Dương Vĩnh Khoa rời đi để lại tất cả tài sản cho Lý Tử Thất quản lý.
Không biết tên điên đó đã làm giấy kết hôn từ khi nào, di chúc cũng đã viết gọn gàng. Mặc dù thế nhưng Lý Tử Thất vẫn không báo ra bên ngoài rằng hắn đã chết, nàng chỉ lấy danh phận là Phu nhân chủ tịch tạm thời quản lý VHoa thay hắn.
Vì nàng nhất định sẽ tìm được hắn quay trở về.
Lý Tử Thất ghi thù rất sâu. Nàng như lời hứa mà đến tận tầng 17 tìm gặp bà Nguyễn Thị Hoa, lôi bà ta đến tầng 18, suốt kiếp không được siêu sinh phải chịu hình phạt vĩnh viễn.
Ma tộc có một pháp khí tên là Roi Ma, chuyên trị những hồn ma không biết hối cãi hoặc làm quá nhiều việc ác. Lý Tử Thất gạch tên Dương Tiến Đạt, Nguyễn Thị Hoa ra khỏi sổ chuyển sinh, để bọn họ mãi mãi ở nơi này chịu mỗi ngày 10 roi Ma.
Nàng cũng đi tìm Dương Tiến Luật, để hắn thọ 80 tuổi nhưng phải sống cuộc sống thực vật. Như vậy mới hả dạ nàng… Nàng không phải Thần, cũng không thèm thấy tội lỗi, lỗi ai người nấy nhận, trước khi bản thân nàng chịu tội nàng nhất định bắt bọn người này chịu khổ trước.
Lý Tử Thất đến Long cung, thấy tình trạng Long Tam chật vật khổ sở nàng cũng không thấy vui vẻ. Dù sao mọi tội lỗi đều do nàng mà ra. Lý Tử Thất đem Xuân Hoa và Long Tam đến một ngôi làng nhỏ ở Lâm Đồng, cho Long Tam một viên vong tình đan để hắn quên đi quá khứ mà vui vẻ sống qua ngày.
Lê Toàn Phong từ ngày gặp lại Lý Tử Thất vẫn luôn lo lắng cho nàng, dặn dò An Giao phải thường xuyên đến làm bạn cùng nàng.
Lý Tử Thất thấy rất phiền lòng, mặc dù biết Lê Toàn Phong đã bỏ được chấp niệm với nàng nhưng vẫn thấy có lỗi với An Giao nên nàng rất cật lực trốn tránh hắn, chỉ gặp An Giao không gặp Lê Toàn Phong.
Cưới được 4 tháng, An Giao đã có thai. Lúc đó bụng Lý Tử Thất cũng đã hơi lộ. Rồi An Giao sinh con, cục cưng là bé trai rất đáng yêu. Lúc cậu được một tuổi rưỡi, An Giao lại tiếp tục mang thai, vậy mà bụng Lý Tử Thất cũng chỉ mới cao hơn một tí….
An Giao kì quái sờ bụng nàng hỏi: “Tử Thất, cô ăn nhiều lắm sao, bụng to nhưng sao cả người không thấy mập lên vậy!!”
Thật ra là Lý Tử Thất có mập lên, nhưng cũng chỉ hơi mập một tí so với lúc được Dương Vĩnh Khoa cứu về, có da có thịt hơn, tay chân cũng mềm mại hơn.
Hồ Tiên chu kì mang thai từ 3-5 năm theo lịch Tiên giới, mà một ngày trên Tiên bằng một tháng dưới phàm… Hơn nữa, mẹ của Lý Tử Thất cũng đã mang thai nàng 10 năm. Thành ra Lý Tử Thất cũng rất bình tĩnh chờ đợi con.
Lý Tử Thất nghe An Giao hỏi thì bật cười đáp: “Dạo này thèm ăn, nên ăn hơi nhiều một tí.”
“Không đâu, to mỗi bụng là phải đi khám ngay… Tôi thấy bụng cô lúc nào cũng to, nên hơi lo…” An Giao ngậm ngùi nói.
Lý Tử Thất vuốt ve bụng mình cười.
Mấy năm nay nàng vẫn luôn đi đi về về chốn Âm Ma để tìm hắn, nàng cũng đã nhờ Bác hai chú ý nếu thấy hồn ma nào có bộ dáng giống Dương Vĩnh Khoa sẽ ngay lập tức báo cho nàng hay. Nhưng sao mấy năm rồi lại không có chút tin tức nào của hắn, một chút cũng không…
———-
Thương Quân Thần Tôn, đó là cái tên mà lục giới gọi hắn. Không ai biết hắn bao nhiêu tuổi, chỉ biết là hắn đã tồn tại từ lúc Thần tộc còn phồn thịnh cho đến lúc tất cả người của Thần tộc chết đi, nhiều người đã chết vì chiến tranh, một số đức cao vọng trọng lại tan biến thành các dải ngân hà.
Thần tộc chính quy chỉ còn mỗi hắn, và hai người khác từ Tiên phi thăng thành Thần.
Ý nghĩa cuộc đời của hắn chỉ là để duy trì hoà bình giữa lục giới, ngoài ra chính là nhàm chán đến phát bực.
Năm đó cuối cùng hắn cũng đến Thiên đạo Thần Tôn. 9981 Thiên đạo mạnh mẽ giáng xuống người hắn, muốn đứng ở vị trí Thần Tôn thọ cùng Trời Đất thì phải chịu được lực của Thiên đạo, vạn năm một lần. Cả người hắn đều là máu, nhuộm đỏ áo bào tôn quý.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt đến đáng sợ. Chỉ là lúc ngẩng đầu đã phát hiện ra có một cô bé đang hoảng sợ mở to mắt nhìn hắn.
Cô bé vô cùng đáng yêu, cặp mắt phượng long lanh to tròn còn có thể nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của hắn trong tròng mắt nàng. Gương mặt bầu bĩnh trắng nõn như ngọc, cánh môi hồng hào khẽ run rẫy nhìn hắn, qua một lúc nàng liền méo máo, hốc mắt lăn xuống những giọt nước mắt như hạt châu thật đẹp.
Nàng khóc không ngừng, bàn tay ngọc ngà đưa lên gặt nước mắt liên tục. Hắn nhíu mày, cô bé chỉ mới hơn 200 tuổi, làm sao có thể lên được tận nơi này!!
Nghi vấn như thế nhưng hắn cũng không hỏi, quay người rời đi.
Cô bé thấy hắn đi cũng dần ngừng khóc, xụt xịt lau nước mắt nước mũi rồi ôm túi thức ăn rời đi. Nàng muốn đi tìm ông nội, đây là bánh nàng tự làm. Nàng khó khăn lắm mới làm ra được mẻ bánh ngon nên muốn tặng cho ông đầu tiên. Chỉ là hiện tại nàng lại không biết nên đi đâu tìm đây…
Nhìn bóng lưng người kia thấy rất tội nghiệp, chắc là mới bị ai đánh nên máu me nhìn rất ghê người, hắn sẽ không chết đó chứ!!
Thương Quân mang thân thể đầy máu đi về tẩm điện, thay một bộ dáng mới, đầu tóc quần áo chỉnh tề, nhưng gương mặt vẫn nhợt nhạt như thế.
Hắn sẽ bế quan một thời gian. Lúc mở cửa ra lại nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn kia, nàng đang đi loanh quanh tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn nghiêm mặt đi tới hỏi: “Ngươi, đang tìm cái gì!!”
Cô bé bị làm cho giật mình quay đầu lại mới phát hiện là người đầy máu me khi nãy, mũi nàng rất thính, có thể nhận biết được mùi hương từng người, nhưng nàng tìm từ nãy vẫn không tìm ra mùi của ông nội.
Đôi mắt phượng to tròn ngước lên nhìn Thương Quân đáp: “Dạ, ta tìm ông nội.” Nói đoạn lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương của hắn khi bị đánh, cúi đầu nhìn xuống hộp bánh trên tay nàng rất không đành lòng nhưng vẫn kiên định lên tiếng: “Đây, đây là bánh do chính tay ta làm. Ta làm phiền chỗ ở của người, lại gây ồn ào như thế. Ta tặng bánh cho người, chúng ta huề nhé…”
Nhìn gương mặt đáng yêu muốn chết kia, Thương Quân rất muốn đưa tay ra nhéo cho một cái. Hắn khẽ cong môi đáp: “Được.”
Uầy, người này bình thường đã đẹp, nay cười lên lại càng phong tình vạn chủng. Nàng cứ ngỡ sáu vị ca ca của nàng là đẹp nhất nhưng hôm nay gặp người này mới biết mấy vị ca ca chỉ là khách qua đường, không bằng một nửa người này.
Mặc dù vẻ mặt hắn có chút tái nhợt nhưng phong thái khí chất toát ra lại là vẻ không ai bì được, đến cả Hồ Đế cũng không có loại dáng vẻ này…
“Nhưng mà, nhưng mà ta không biết đường về. Người chỉ cho ta với.” Cô bé lại nói, vẻ mặt cầu xin vô cùng chân thành.
Lâu như thế, hắn sống lâu như thế… đây là lần đầu tiên hắn được nhận quà, hoá ra đồ ăn ở dưới kia ngon như vậy!!!
Thương Quân bế quan 200 năm, lịch kiếp 200 năm.
Thương Quân lịch 4 kiếp.
Kiếp đầu tiên hắn là tướng quân danh chấn lịch sử. Mang đến hoà bình cũng mang lại chiến tranh, kiếp này hắn giết người vô số.
Kiếp thứ 2 hắn làm một thần y, người ta xưng hắn là thần y cải tử hồi sinh, danh y vang xa khắp chốn. Kiếp này, hắn cứu người vô số.
Kiếp thứ 3, hắn là Đế Vương, lịch sử ghi hắn yêu dân như con, dưới quyền hắn đất nước thịnh vượng, dân giàu nước mạnh, con đàn cháu đống. Hắn có quen một tiểu yêu tinh, ừm, tiểu yêu tinh này khá giống cô bé hắn từng gặp trên Thần điện. Kiếp này, hắn tạo phúc cho vô số dân chúng được an cư lạc nghiệp…
Đến kiếp thứ 4……
Kiếp thứ 4, hắn muốn ngừng. Vốn dĩ mục tiêu kiếp này của hắn để hắn tu vô tình đạo, một đạo vô tình, cắt đứt tình duyên ái ố. Chỉ là, chỉ là giữa chừng lại xuất hiện một con Cáo lưu manh, một Lý Tử Thất đáng yêu.
Lúc vừa kết thúc kiếp thứ 4 hắn đã bị Thần lực phản phệ, bế quan điều khí hết 2 năm trên Thần giới mới có thể đứng dậy, hắn ngay lập tức mang sính lễ đến hỏi cưới. Thế mà nàng vì một tên phàm nhân lại từ chối hắn, nhưng không sao, hắn chính là tên phàm nhân đó. Nàng sẽ phải làm Thần Hậu của hắn……
Hắn lượn một vòng đến nhân gian, đi đến căn nhà cũ của hắn khi là tên phàm nhân. Mọi thứ rất sạch sẽ ngăn nắp, có vẻ như nàng vẫn luôn sống ở đây.
Sau 3 lần đến nhưng không gặp được Lý Tử Thất, đến lần thứ 4 cuối cùng cũng gặp được nàng.
Tà áo Thương Quân phấp phơi bay, hắn đứng trên cao nhìn xuống cô gái mặc cổ phục màu hồng phấn bên dưới, mi mắt hiện lên vẻ nhớ nhung khó tả.
“Tử Thất, Thần tôn đã mang sính lễ đến rồi, em tính thế nào!!” Lý Bảo Đại chấp tay sau lưng, áo bào màu trắng tung bay theo gió.
Lý Tử Thất cúi đầu, nâng tay xoa xoa cái bụng đã nhô cao nói: “Ngài ấy quyền cao chức trọng, hơn nữa, muội đã là gái có chồng rồi, bụng to như thế này rồi, Đại ca kêu ngài ấy lấy người khác đi…”
Thế giới rộng lớn như thế lại cứ muốn chui đầu vào quả phụ như nàng làm gì. Thần tôn đại nhân cô đơn quá nên bị điên rồi sao!!!
Lý Bảo Đại lắc đầu bất lực: “Hắn, đã hồn bay phách tán rồi…”
“Không sao, muội đợi chàng, con của bọn muội cũng sẽ đợi chàng quay về.” Lý Tử Thất cười chua xót.
Thương Quân nghe vậy liền cong môi cười từ từ đáp xuống nói: “Đợi đến bao lâu!!”
Lý Tử Thất ngẩng đầu nhìn, nàng kinh ngạc mở to mắt bột miệng gọi: “Hoa Hoa…” Sau đó lại ngậm miệng vì phát hiện người này không phải chàng.
Người này có vẻ ngoài giống Hoa Hoa đến tám phần, nhưng không phải hắn. Người này toả ra khí chất rất bức người, mặt tựa tranh vẽ, gốc cạnh mạnh mẽ… rõ ràng là đẹp hơn Hoa Hoa rất nhiều.
Đúng, chính là vị kia nàng đã gặp ở Thần điện lúc nhỏ…
“Bái kiến Thần tôn.” Lý Bảo Đại ôm quyền hành lễ. Lúc này Lý Tử Thất mới biết vị thúc thúc khi xưa nàng từng gặp chính là Thần tôn Thương Quân bí ẩn mấy vạn năm chưa ai được gặp. Bảo sao Thần điện nơi hắn ở lại đẹp như thế.
“Bái kiến Thần Tôn.” Lý Tử Thất khuỵ gối hành lễ theo Đại ca.
Thương Quân buồn cười nhìn cô gái. Hắn chưa từng thấy nàng nghiêm túc như thế bao giờ, ngay cả là Lý Tử Thất ngốc nghếch theo hắn làm trợ lý cũng chưa thấy nàng lễ phép với hắn: “Bình thường cũng không thấy nàng thi lễ như thế.” Hắn bất chợt lên tiếng.
Lý Tử Thất ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười dịu dàng đáp: “Lúc đó tuổi ta vẫn còn nhỏ, còn không biết ngài là Thần Tôn nên thất lễ, mong ngài bỏ qua cho.” Chắc là hắn đang nhắc đến chuyện lúc nàng còn nhỏ phải không!!
Thương Quân im lặng, cất từng bước đến gần nàng hơn, tay hắn giơ ra, trên không trung bỗng xuất hiện thêm con gấu Koala cũ kĩ nhưng vẫn còn rất đẹp.
Lý Tử Thất kinh ngạc nâng mắt nhìn chăm chú vào hắn, hốc mắt bắt đầu ươn ướt, gạt nhanh giọt nước mắt rơi xuống nàng cúi đầu nói: “Thần tôn, có ý gì ạ!!”
“Mới xa nhau hai năm… Đã nỡ lòng quên người chồng này rồi sao!!” Hắn cười xoa má nàng nói tiếp: “Xin lỗi Tử Thất, anh đến muộn rồi…”
Lý Tử Thất lúc này mới dám để mặc nước mắt rơi lăn tăn trên má, nàng méo máo chạy đến ôm chặt hắn khóc, Thương Quân cũng ôm lại nàng vỗ về tấm lưng vì khóc mà run rẫy của nàng.
Lý Tử Thất khóc một lúc bỗng ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Sau này ta ra đường có cần phải ngẩng thật cao đầu không!! Kiểu, ngước mắt nhìn trời mà sống ấy.”
“Hả!! Là sao!” Thương Quân hỏi lại.
“Ừm thì… Chồng của ta là Thần Tôn cơ mà, oai lắm đấy…” Đôi mắt phượng kiều diễm vẫn còn đọng nước, mặt mũi vì khóc mà đã đỏ lên nhưng trên môi lại hé ra nụ cười vô cùng chói mắt, nhìn thế nào cũng khiến người ta thương tiếc đau lòng…
Hắn ngẩn ra rồi ôm nàng cười thật to, cười đến run rẫy.
Đúng thế, sau này nàng muốn ngẩng cao bao nhiêu thì ngẩng, hắn sẽ dọn sạch đường cho nàng ra oai…