"Đi nhiều mới mau khoẻ, em cũng muốn thăm thiếu gia, không biết tình hình của cậu ấy như thế nào rồi?" Giọng Tư Duệ lo lắng.
"Thiếu gia tỉnh chiều hôm qua rồi, em đừng quá lo."
Tư Duệ quay đầu nhìn vào những cánh cửa kiến màu đυ.c của từng phòng bệnh, hình ảnh phản chiếu mờ nhạc và mơ hồ.
"Chị."
"Chị nghe."
Tư Duệ hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía trước rồi thuở đều ra: "Nếu như một ngày nào đó em thật sự gây chuyện, hay làm những đều không phải, chị có ghét bỏ em không?"
Câu hỏi ấy, khiến Vân Quyên đôi chút kinh ngạc, cô nhìn qua máy tóc đen dày óng ả được bột lên một cách lơ đãng, trong đầu có chút mơ hồ về câu hỏi ấy, cũng có thể nguyên nhân của câu hỏi có lẽ là bình thường như đối với người ngây thơ thì lại khác. Vân Quyên cười nhẹ, ôn tồn nói: "Cũng không thể nói rõ được, nếu như là em, người thân của em làm ra những chuyện không thể dung thứ, vậy em có bỏ qua không? Hay làm lơ đi không?"
Câu trả lời không rõ, nhưng cũng đủ để hiểu, Tư Duệ nở một nụ cười nhẹ, trong đầu thầm nghĩ "Người thân? Quá tốt biết bao."
Sau một hồi, để không khí không trầm xuống, Vân Quyên cao giọng nói: "Lúc nảy phải lấy xe đi cho thuận tiện."
"Cứ ngồi một chổ rất khó chịu, đi vận động một chút sẽ tốt hơn."
Tư Duệ một bên cầm nạn, một bên Vân Quyên đở vai, từng bước, từng bước đi.
Qua dãy hành lang thì đến đến nơi, Vân Quyên mở cửa ra, lúc này trong phòng đều có mặt những người quen thuộc, nghe tiếng mở cửa họ đồng loạt nhìn ra.
Trong số người Tư Duệ chỉ chú ý nhất là Tư Thần, anh lúc này cũng đang nhìn ra. Quan sát anh một lượt, sắc mặt có đôi chút hồng hào, trên đầu quấn băng trắng, cô sựng người khi phát hiện chiếc áo bệnh nhân rộng ấy cũng có quấn băng, trong đầu thầm nghĩ "thiếu gia không chỉ bị thương ở đầu, còn chổ khác nữa sao? Là trước ngực hay sau lưng?"
"Vào ngồi đi."
Tư Duệ cúi người nhấc từng bước chân khó nhọc đi vào, bọn họ tránh sang một bên cho cô đi, mắt thấy ghế ngồi, Tư Duệ định đến đó ngồi xuống như chưa kịp gì Vân Quyên đã đở cô đến mép giường bệnh, cơ thể đang phụ thuộc vào Vân Quyên mà vô thức làm theo.
"Sau không ngồi xe cho thuận tiện." Kiều Khanh lên tiếng.
"Cô ấy không muốn, nói đi vận động cơ thể sẽ tốt hơn."
Đoàn Anh Quân nhìn lại đồng hồ, rồi cầm áo khoác lên: "Tôi có việc phải đi đây, tới chiều lại đến."
Tư Thần: "Ừm." Lúc đi ngang qua Vân Quyên, Đoàn Anh Quân dừng lại, nói nhỏ vào tai: "Hôm nay cô đẹp lắm."
Được khen nhưng chẳng vui nỗi, câu đấy giống như bản thân bị anh ta triêu đùa hơn, Vân Quyên mặt mài khó chịu, Đoàn Anh Quân chẳng để ý bình thản bước đi, trong lòng nở một nụ cười thầm.
Không khí trong phòng bỗng chốc im lặng, sẽ nghĩ hai người bệnh nhân ngồi kia sẽ nói gì đó, nhất là Tư Duệ, một mực đến đây cũng chỉ muốn thăm thiếu gia, nhưng đến rồi lại chẳng nói tiếng nào, nhìn người còn lại cũng luôn giữ im lặng.
Vân Quyên nhìn Kiều Khanh như ngầm hiểu, khẽ lên tiếng: "Kiều Khanh, ra ngoài nói chuyện chút."
Sau đó nhìn sang Tư Duệ: "Lát nữa chị đở em về phòng."
Kiều Khanh im lặng, quay người rời khỏi phòng, Vân Quyên mới từ từ đi theo sau, khi ra đến hành lang, Kiều Khanh lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"
"Không có." Vân Quyên quay đi bình tĩnh nói: "Anh không thấy chúng ta ở lại bất tiện lắm sao?"
"Có sao?"
Vân Quyên không trả lời, đánh sang hướng khác: "Đi thăm Đại Huân thôi."
Vân Quyên cứ thế bước đi, mà lúc này Kiều Khanh vẫn đứng dậm chân tại chổ, qua vài giây mới chậm rãi đi theo.
Trong phòng lúc này hơi thuở càng lúc nặng nề, Tư Duệ mãi bất động cúi đầu, hai tay xoa xoa vào nhau.
"Ổn chưa?"
Tư Duệ nhìn anh khẽ nói: "Ừm."
Qua vài giây cô nói tiếp:"Thiếu gia, cậu sao rồi?"
Anh nhàn nhạt nói: "Không sao?"
"Cảm ơn cậu"
"..."
"Cảm ơn cậu lúc đó không bỏ lại tôi, nhưng mà nếu như lúc đó." Nhưng sợ hiểu lầm cô khẩn trương nói: "Không, không ý tôi là..."
"Từ từ nói."
"Nếu lúc đó vì cứu tôi, thiếu gia xảy ra chuyện gì không may, tôi sẽ rất hối hận, sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình, lỡ như... lỡ như không thoát khỏi, tôi cũng trở thành con ma đầy ân hận mà không đi đầu thai được."
Tư Thần khựng lại vài giây, không nghỉ rằng cô lại nghĩ đến việc đó, mà đối với anh cả nghỉ anh cũng chẳng nghỉ đến.
Nhìn cơ thể nhỏ bé đang thu mình tự oán trách, bao nhiêu cảm xúc đều biểu lộ ra ngoài, thu vào mắt anh là một người con gái thật trong sáng và đơn thuần, bàn tay anh vô thức muốn xoa đến mái tóc có chút rối ấy an ủi, nhưng đến không trung lại mau chóng thu về.
"Không cần tự trách." Giọng có chút ôn nhu khác với những lúc thường, làm cô vô thức nhìn chằm lấy anh.
Sau rồi nói tiếp: "Nếu gặp người khác tôi cũng sẽ cứu như thế thôi, nên không cần phải tự trách, còn về phần có bị thương hay không thì cô cũng bị thương đấy thôi, sau phải nhìn vết thương của người khác rồi tự trách là do mình thế?"
Tuy biết anh đang an ủi mình, nhưng không hiểu sao trong lòng lại buồn.
"Nhưng dù sau vết thương đó cũng vì tôi mà ra, sao có thể không..."
"Đã nói rồi, không vì ai, cũng không do ai, tôi tự nguyện xong vào, đã tự nguyện thì không thể đổ lổi cho ai, hiểu chưa."
Hai chữ "hiểu chưa" giọng cực nhẹ như đang cưng chiều một thứ bé nhỏ, Tư Duệ nghe xong sửng người vài giây, hai gò má ửng đỏ, không kìm nỗi cảm xúc mà cười biểu hiện ra cả mặt, nhưng sợ bị thấy nên cứ cúi đầu thấp xuống.
Từ góc đồ nhìn của Tư Thần lúc này chỉ thấy bã vai cô cứ rung lên, đoán rằng cô đang khóc định lại gần để quan sát, nhưng Tư Duệ lại phản ứng mạnh cô dịch người ra phía sau, nhưng hành động tránh né của cô lại càng làm Tư Thần càng nghĩ rằng cô thật sự đang khóc.
Anh phút chốc đã ngồi bên cạnh, Tư Duệ hoảng hồn, hành động vội vàng ngồi ra xa để tránh, lại không để ý bảng thân đang ngồi sát mép giường, giây sau đó liền ngã người ra sau, tay phản xạ đưa ra phía trước để với lấy vật cố định, Tư Thần cũng theo phản ứng đưa tay nắm lấy cô lại, nhưng chẳng kịp cầm đến đầu ngón tay rồi tụt ra, cả người cô ngã xuống dưới.
Xương chân vừa gãy mới nắn lại, giờ va chạm mạnh, khớp xương chưa lành lại một lần nữa tổn thương rời khỏi vị trí nối, một cơn nhối lên cả não, cô rên lên một tiếng.
Tư Thần nhanh chóng xuống giường đở cô ngồi lên giường: "Sau lại phản ứng thế, sợ tôi ăn thịt cô sao?"
Tư Duệ lắc đầu, Lúc này anh thấy lời nói hơi quá đáng, liền chỉnh lại giọng điệu: "Được rồi, tôi đưa cô đi khám lại."
Tư Thần đi ra ngoài, ít phút sau quay về đẩy thêm một chiếc xe lăn, anh choàng hai tay qua người chậm rãi đở cô ngồi xuống xe rồi đẩy đi.
"Nếu lại lại lệch khớp, nắn lại rất đau đấy."
"..."
"Mà thời gian lành lại kéo dài thêm."
Anh dừng lại, nghe tiếng thút thít rất của cô rất đáng thương, anh nhìn xuống Tư Duệ, thuở dài một hơi: "Mà cũng không cần phải lo, dù sau ở nhà cũng không cần làm việc, dưỡng thương thì không bao lâu sẽ khỏi, không cần phải khóc."
Tư Duệ đưa tay vẹt cái mũi đang chảy nước, sục sùi nói: "Thiếu gia, tôi ở nhà cậu không làm được tích sự gì cả, lại làm tốn tiền nhà cậu, cậu không ghét bỏ tôi chứ."
Bản thân không hiểu sao lại muốn yếu đuối trước người con trai ấy, muốn được người đó dỗ dành, tuy biết hơi quá phận nhưng chẳng thể cầm lòng nỗi đều ấy.
Lục Tư Thần thầm cười phì một cái, lắc đầu nói: "Cô nghỉ nhà tôi thiếu tiền lắm sau?"
Đương nhiên là không? Ai chẳng biết Lục đại thiếu gia Lục thị trong mắt mọi người được ví như thái tử cổ đại, vừa có quyền vừa có thế, vừa đẹp trai khí chất, nếu nói anh thiếu thì cái gì cũng được, chỉ duy nhất không thiếu tiền.
Nhưng những người tài giỏi, thương nhân đấu tranh trong giới thương trường đầy khắc nghiệt lại có thể vươn lên vị trí người người kính nể như anh thì bao giờ lại chịu lỗ.
"Không phải, chỉ là tôi đã không làm được tích sự gì, lại luôn làm anh tốn tiền."
"Không bị gì đã an ủi lắm rồi." Dừng vài giây anh nói tiếp: "Dù sao, người hầu của tôi đều rất thảnh thơi, không bị sao là tốt rồi."
Tư Duệ khẽ "dạ" một tiếng, sau đó luôn giữ im lặng, mà anh cũng chẳng nói thêm lời nào, cứ thế đi đến phòng khám.
Bác sỉ quan sát một lượt, tay chạm nhẹ vào khớp chân.
"Um...đau."
"Lệch xương rồi, phải nắn lại."
Vừa nói xong bác sĩ liền nhanh tay giữ mạnh rồi kéo khớp ra, cơn đau nhói truyền tới mãnh liệt, Tư Duệ bắn người ngã nghiêng xuống tay vấu chật ga giường, môi cắn chặt để nén cơn đau, Lục Tư Thần liền nhanh đến cầm lấy tay cô, tay còn lại vét máy tóc dài phủ lên khắp mặt choTư Duệ.