Lần đầu tiên trong đời được đặt chân vào ngôi trường lớn đến thế, nên rất bở ngỡ.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, còn khoảng hai mươi phút nữa đến giờ thi, Tư Duệ theo hướng chỉ dẫn vào trong.
Chiếc đồng hồ trên tay là Đoàn Anh Quân đưa cho cô hôm qua, Lúc đầu khi nhận lấy cái hợp đó mà chẳng biết gì, cô ngắm hồi lâu, Anh Quân mới nói:"Này cho tiểu thư."
Tư Duệ kinh ngạc nhìn lên, như không thề tin được, cô lắp bắp nói: "Cho tôi sau?"
"Ừm."
Trong cái hộp nhỏ ấy không biết chứa đồ gì, vì đồ trang sức chưa bao giờ đυ.ng qua như cô thì không thể nghỉ ra cái hợp nhỏ này đựng được cái gì, kể cả nhãn hiệu trên hợp cũng không rõ.
"Mở ra xem đi."
Tư Duệ cũng tò mò, tháo nắp ra, bên trong là chiếc đồng hồ nhỏ màu bạc ánh kim, trên mặt còn đính đá lắp lánh, tổng thể không phải đồ rẻ, thứ giá trị như thế lại cho mình sở hữu, khiến bản thân không khỏi kinh ngạc. "Không được." Cô liền nhét chiếc hộp vào lại tay anh: "Cái này quá đắt, tôi không thể nhận."
Đoàn Anh Quân mĩm cười, chậm rãi đặt lại tay cô: "Nhận đi, tôi chỉ là người đưa giùm thôi, tiểu thư trả lại tôi biết nói thế nào với người đó đây."
"Ai tặng?"
Suy xét một lượt, trong đời cô hiện tại không có thân với ai ngoài những người trong nhà, cũng không quen biết với người giàu nào khác, nếu có họ cũng chẳng có lòng tốt tặng quà cho cô, huống chi là chiếc đồng hồ đắt tiền, điều đó là không thể.
Thấy cô cứ lưỡng lự, Đoàn Anh Quân cũng không thần thần bí bí nữa: "Là Tư Thần, thiếu gia nhà cô đấy."
"..."
"Sau thế, cảm động à?"
Tư Duệ ngại ngùng, cúi đầu xuống, lắc lia lịa.
"Cậu ấy tặng để tiểu thư xem giờ học, nhưng bận việc nhờ tôi đưa cho tiểu thư."
"..." "Nhận lấy đi."
Lúc này, Tư Duệ mới hoàn toàn cầm chiếc hộp đó thu tay về.
"Vậy nên đừng phụ lòng cậu ấy nhé."
"Tôi sẽ cố gắng."
"Tôi tin tiểu thư."
Quay lại hiện thực, chuông báo reo lên, các thí sinh tập chung lại phòng có tên mình, giám thị ở văn phòng nhanh chóng đi lên, phân chia chổ ngồi, rồi điểm số thí sinh.
"Số báo danh xxxxx803 Tư Duệ"
Cô được sắp ở bàn thứ hai dãy trong cùng từ dưới điếm lên, sau khi sắp chổ xong, đợi một hồi khi chuông reo mới phát đề thi.
Kì thi rất nghiêm ngặt, một phòng chỉ hai mươi hai thí sinh, hai camera, ba giám thị gác trong phòng, hai người ở ngoài hành lang, một con muỗi cũng không lọt, đây là lí do vì sau khi nhắc đến Cao Hoa, hay sinh viên trong trường toàn chỉ có thể diễn tả bằng từ "Siêu chất lượng từ trong lẫn ngoài."
Kì thi diễn ra ba ngày, đến ngày thứ ba, trong lúc lên lớp lại gặp người quen cũ, Tư Duệ không còn thấy sợ cô ta nữa, chỉ là không muốn gây thêm phiền phức, cô cúi đầu đi nhanh qua, nhưng bất chợt cánh tay bị một lực nắm lại, Tư Duệ nhìn qua đã chạm ánh mắt có bất ngờ có khinh bỉ, cũng có tức giận của Thục An. "Mày đâu đấy?"
Tư Duệ không thèm quan tâm trò khùng đó, gạt tay cô ta ra rồi đi, Thục An mắt trợn tròn nắm lấy tay cô giật mạnh lại, quát: "Mày bây giờ nên trò rồi nhĩ, dám làm lơ tao à."
Không muốn thêm phiền phức, nhưng với phản ứng của cô ta thì không thể tránh khỏi, Tư Duệ đành lên tiếng: "Tôi không muốn gây thêm chuyện, nên cô cũng đừng làm quá lên."
Thục An khoanh tay, quan sát Tư Duệ một lượt, khinh bỉ nói: "Qua bao năm dựa hơi đại gia được đi học rồi sau, vậy cô dùng chiêu trò gì để người đó cho cô đến trường này học thế?"
Bao năm qua, gặp mặt cô ta không nhiều, nhưng mỗi lần chạm mặt điều sẽ xãy ra chuyện, không nhỏ cũng lớn, có lần còn lên cã đồn công an với tội quấy phá trật tự nơi công cộng, Lục Tư Thần đến tận đồn để bảo lãnh về, cứ nghĩ anh sẽ ghét bỏ cô, nhưng không chỉ không ghét bỏ mà còn có chút quan tâm.
Tự hỏi cô ta bao nhiêu tuổi rồi mà cứ nhảy dựng lên thế, huống chi là một tiểu thư nhà giàu, không mất mặt sau?
Tư Duệ bước đến một bước, âm thanh không lớn vừa đủ cho cã hai nghe: "Tôi không làm gì xấu nên không sợ, nhưng muốn cảnh cáo cô rằng, tôi không phải con nhỏ lúc xưa để cô dễ bắt nạt."
Tư Duệ tiến tới hơn, nói vào tai Thục An, từ chữ từ chữ nhấn mạnh: "Cô cũng thừa biết người sau tôi là Lục Tư Thần, sau còn ở đây nói bóng nói gió, lỡ người đó nghe trong miệng cô, họ biếng thành một tên xấu xí, mập mạp, bao gái, thì thử nghĩ xem sẽ là phản ứng gì đây?"
Thục An đỏ mặt, tức giận lời uy hϊếp đó, liền vơ tay tán mạnh vào mặt Tư Duệ một cái, tiếng "chát" thất thanh vang lên, các thí sinh quanh đó điều ngỡ ngàng nhìn qua, có người còn tỏ vẻ thích thú.
"Mày là đồ hồ ly, dám quyến rủ chồng sắp cưới của chị tao, mày không thấy nhục nhã sau, đồ dơ bẫn nhà mày thì mãi mãi là dơ bẩn."
Chồng chị gái? Lục Tư Thần là chồng sắp cưới của Thục Ái? Nếu có thì tin tức đã bắt đầu lang truyền ầm ầm, từ khoá cũng xiếp hạng một trên google, nhưng hiện tại một tin tức về đời tư của Lục Tư Thần cũng chẳng có thì chuyện đó ai có thể tin.
Nhưng sau trong lòng Tư Duệ cảm thấy khó chịu.
Tư Duệ trầm mặt, âm thanh thấp tột độ: "Ai cho cô nói bậy bạ thế? Ai làm anh rể cô? Ai làm chồng sắp cưới của Thục Ái? Hàm hồ."
Không quan tâm đến sắc mặt của cô, Thục An chọc tức được cô thì đắt ý, giương cao mặt nói: "Sao? Một người là thiếu gia của tập đoàn lớn, một người là tiểu thư ngọc ngà của Cao gia, cô cũng biết địa vị Cao gia trong nước thế nào rồi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, chuyện đám cưới không sớm cũng muộn thôi."
Một đám thí sinh theo dõi câu chuyện ai nấy đều trầm trồ nhìn nhau, rồi nhìn Thục An với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nghe được người ngoài tăng bốc mình, Thục An càng đắc ý, xong đến xô Tư Duệ, vì không kịp phản ứng, người cô bị hất mạnh vào tường, chúng khớp tay, bất chợt ôm cánh tay "rên" lên một tiếng vì đau.
Mà hành động ấy vừa vặn lọt vào mắt của người không nên đυ.ng, đôi giày bóng loáng đang đi bỗng dừng lại, hơi thuở nặng nề, sắc mặt trầm xuống, người cạnh bên nuốt nước bọt nhìn qua, chỉ thấy hai nữ sinh đang đứng đối diện nhau, mà không rõ chuyện gì, người đó nói: "Có chuyện gì sao?"
Lục Tư Thần: "Trường của các người thật sự rất chất lượng, bồi dưỡng thí sinh ưu tú nhỉ."
Người đó không hiểu: "Sau, sao thế?"
Vừa nói dứt tiếng, Thục An bên này đã nhào đến nắm tóc Tư Duệ, mắt ông ta mở to, giây sau đó Lục Tư Thần nhanh như gió lao đến chổ xung đột ấy, mà người này bị một màng làm cho tim đập rơi ra ngoài, hắn lao mồ hôi nhanh chóng chạy theo.
Cái tát của Thục An đến không trung thì ngừng lại, rồi bị hất mạnh ra làm cô ta loạng choạng lùi về sau.
"Chuyện gì?"
Tư Duệ nhìn lên, thấy Lục Tư Thần, cô ngơ người vài giây, sau đó cúi đầu xuống.
"Bị đánh mà cứ đứng yên vậy à?"
Tư Duệ ra sức lắc đầu.
"Anh, anh làm gì thế?"
Thục An không hiểu được tình hình, còn oán trách Tư Thần, vì cô ta nghĩ anh thật sự sắp làm anh rể, làm người nhà với mình rồi.
Sắc mặt anh còn tồi tệ hơn, vừa lúc này chuông reo, Tư Thần nhìn Tư Duệ, thuở dài một hơi, giọng có chút hoàn hãn: "Được rồi, về lớp thi đi."
Tư Duệ gật đầu, quay người đi, lúc quay lại anh nhìn rõ vết sưng trên mặt cô, không kìm đau lòng mà theo dõi bóng lưng đó, sau đó nhìn qua Thục An.
"Em đang làm gì thế?" Giọng tên phía sau Lục Tư Thần đi đến, nghiêm nghị nói:"Xuống văn phòng gặp tôi."
Nếu mà bây giờ người đi cạnh Tư Thần không đến lên tiếng, thì chuyện này có lẽ anh tự giải quyết.
Cô ta đanh đá nói: "Sau phải đi, em phải thi rồi."
"Em bị cấm thi."
"Gì chứ?" Thục An quát lớn:"Thầy có quyền gì cấm tôi, có tin thầy được thôi việc không? Có biết tôi là ai không?"
"Em...", Hắn cũng bị Thục An chọc cho tức giận, cô ta không đi, hắn liền điện cho bảo vệ lôi đi, lúc này Thục An bị bảo vệ kéo đi lại hướng đến Tư Thần cầu cứu, anh chẳng không quan tâm thẩm chí còn ghét bỏ.
"Bỏ ra, các người phải trả giá, tôi không cho mấy người sống yên đâu."
Một lúc sau, hành lang cũng được yên bình, Lục Tư Thần đi đến một phòng thi, âm thầm nhìn vào, mấy người gác thi thấy liền cười nhẹ với anh như chào hỏi, anh cúi đầu chào lại.
Thí sinh thì ai nấy đều chuyên tâm làm bài thi của mình, đề thi là giáo sư nổi tiếng ra, điểm thi để được tuyển thì chỉ có cao hoặc tối đa, thiếu một chấm cũng không được đậu, vì thế mà lơ là một chút là nguy ngay.