Tiếng súng ìn ỏi từ sau vang lên chói tay, những tên đàn em của Lý Kha trợn mắt ngụy xuống máu me be bết khắp sàn, Lý Kha quay lại, hắn kinh ngạc nhìn những tên vừa nổ súng vào đàn em của mình cũng chính là đàn em của hắn.
Bao lâu qua, kế hoạch của Lục Tư Thần chuẩn bị khá chu toàn, Lý Kha là một tên giang hồ khét tiếng, đàn em trên dưới ngàn tên, để được hắn tính nhiệm đưa theo bên cạnh không phải chuyện dễ dàng, ít ra phải đầu đổ máu, da thịt cũng không còn phẳng mà thay vào những vết sẹo lớn, nhưng cũng chưa chắc sẽ được.
Nhưng vì những chuyện thất đức mà Lý Kha đã ghi thù với nhiều người, những đối địch với hắn lợi dụng thù hận trong lòng họ đối phó với hắn
Trong một lần từ thành phố phía Bắc về, lúc đi đến sân bay, một thanh niên khắp người dơ bẩn quần áo rách rới chặn đường Lục Tư Thần. Hắn lúc đó rất chặt vật nhưng ánh mắt đầy sự thù hận, hắn nói hắn là một trong nạn nhân trong tay Lý Kha, hắn tình nguyện theo anh, bán mạng cho anh, chỉ cần giúp trả thù, mạng sống hắn cũng sẽ không tiết.
Một người mang trong lòng đầy thù hận, không còn gì để mất thì bất cứ đều gì hắn cũng sẽ làm. Lục Tư Thần tìm kiếm đâu xa, hắn là người thích hợp nhất, anh nhận hắn, đưa hắn về giao cho một người huấn luyện, hai năm sau hắn trở thành một tay súng chuyên nghiệp và bước đầu cho sự trả thù.
Lục Tư Thần mở đường cho hắn vào trại huấn luyện của Lý Kha, trải qua bao cảnh gϊếŧ chốc, mạng sống đoe doạ hằng giờ hằng ngày, không lúc nào không nghe thấy mùi máu tanh.
Những ngày trôi qua không khác gì địa ngục trần gian, hắn vẫn mặt lạnh đối diện, những tháng sau đó, hắn bước ra từ đống xác chết, Lý Kha nhìn hắn vừa ý liền đem hắn về bên cạnh mình, hắn gϊếŧ những người ông ta không thích, làm những chuyện khiến ông ta hài lòng rồi dần dần nhận được sự ủy thác tin tưởng. Hắn đưa người bê ngoài chà trộn vào, bao năm qua lôi kéo không ít đàn em dưới trướng, chỉ đợi khi sức đủ mạnh để hạ gục ông ta, nhưng Lý Kha hành động sớm hơn dự định, họ cũng phải hành động.
Tin báo Lý Kha cho sát thủ đột nhập vào nhà gϊếŧ Tư Thần, họ đã liên lạc với nhau hành động.
Đối với người trong thế giới ngầm còn gì có thể bỏ qua cho những kẻ phản bội, nhất là đối với người hết mực tin tưởng.
Gân xanh khắp người nổi lên, hắn vấu bàn tay chặt lại, nghiến răng ken két như muốn phát điên, gằn giọng quát lớn: "Duy, mày phản bội tao, thằng khốn."
Hắn khựng người, nhìn xuống bã vai của mình, ở phía sau có một vật nhọn xuyên đến, quay người lại đối diện với họng súng trên tay Lục Tư Thần, trong lúc ông ta không để ý, anh đã bóp cò.
Gắn gào lớn: "Chúng mày phải chết, phải chết." Đăng Duy không lên tiếng, ánh mắt chất chứa thù hận bộc lộ ra, như muốn xé xác hắn thành trăm nghìn mãnh cũng không hạ được cơn lửa trong lòng.
Lý Kha khụy xuống như mất hết sức lực từ viên đạn đó, bàn tay không ai để ý mở hộp tủ mật dưới bàn, một nút đỏ hiện lên, môi hắn nở lên nụ cười nham hiểm, hắn ấn xuống, tiếng "tít tít" vang lên, nghe tiếng đó mắt họ nhìn nhau, vội vàng chạy ra bên ngoài, trong phút chốc một tiếng nổ kinh thiên động địa làm sụp nữa căn biệt thự, đồng thời bắt đầu cháy lan ra.
Bọn người trong biệt thự chạy nhanh ra ngoài, đàn em của Lý Kha nháo nhào chạy ra như lương chạy vào bẩy, tên nào xuất hiện tên đó đều bị công an tóm, Đăng Duy vác Đại Huân trong làng khói đen đi ra, thấy họ, bọn người ở hiện trường liền nhanh đến hổ trợ.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Xung quanh nhanh chóng bị phong tỏa, xe cứu thương, cứu hoả thay đuôi nhau đến nơi.
Đại Huân được sơ cứu tạm thời rồi đưa lên xe cứu thương rời đi
"Tư Thần đâu?"
"Cậu ấy đâu?"
"Tôi không thấy Tư Thần đâu cả."
Bọn họ sửng sốt, kinh hãi hướng vào trong đám hỗn độn đó, nếu không có cảnh sát ngăn lại không chừng bọn họ đã xong vào trong.
Đăng Duy quát lớn: "Buông tôi ra."
Đoàn Anh Quân lúc nào cũng đềm đạm, giờ đây cũng phải hoảng hốt, hai người bọn họ bị Kiều Khanh cùng đám người kia cố sức lắm mới có thể lôi cách ra xa chổ phong toả.
"Bốp" một cú đấm trời gián quất vào mặt, khiến tướng người rắn chắt phải loạng choạng vài bước chân.
Kiều Khanh ôm mặt, nhìn đôi mắt đỏ sửng của Đăng Duy: "Cậu bị điên à?"
"Đúng, tôi điên rồi, tôi sắp chết rồi này."
Lời vừa dứt cú đấm của Kiều Khanh nhanh như thổi vào mặt của anh ta: "Vậy tôi đánh cho cậu chết luôn."
Hai người xong nhau giằng co, chẳng ai nhúng nhường ai, kịch liệt mà đánh đối phương.
Đoàn Anh Quân cảm thấy tình hình không ổn liền nhanh đến can ngăn, kéo người đang ngồi trên người kia ra, cố sức được người này thì người kia đứng dậy quật đối phương xuống, khiến anh cũng phải bất lực vài giây, cuộc chiến ở một góc tự sinh tự diệt chẳng ai để ý.
Đoàn Anh Quân hưởng cũng không ít kết quả ra sức tẩu nhau của bọn họ, cũng có chớp thời cơ đánh lại một người một cái cho hả giận, nhưng rồi cũng ra sức can ngăn.
"Thôi được rồi, bình tĩnh đi, hai người như thế không giải quyết được vấn đề đâu."
"Bốp, bóp."
"Bịch."
"Được rồi, buông ra đi." Đoàn Anh Quân hốt hoảng: "Kiều Khanh sau lại nắm đầu Duy, buông ra."
"Sau rồi, tìm thấy người chưa."
Tiếng nói người phụ nữ cách xa xa, Đoàn Anh Quân trong trận chiến ngoái đầu lại xem, hốt hoảng càng thêm hốt hoảng, anh trợn to mắt, đẩy tay của Kiều Khanh ra mặc cho bọn họ tẩu nhau chạy nhanh đến, khẩn trương nói: "Sau em lại đến đây?"
Vân Quyên liếc mắt: "Sao tôi không được đến?"
"Ở đây nguy hiểm lắm, về đi."
Vân Quyên lạnh lùng nói: "Không cần anh lo."
Vân Quyên ngó qua ngó lại, mài cau lại: "Bọn họ đâu, Khanh với Duy đâu."
Đoàn Anh Quân sựt nhớ chuyện, ánh mắt lảo đảo rồi nhìn vào trong: "Không biết nữa, hình như họ giải người về rồi."
Ánh mắt ngờ hoặc của Vân Quyên hướng đến, anh chột dạ chuyển dời ánh mắt: "Thật"
Họ không sao thì tốt rồi, cũng không cần quá để ý, bây giờ chỉ lo người chưa tìm thấy.
Bọn họ bên ngoài chỉ biết cầu nguyện, mỗi khi có người hô bên trong có người họ lại chông đúng là người đó, hoặc không phải nếu đó chỉ là một thi thể.
Mỗi cái xác được tìm gặp khiêng ra, trong lòng họ nặng nề xuống.
"Mau đến đây, mau đến đây, cứu người, cứu người."
Tiếng nói thất thanh phá lên, bác sĩ cứu thương nhanh chóng chạy đến, những bước chân dồn dập thay phiên nhau, Vân Quyên chạy nhanh đến nhìn rõ người đó lại ai vô thức thốt lên: "Tư Thần."
Tư Thần?.
Trận đánh nhau giữa hai con người ở thế giới riêng biệt đang hổn chiến dừng lại, cấm đầu chạy đến nơi đó, Đoàn Anh Quân nhìn họ cười khinh sau đó lắc đầu ngao ngán.
Lục Tư Thần trên người đầy vết thương, máu đầu chảy loan lổ, hơi thuở yêu ớt, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy có người đến, lúc này mới thả lỏng đôi chút cã người siêu vẹo ngã ngang, nhưng kịp mai có người đở lấy, Tư Duệ lúc này trên vai Tư Thần trong thảm thương hơn, bộ dạ hội sang trọng khi nào đã rách rưới dơ bẩn, tóc tai rối bù, mặt lắm len khói bụi, vết thương trên tay chảy máu không rừng, khắp người trong trạng thái bất tỉnh.
Hai người nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương đến bệnh viện, Vân Quyên và Đăng Duy n ra xe chạy theo, Đoàn Anh Quân cùng Kiều Khanh ở lại giải quyết hiện trường.
Hai giờ sáng, tại bệnh viện được một phen náo nhiệt, Tư Thần và Tư Duệ được chuyển vào khoa cấp cứu, Vân Quyên làm thủ tục nhập viện, Đoàn Anh Quân đi phong tỏ tin tức, cũng mai giờ là ban đêm, tin tức cũng không quá lan rộng hay nhiều người biết.
Hơn bốn giờ sáng, Tư Duệ rời khoa cấp cứu đến phòng bệnh, không lâu đó Tư Thần cũng ra, hai người được chuyển ở hai phòng bệnh vip khác nhau, ít người biết càng tốt nên họ chẳng thông báo cho ai, kể cả người Lục gia.
Vân Quyên chăm sóc Tư Duệ, Đoàn Anh Quân trong chừng Lục Tư Thần, lâu lâu lại qua phòng đối phương để xem tình hình như thế nào.
Tư Duệ bị ngợp khói nên mới ngất xĩu, nếu cơn ngợp kéo dài có lẽ đến bệnh viện tim cũng ngừng đập, chân trái bị gãy ở mắt cá chân, trên tay bị vết cắt rất lớn rất sâu, mất máu khá nhiều, lại thuộc nhóm máu gấu trúc nên gây khó khăn trong việc tìm máu thích hợp, bệnh viện họ phải liên lạc những bệnh viện lớn khác đem đến, tình hình mới khả quan.