Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 16: Làm ơn mắc oán



Cũng như khi hầu hạ bên Lịch Vũ ở trại Phù Lan, khi tới Cử Long này tôi được dựng cho một lều nhỏ ở ngay sát cạnh lều của Long Đĩnh. Vốn dĩ mấy ngày vừa qua tôi vừa nằm vừa bò, nhiều lúc ngủ lê lết trên mặt đất cốt canh bệnh cho vị chúa thượng kia nên đến nay Long Đĩnh thuyên giảm tôi được phép về lều của mình. Bạch Vỹ vì bệnh nên tách riêng lều khác, cái lều nhỏ này một mình Đam tôi độc chiếm! Vậy không nhân lúc này còn đợi lúc nào mới hành sự nữa?

"Trời ơi thoải mái quá" - Hai lông mày đang nhíu chặt của tôi dần giãn ra, cảm giác bồng bềnh nhẹ nhõm như thể đang trôi trên chín tầng mây. Một tay tôi xoa xoa ngực, một tay bắt đầu cởi quần áo. Cuối cùng tôi cũng có thời gian để tắm thật thoải mái sau bao ngày tháng khốn khổ theo hầu Long Đĩnh. Phận con ong cái kiến thì chẳng nói làm gì đằng này tôi còn giả trai, nịt ngực bất kể ngày đêm. Thật tội nghiệp hai "bé đào" của tôi bị chèn ép không được buông tha cũng không được "thở" chút nào. Cứ đà này thì bé đào của tôi không sớm thì muộn sẽ trở thành bé mận mất.

Rút kinh nghiệm từ hồi giáp mặt với Long Đĩnh ở suối, những ngày sống trong doanh trại tôi phải nhẫn nhịn đợi binh lính về hết mới dám đi tắm. Sau hồi khao quân tôi có ngồi uống rượu với đám binh lính ở kho quân dụng nên móc nối được chút quan hệ. Nay đến trại Cử Long họ có cho một cái thùng gỗ lớn. Thùng này bị thủng một lỗ nên lính bên đó tính bỏ đi, tôi lập tức xin xỏ đem về cọ rửa sạch sẽ, chỉ cần đổ nước tắm không tới chỗ cái lỗ thủng thì những ngày sau chẳng cần phải suy nghĩ đến chuyện tắm táp nữa.

Bồ kết già đem nướng trên than hồng đến khi có mùi thơm ngào ngạt, bẻ nhỏ rồi thả cùng vào nước sả đun sôi để gội đầu. Nước tắm thì có thể tận dụng lá hương nhu, gừng, kinh giới, vỏ bưởi. Tuy độ lưu hương kém xa sữa tắm nhưng ít nhất cũng tẩy bớt được mùi cơ thể. Tôi sinh ra từ thời hiện đại lại đam mê nước hoa, mỹ phẩm, đặc biệt là mấy thứ có mùi thơm nên dù có cố gắng đến mấy thì cũng không quen nổi với việc chỉ tắm nước lã.

Thôi thả cửa lều xuống còn cẩn thận dùng hai viên đá chặn thêm vào tránh việc gió thổi phất phơ khiến có kẻ nhìn thấy. Tới lúc này thì có thể thảnh thơi tận hưởng rồi. Tôi ngả lưng vào thành bồn, mặc cho nước nóng khiến da thịt tê rân rân. Cả người tôi nhũn ra tựa như miếng marshmallow mềm mịn tan vào trong cốc chocolate nóng. Chỉ là được tắm thoải mái thôi mà giờ cũng có thể khiến tôi hạnh phúc đến mức này. Tôi nhắm mắt lim dim, hít hà mùi hương dễ chịu của đủ thứ thảo mộc. Giờ mà có thêm một ly champagne với nến thơm nữa thì có phải là hơi viển vông rồi không?

"Đam, còn thức chứ?" - Một giọng nam trầm trầm quen thuộc vang lên.

Gọi gì mà gọi, không biết tôi còn đang bận à? Tôi nhẩn nha tận hưởng, tay vẫn gõ gõ vào thành bồn đầy thích chí.

Khoan đã!

Giọng đàn ông?

Trong phút chốc hồn tôi hồn tan phách lạc. Là Lịch Vũ! Giờ này muộn rồi không biết y còn tìm tôi làm gì cơ chứ?

"Đam! Không sao chứ?"

"Đô chỉ huy sứ!" - Tôi nói vọng ra, sợ Lịch Vũ vì sợ tôi gặp chuyện gì mà đi vào trong này thì tôi chắc chắn sẽ lộ tẩy. "Người đợi một chút Đam ra ngay." - Tôi hoảng hốt nhảy ngay ra khỏi bồn tắm, mau mau chóng chóng khoác áo vào. Để Lịch Vũ nhìn thấy tôi bây giờ thì dù có một trăm cái miệng tôi cũng đừng hòng giải thích được.

"Vậy lát nữa ta quay lại."

"Không cần đâu, Đam đây rồi!" - Tôi lom khom chạy ra ngoài thì thấy Lịch Vũ đang chuẩn bị rời đi, trên tay cầm một bọc lá gì đó không rõ. - "Người tìm Đam ạ?"

Lịch Vũ gật đầu:

"Muốn đi quanh trại không?"

Tôi gật đầu đại rồi nối gót theo Lịch Vũ. Sớm không đến muộn không đến, nửa đêm nửa hôm vị Chỉ huy sứ này còn muốn tôi đi tuần cùng sao? Ai bảo tôi là thư đồng làm gì, đằng nào cũng phải mau chóng nắm rõ tình hình để lỡ chủ nhân có bề gì. Chà chà, quả là một ý tưởng tồi. Đi dạo ngay khi vừa tắm xong lại giữa lúc rét thế này khiến hai hàm răng của tôi và vào nhau lập cập. Lịch Vũ đưa tôi một bọc gì đó còn nóng hôi hổi. Tôi mở ra, bên trong lớp lá dong xanh sẫm là xôi được đồ từ gạo nếp cùng hạt sen. Nửa đêm Lịch Vũ sang tận lều tìm tôi chỉ để đưa xôi hạt sen thôi sao? Tôi nhìn chủ nhân mà rơm rớm nước mắt. Ở thế kỷ hai mốt thì những thứ này tôi muốn ăn bao nhiêu mà không có nhưng đang lúc chiến loạn ở Đại Cồ Việt ngày thường tôi chỉ toàn ăn cơm độn đủ thứ ngũ cốc, xôi hạt sen quả là xa xỉ. Lịch Vũ còn không nỡ ăn dành lại cho tôi một miếng thế này...

"Đô chỉ huy sứ..."

"Những ngày qua vất vả cho ngươi rồi."

Tôi quệt ngang mũi, vốn định cắn một miếng nhưng nghĩ thế nào đành hỏi lại Lịch Vũ lần nữa:

"Đam có thể ăn phải không ạ?"

Lịch Vũ phì cười, gật đầu. Tôi đương nhiên rất sợ há miệng mắc quai, lỡ ăn rồi mà Lịch Vũ lại bảo không phải cho tôi, chỉ nhờ tôi cầm hộ hoặc nhân đó mà sai bảo làm việc khó khăn gian khổ thì đành chịu nên cứ phải chắc chắn cái đã.

Tôi nhồm nhoàm nhai:

"Người tên Thanh Đình có quan hệ như thế nào với chúa thượng vậy ạ?"

Lịch Vũ lắc đầu:

"Ta không rõ. Có chuyện gì chăng?"

Tôi há miệng cạp một miếng xôi thật to đánh trống lảng. Mỗi lần mê sảng Long Đĩnh chỉ lặp lại cùng một nội dung, hẳn là liên quan mật thiết tới cuộc sống thực của y. Nếu không phải hiện tại thì rất có thể trong quá khứ. Điều gì đã trở thành nỗi canh cánh trong lòng của vị bạo quân này chứ? Gần vua như gần hổ, biết rõ còn hầu hạ cho chu toàn bằng không cứ có ngày tôi thật sự bị đem làm mồi cho giao long.

Tôi đi sau Lịch Vũ mãi cho tới khi chúng tôi tiến sát lại phía bờ sông, tôi hỏi Lịch Vũ:

"Thứ cho Đam quá phận, Đô chỉ huy sứ có thể chỉ dạy cho Đam chuyện này không?"

"Thử nói ta nghe trước đã."

"Ngày hôm đó đám thích khách xuất hiện ở phủ Khai Phong Vương có đến cả trăm tên, ai nấy gươm đao sáng loà rất đáng sợ, còn có cả mũi tên nữa."

Lịch Vũ gật đầu:

"Thế nào nữa?"

"Đam thiết nghĩ Đằng Châu là nơi chúa thượng từng trấn giữ, sao lại có kẻ hồ đồ đến tận nơi làm càn vậy được?"

Lịch Vũ quay lại nhìn về phía doanh trại đang sáng bừng ánh đuốc, hỏi tôi:

"Biết đất Ái Châu này thuộc về ai không?"

Tôi suy nghĩ một hồi cuối cùng quyết định dùng câu nói thảo mai nhất:

"Đương nhiên thuộc về chúa thượng."

Lịch Vũ cười nhẹ:

"Phải, là đất của chúa thượng, cũng là nơi phát tích của triều ta."

Sau đấy Lịch Vũ vừa đi vừa ôn tồn giảng giải tôi mới hiểu rõ mọi chuyện. Cử Long thuộc Ái Châu, nơi này không những núi non trùng điệp, địa hình hiểm trở mà tình hình chính trị lại muôn phần rối ren. Trước mắt có quân Man liên tục quấy phá, chém giết, sau lưng là thế lực đấu đá ngầm của các thế gia. Ngược về quá khứ, Dương Đình Nghệ là người Ái Châu. Sau này Đại Cồ Việt trải qua ba đời Ngô, Đinh, Tiền Lê ngôi hậu đều do dòng họ Dương nắm giữ, cũng vì vậy thế lực họ Dương tại Ái Châu vô cùng hùng mạnh. Chưa kể trong thời Đinh hai vị Định quốc công Nguyễn Bặc và ngoại giáp Đinh Điền từng cai trị hai châu Hoan - Ái, vì bảo vệ ấu chúa Đinh Toàn mà năm ấy đã dấy binh tạo phản hòng giết Lê Hoàn(1). Qua bao năm tháng, máu nhuộm Ái Châu nhiều không kể xiết nhưng cục diện chưa lúc nào yên ổn. Là cố hương của tiên đế, nhiều năm nhờ ơn mưa móc nên các thế gia họ Lê tại nơi này binh hùng thế mạnh song đương nhiên trong thời điểm nhạy cảm này khó có ai dám đứng ra cùng quân vương cáng đáng.

Tôi trộm nghĩ mấy thế gia đó không mỗi người một đạp, đẩy Long Đĩnh vào thảm cảnh đã là may mắn lắm rồi chứ mong gì giúp đỡ. Anh em trong nhà còn đang chém giết nhau nữa là những kẻ khác máu tanh lòng.

Lịch Vũ đi chậm lại, nói đoạn trỏ về một lều lớn phía xa:

"Bên đó là lều của quân y. Khi chúa thượng khỏi bệnh rồi ngươi có thể về đó tiếp tục việc học."

Tôi cười toe toét vì cuối cùng mình cũng có thể tiếp tục lấy trí tuệ làm nền tảng, hết sức cống hiến cho quốc gia thì bỗng nhìn thấy phía xa có hai bóng người đang đứng tay cầm tay, tựa vai nhau ngắm trăng sáng vằng vặc. Hai từ "cảm ơn" với Lịch Vũ bị nghẹn ứ trong cổ họng. Tôi biết trong ngàn quân từ trên xuống dưới chỉ toàn đàn ông với nhau bỗng dưng xuất hiện tình cảnh thắm thiết này không phải... chuyện tình nam - nam đấy chứ?

Tôi kinh hãi đến độ giật lùi về sau liền ba bước. Nắm xôi trên tay thiếu chút nữa cũng rơi xuống đất. Tình cảnh này nếu để cho Đô chỉ huy sứ nhìn thấy chỉ e họ sẽ chết không toàn thây. Lịch Vũ dù nhân từ đến mấy thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Quân lệnh như sơn, hơn nữa bây giờ còn là thời kỳ phong kiến. Bộ não nhỏ bé của tôi chẳng kịp nghĩ gì thì tay chân đã nhanh chóng hành động. Tôi lao nhanh chạy đến trước mặt cản tầm mắt, Lịch Vũ dường như phát giác tôi muốn che giấu gì đó liền tiến lên quan sát. Chó cùng rứt giậu, tôi chỉ còn một nước duy nhất là vồ lên đẩy Lịch Vũ nằm rạp xuống đất, không quên hét lớn để đánh động:

"Rắn! Có rắn thưa Đô chỉ huy sứ!"

Mất mười giây để Lịch Vũ định thần chuyện gì xảy ra nhưng mất tận hai mươi giây để tôi phát hiện ra mình đang nằm đè lên người Đô chỉ huy sứ một cách vô cùng khiếm nhã. Nếu chỉ như vậy thì không nói làm gì đằng này hai bàn tay tôi còn bấu chặt vào cơ bắp rắn rỏi của Lịch Vũ một cách vô cùng khiếm nhã. Tôi chầm chậm ngước lên nhìn Lịch Vũ thì phát hiện Lịch Vũ cũng đang nhìn mình. Hình như có điều gì đó sai sai ở đây. Một sự im lặng đến đáng sợ khiến tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng gió heo hút và tiếng thở dồn dập của Lịch Vũ. Lịch Vũ hít sâu một hơi, xoay người, dễ dàng đổi thành tôi nằm bên dưới, Lịch Vũ bên trên. Tôi sợ đến mức không dám thở liền mau chóng bịt miệng mình lại. Lịch Vũ đứng dậy phủi qua quần áo rồi đưa tay kéo tôi. Tôi ngó nghiêng nhìn thì quả nhiên hai người kia đã biến mất từ lúc nào. May mắn quá, tôi quả là một người thông minh ứng biến như thần. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy mà vẫn có thể nghĩ ra kế sách cứu vãn tình hình. Tôi toe toe toét toét nhưng ngay khi phủi mấy cọng cỏ bám trên áo thì nụ cười kia từ tươi rói đã tắt dần rồi trở nên méo xệch.

Nịt ngực của tôi đâu?

Nịt ngực của tôi ở đâu?

Tôi vừa làm cái quái gì thế này?

Tôi nhìn sang Lịch Vũ, trong đầu tua rất chậm lại cảnh tượng tôi vừa nằm đè lên người y. Bộ não của tôi như đang nhìn thấy một nghìn con tuấn mã chạy lướt qua, lần lượt giẫm đạp lên chút liêm sỉ và tự trọng cuối cùng. Chẳng phải vì vừa nãy vội quá mà tôi chẳng thèm nịt ngực, cậy trời tối nên lom khom bên cạnh Lịch Vũ mãi ư? Vậy ra cảm giác "sai sai" khi ngã chính là cảm giác "đàn hồi" khi tôi ngã vào Lịch Vũ.

Tôi thấy thực ra mình đã chết và đang trên đường đi đến địa ngục rồi.

Tôi bối rối mò xuống đất nhặt lên bọc xôi đang ăn dở, từ bờ sông về trại không dám hé răng nửa lời. Lịch Vũ đi trước tôi nhưng y cũng im lặng đến đáng sợ. Không biết liệu rằng Lịch vũ có phát hiện ra "sai sót" đấy không? Trời ơi là trời! Như thế này chẳng phải là làm ơn mắc oán sao?

Về đến trước cửa lều của tôi cuối cùng Lịch Vũ cũng dừng lại, quay người buông một câu đánh đổ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của tôi:

"Sắp xếp việc ở chỗ chúa thượng giao lại cho Thái y, sớm rời khỏi nơi đó đi."

Vậy là Lịch Vũ đã biết hay là chưa biết?

Hay là vừa biết vừa chưa?

Nếu tôi quỳ xuống van xin liệu có tác dụng không?

Mà thực ra để làm gì cơ chứ? Giờ phút Lịch Vũ nói câu đây tôi đã biết kiếp giả trai của tôi chẳng thể trụ được thêm được bao lâu nữa rồi.

Chú thích:

(1) "Rồi đó chỉnh đốn quân lữ, đánh nhau với Điền, Bặc ở Tây Đô (Hoàn người Ái Châu, [sau lên ngôi] đóng đô ở Hoa Lư, cho nên sử gọi Ái Châu là Tây Đô)". (Đại Việt sử ký toàn thư)