làm cho đứng hình.



Cho đến khi thuộc hạ của hắn quay trở lại ngay sau đó, mọi thứ trong đôi mắt nàng dần trở thành đe doạ, khí sắc này của anh ta vốn dĩ là đang muốn răng đe nàng.

Trước khi chiếc xe rời đi, người đàn ông vẫn không quên bỏ lại một câu: "Tôi rất mong chờ về lần gặp mặt sắp tới."

Sau khi trở về Chân Thiện dù vẫn phải vùi đầu làm việc nhưng quả thật câu nói 'hẹn gặp lại' kia khiến nàng phải để tâm, rõ ràng chỉ là một người lạ, hơn thế còn là một kẻ lai lịch bất minh nhưng có gì đó... cảm giác thật quen thuộc tuy vậy Kỳ Thừa Doanh vẫn sợ, nàng sợ những thứ vô duyên vô cớ biến hoá trong thân thể.

Buổi chiều, Kỳ Thừa Doanh tan làm sớm cũng dặn Bội Bội vài việc rồi thôi.

Án xong việc cần làm là viết báo cáo, lưu trữ hồ sơ, mọi thứ cũng dể dàng nên đều nằm trong tầm kiểm soát của cô gái.

Lái xe đến căn hộ nằm trong một con đường hai chiều quen thuộc, Kỳ Thừa Doanh đỗ xe ngoài sân, nhìn căn nhà phủ sơn trắng vẽ hoa cách điệu, theo đó bước đến bậc tam cấp, ấn chuông cửa.

Bên trong liền rất nhanh có người ra mở cửa, thấy một người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi mặc tạp dề hình như là chuẩn bị buổi cơm chiều cho gia đình, bắt gặp nàng đứng bên ngoài người phụ nữ liền mỉm cười gật đầu chào hỏi.

"Luật sư Kỳ!"

"Cô Mạc! Xin lỗi đã làm phiền!"

Cô Mạc mở rộng cửa để nàng đi vào, tiếp đến tiện tay đón lấy túi xách và áo khoác của Kỳ Thừa Doanh treo lên giá cạnh cửa ra vào.

"Mạc Chi đang chờ cháu ở trên tầng!" Cô Mạc cất giọng, ý mời rõ dịu dàng hiếu khách.

Kỳ Thừa Doanh 'vâng dạ' đi lên lầu, căn hộ này giống một biệt thự thu nhỏ, phân chia rất rõ ràng các tầng và các khu, khác với căn hộ một tầng khiêm tốn của nàng thì Mạc Chi có một nhu cầu sống tương đối hoàn chỉnh hơn.

Tính cách của Mạc Chi rất phóng khoáng hơn nữa cô ấy cũng không khắc khe hay tỏ vẻ hơn người, so với đại đa số những người Kỳ Thừa Doanh qua lại thì người phụ nữ này khiến cô thoải mái hoặc cũng có thể cô ấy có biện pháp để người bên cạnh dễ chịu.

Điều này phần nào đã khiến Kỳ Thừa Doanh ưa thích, so tuổi tác hai người không chênh lệch bao nhiêu, thêm là cả hai từ nhỏ đã không có bố, Mạc Chi mất bố năm sáu tuổi, Kỳ Thừa Doanh mất bố năm bốn tuổi.

Đứng trước cửa phòng làm việc cũng là nơi quen thuộc của Kỳ Thừa Doanh, theo thói quen nàng đưa tay gõ cửa.

Mạc Chi bên trong đi ra mở, gương mặt nhỏ xinh đẹp mỉm cười giống như mặt trời, sáng lạn, ấm áp, còn đầy ấp một sự vui mừng khó nói.

"Đến rồi!" Mạc Chi cất giọng.

Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Xin chào!"

"Vào trong đi!" Mạc Chi mời nàng vào phòng, đóng cửa, bắt đầu làm việc.

Mạc Chi là bác sĩ riêng của Kỳ Thừa Doanh, kể từ ngày nàng nhận ra chính mình khi tiếp xúc với đàn ông sẽ sinh ra một loại phản kháng kì lạ thì nàng đã thử tìm hiểu và biết được bản thân có bệnh tâm lý.

Tính chất công việc của một luật sư không cho phép nàng có bệnh tâm lý, bằng không mọi nổ lực của nàng rồi sẽ trở nên vô nghĩa.

Kỳ Thừa Doanh từ ngày còn bé đã rất hiếu thắng, nàng không muốn bản thân thua thiệt bất kỳ ai kể cả con quỷ bên trong mình.

"Đêm qua lại là giấc mơ đó sao?" Mạc Chi cất giọng nhè nhẹ, thanh âm rõ ràng nhưng không quá cao, mỗi một lần cô ấy nhấc tay nâng chân đều rất chuyên nghiệp nên đến cả âm lượng của cổ họng cũng được điều chỉnh cho phù hợp.

Kỳ Thừa Doanh ngồi tựa lưng trên ghế dựa, thân thể hơi ngã ra sau, có thể hình dung nó như chiếc bập bênh nhưng đây là phương pháp điều trị của Mạc Chi.

"Ông ta lại đến, nói với mình rằng bố mình đã khiến ông ta như vậy." Kỳ Thừa Doanh nhắm mắt, nói về giấc mơ của mình cho cô gái đang đi xung quanh chỗ nàng.

Mạc Chi gật gù: "Sau đó ông ta lại quăng cậu xuống?"

"Phải! Mắt ông ta đỏ lừ, mặt mũi dữ tợn, nhưng hôm qua ông ta không tự dưng xuất hiện."

Mạc Chi không hiểu, ngẫm nghĩ gì đó rồi nhìn cô gái trên ghế tựa, Kỳ Thừa Doanh nhíu mày: "Lúc đó, mình đã gọi bố... sau đó ông ta mới xuất hiện!"

"Hôm nay có chuyện gì đặc biệt xảy ra với cô không?" Mạc Chi đổi chủ đề.

Kỳ Thừa Doanh theo giọng nói vang lên bên tai, trong đầu xuất hiện một hình ảnh quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ.

"Người đó!" Nàng thốt ra những lời không đầu không cuối.

Mạc Chi nghi hoặc: "Người đó?"

Tiếng đồng hồ vẫn đang 'tích tắc' từng nhịp, bước chân Mạc Chi mang theo âm thanh 'cộc cộc' chạm lên sàn nhà, những điều đó khiến thính giác Kỳ Thừa Doanh rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tâm trí nàng lại nhìn thấy đôi giày da màu đen của một người đàn ông, lên một chút là ống quần âu để lộ ra tất chân đen.

"Người đàn ông đó, anh ta mặc vest, đeo cà vạt cài bông tuyết kim cương chạm khắc tinh tế, mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó nhưng... không đúng, mình mới chỉ gặp anh ta."

Mạc Chi: "Ở đâu?"



Kỳ Thừa Doanh: "Cổng sau toà án, trên chiếc Rolls Royce màu đen nhám."

Mạc Chi: "Mới gặp hôm nay sao?"

"Phải!" Kỳ Thừa Doanh gật nhẹ đầu.

"Cậu sợ anh ta?"

"Không hẳn!"

"Người quen sao?"

"Không phải!"

"Cảm giác thân thuộc không?"

"Có! Giống như, đã từng gặp trước đó! Mùi hương... rất quen thuộc."

"Hai người từng là thanh mai trúc mã?"

Nghe xong câu hỏi Kỳ Thừa Doanh đột nhiên im lặng thật lâu, tâm trí nàng tìm kiếm lại những ký ức xưa cũ, theo đó Mạc Chi không để nàng lục tìm quá khứ lâu thêm nữa liền nắm lấy bàn tay Kỳ Thừa Doanh, tiến sát đến gọi một tiếng: "Tiểu Doanh! Thức dậy đi!"

Kỳ Thừa Doanh lập tức mở mắt, nhìn thấy Mạc Chi buông tay mình ra rồi đứng thẳng người lên, cô gái đút hai tay vào túi quần.

"Thuốc an thần chắc là không cần thiết nữa đâu, dạo tới trước khi đi ngủ hãy nghĩ đến người đàn ông hôm nay cậu gặp, mình không chắc vì đây chỉ là xác định ban đầu nhưng nếu thời gian sau cậu có thể làm chủ giấc mơ thì mình sẽ có những nhận định khác hơn, thay vào đó hãy thay đổi liệu pháp chữa trị từ bây giờ."

"Người đàn ông đó? Vì sao chứ?" Kỳ Thừa Doanh ngồi bật dậy khỏi ghế tựa lưng, nhìn Mạc Chi đi đến bàn làm việc cách đó không xa.

Mạc Chi tựa vào thành bàn, quay lại nhìn Kỳ Thừa Doanh: "Cậu biết không, cậu sợ tiếp xúc với đàn ông nhưng cậu lại thấy quen thuộc với người đó, cậu nói đây là cái gì?"

"Chẳng phải..."

"Không!" Mạc Chi đánh gãy lời nói của Kỳ Thừa Doanh khi nàng vừa định giải thích: "Tiềm thức thì không nói dối, cậu nói xem trong một ngày cậu đã gặp bao nhiêu người, từ trước đến nay lúc mình hỏi về chuyện xảy ra trong ngày cậu luôn sẽ nói với mình việc phải gặp vài khách hàng, giải quyết công việc gì đó nhưng chưa bao giờ cậu bảo với mình về việc trông người đó thế nào. Cậu hiểu ý mình chứ?"

Rõ ràng là người đàn ông bí ẩn đó có tác động đến tâm trí Kỳ Thừa Doanh, ít nhiều khi nàng nói đến người đó không phải là cái nhíu mày sợ hãi mà là một giọng điệu miêu tả khi cảm thấy thắc mắc, tựa như câu hỏi 'tại sao tôi lại có cảm giác thật quen thuộc khi nhìn thấy anh mà không phải là ai khác'.

"Mình..."

"Kỳ Thừa Doanh, cậu không hiểu sao? Tâm trí cậu sợ hãi khi đối phương là đàn ông nhưng người đó cũng là đàn ông vậy mà cậu lại như khao khát, điều này nói lên một trong kí ức xưa cũ của cậu phát tín hiệu an toàn cho não bộ về người đó."

Kỳ Thừa Doanh lúc này thật sự hoài nghi, dù rằng chỉ gặp mặt một lần nhưng cũng không thể hoàn toàn khẳng định, dù sao đi nữa đối phương cũng có một thân phận rất khác biệt so với nàng.

Mạc Chi đi đến dìu Kỳ Thừa Doanh đứng dậy khỏi ghế, hai người cùng nhau đến sofa cạnh cửa sổ, trên bàn đặt ấm nước đang đun sôi nổi đầy bọt khí, Mạc Chi cẩn thận pha trà mời khách.

Lúc đặt tách trà đến trước mặt Kỳ Thừa Doanh, Mạc Chi liền nhướng mày ám chỉ: "Nhìn xem!"

Kỳ Thừa Doanh khó hiểu cũng cúi đầu nhìn, Mạc Chi chậm rãi nói: "Cậu thấy trà hôm nay thế nào?"

"Màu vàng nhạt có chút xanh, mùi hương..." Hít nhẹ một hơi khói đang toả ra từ tách trà, Kỳ Thừa Doanh im lặng mấy giây để cảm nhận rồi mới dám bình phẩm: "... rất thơm, có mùi của hoa cúc, một ít cam thảo, còn có hoa nhài."

Mạc Chi: "Cậu biết đó, cậu với mùi hương rất tinh ý. Vậy nên, hãy thử cảm nhận người đàn ông đó theo cách tinh tế của cậu đi, cứ coi như anh ta là trà và cậu là người thưởng thức."

Kỳ Thừa Doanh: "Cũng không thể chỉ ngắm mỗi lá trà khô!"

Nếu uống trà là nghệ thuật thì người thưởng trà là nghệ sĩ, vậy nên người ta mới có một môn gọi là Trà đạo.

Nếu đem người đàn ông ví như trà, vậy phải xem xét nước có quá nóng không cũng như điều kiện của cả hai có thích hợp không, chưa kể mỗi một bước từ dạo trà cho đến pha ngon mời khách cũng là một việc đòi hỏi thời gian và công sức, nếu chỉ mỗi đêm nghĩ về anh ta cũng chẳng giúp ít được bao nhiêu.

Có loại trà có thể uống, có loại trà dù có nhiều tiền thế nào đi nữa cũng chẳng dám mơ.

Kỳ Thừa Doanh trước nay luôn biết thức thời, lại là một người ưa thể diện nên chuyện ảnh hưởng đến tôn nghiêm nàng sẽ không làm.

"Được rồi! Không nói nữa, có thể cho mình thuốc của tháng này không?"

"Cậu vẫn định dùng thuốc an thần sao?" Mạc Chi hỏi.

Kỳ Thừa Doanh cũng không muốn nhưng chỉ có như vậy mới khiến nàng yên tâm đi ngủ, Mạc Chi lắc đầu: "Có thể lần điều trị này không có thuốc cho cậu đâu. Hơn nữa, dùng cách của mình đã nói trước đó đi!"

Thuốc an thần tuy là tốt cho người bệnh như Kỳ Thừa Doanh nhưng triệu chứng của nàng cũng chỉ là khó ngủ và khi gặp ác mộng theo bản năng liền tỉnh giấc, chỉ điều này thôi cũng đã khiến nàng kháng cự với số thuốc ấy.

Ác mộng chỉ có thể bằng cách tự mình vượt qua để nó dần rời khỏi tâm trí, sẽ chẳng có viên thuốc nào có thể đảm bảo rằng nó sẽ làm dứt điểm khi tâm bệnh là căn bệnh từ chính nội tâm Kỳ Thừa Doanh mà ra.

Mạc Chi đã thử thăm khám nhưng nhìn chung Kỳ Thừa Doanh không có ảnh hưởng tâm lý, vấn đề gặp phải là hội chứng 'Sợ đàn ông', một căn bệnh khiến người mắc phải có hành vi kháng cự và bất an khi tiếp xúc với người khác giới, nặng sẽ chẳng thể nào ra ngoài tiếp xúc xã hội được vì đâu đâu cũng có người khác giới, nhẹ thì như Kỳ Thừa Doanh bây giờ, phản kháng nhưng sẽ phản kháng trong phạm vi mà nàng cho phép.