Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng

Chương 27



Tư Duệ vừa vào nhà, mọi người đã đứng đâu chờ sẳn chạy ra, họ quan sát cô một lượt rồi kéo lại ghế sofa.

"Sao đến nông nỗi này, ai đánh em thế?"

"Dạ, không sao ạ." Dù sau cô cũng đánh lại, không phải chịu thiệt thòi.

"Mặt mài trầy như thế này mà còn nói không sao."

Tư Duệ mĩm cười: "Không sao thật mà."

Lúc này Vân Quyên trên lầu chạy nhanh xuống, trên tay cầm một hộp thuốc, chen vào bọn họ ngồi cạnh cô: "Để chị xem."

Vân Quyên "chậc" một tiếng, nói tiếp: "Sức thuốc xong sẽ mau khỏi" nói rồi, cô bắt đầu lấy thuốc đỏ với bông băng chấm nhẹ vào vết thương trên mặt, rồi xuống dưới tay.

Nhìn vẽ mặt lo lắng của mọi người đối với mình, cô có một thắc mắc: "Sau các chị biết em bị thương thế?"

Ngay sau đó, có người liền nói: "Là Thiếu gia điện về thông báo, nói mọi người mau xử lí vết thương, nếu nặng thì cho đến bệnh viện khám."
Tư Duệ nghe thế vui sướиɠ trong lòng, "dạ" một tiếng, cô nói tiếp: "Tối nay thiếu gia nói về ăn cơm, em muốn nấu cảm ơn cậu ấy."

"Được thôi."

Một số người còn phấn khích nói: "Em muốn nấu gì, liệt kê nguyên liệu còn thiếu, chị mua giúp em."

Chắc kiếp trước cô tu ba kiếp, nên kiếp này cô mới được gặp những người tốt như thế này, ai cũng yêu thương cô vô điều kiện, xem cô như em gái ruột của mình mà cưng chiều vậy, có những lúc Tư Duệ luôn cảm ơn ông trời, cảm ơn đã ban cho cô mái ấm hạnh phúc như thế.

Chiều hôm ấy, bọn họ cùng cô tất bật trong biếp, giúp cô xử lí nguyên liệu một cách chu tất nhất, còn lại cô sẽ tự mình nấu và niêm niếm.

Cùng trò chuyện, cũng kể những câu chuyện đời thường giản dị, không khí ngập tràn trong tiếng cười đùa của những cô gái.
Vân Quyên cùng bọn họ kéo Tư Duệ lên lầu, tìm những chiếc váy xinh nhất cho cô mặt thử, rồi kỉ càng chọn ra bộ đẹp nhất.

Tư Duệ nghĩ không nhất thiết phải cần làm như thế, nhưng họ lại nói dù sao cũng phải ăn mặc cho phù hợp, lâu lâu thiếu gia mới về ăn cơm lại thông báo trước nên không thể lơ là.

Tư Duệ cũng không nghĩ nhiều, nói sao nghe vậy.

Chọn một lúc, đến chiếc váy màu xanh dương, họ đều sáng mắt gật gù: "Này được này."

"Chiếc này rất hợp với Duệ luôn."

Chiếc váy màu xanh dài, đơn giản, cổ chữ v, độ khoét vừa vặn, chỉ có đều quai áo rất mãnh, sau lưng lại hở bạo, Tư Duệ nhìn mình trong gương, ngại ngùng nói: "Hở, hở quá, không được."

"Không đâu."

"Đâu có hở, chỉ là sau lưng hơi rộng tí thôi."

"Đúng rồi, dù sao không để ý sau lưng đâu."

Lúc đầu cô ái ngại khi mặc nó, nhưng dưới sự thúc giục của bọn họ, cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
"Còn tóc nữa, phải làm tóc."

Lay hoay một chút, ngoài trời cũng không còn sớm nữa.

Mặt trời vừa lặn xuống, không khí trong nhà đã bắt đầu náo nhiệt.

Vân Quyên vừa nghe điện thoại của Hoàng Cảnh Ân xong, liền ra hiệu cho bọn người kia dọn món lên, mọi thứ chuẩn bị vừa xong thì xe Tư Thần cũng vừa đến, mà Tư Duệ lúc này bị một số người giữ chân trên lầu.

Những người dưới lầu đồng loạt cúi người: "Thiếu gia."

"Ừm."

Vân Quyên nhìn Hoàng Cảnh Ân, hai người ra dấu hiệu cho nhau.

Hoàng Cảnh Ân kéo ghế, nói: "Giám đốc, mời anh ngồi."

Tư Thần ngồi xuống bàn, đảo mắt xung quanh rồi nhìn những món ăn trên bàn, ngay tức khắc đèn khắp nhà tắt hết, bọn họ nhanh tay châm nến, ánh sáng lung linh mờ ảo của ánh nến hiện lên, giữa bàn thức ăn trở nên hoa lệ.

"Xuống đi, xuống đi."

Tiếng nói khẽ thúc dục trên lầu, Tư Duệ thấp thỏm đi xuống.

Lúc này Tư Thần vẫn lặng im, ánh mắt hướng đến phía cầu thang, giây phút sau đó, cảm xúc có chút ngập ngừng.

Khung cảnh trước mắt không thể tả thành lời, trong cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo, trong đó là cô gái với bộ váy thớt tha, làn da trắng ngần không tì vết lấp ló dưới lớp áo, mái tóc búi thấp, những sợi tóc mai thã thưa thớt lên khuôn mặt thon thã kiều diễm ấy trở nên quyến rủ.

Bọn người kia nhìn nhau, mĩm cười hài lòng rồi lặng lẽ rời khỏi sảnh, phút chốc nơi đó chỉ còn hai người.

Tư Duệ đối diện với ánh mắt đen láy đang hướng đến, trong lòng có chút phộc phòng, đôi môi căn mộng dưới lớp son sẩm bóng mấp mấy hở nhẹ muốn lên tiếng nhưng lại thôi.

"Lại đây."

Giọng của Lục Tư Thần khàn khàn, trong không gian yên tĩnh pha vào một chút mơ hồ trầm bỗng.

Tư Duệ đi đến, ngồi đối diện với anh, đầu cúi xuống ngại ngùng, tay vén những sợi tóc mai rủ xuống mặt, thu vào mắt anh và cảnh vô cùng e thẹn của thiếu nữ.

Anh mĩm cười hài lòng, nhấc ly rượu vang uống một ngụm.

"Là em chuẩn bị cả sao?"

"Cũng không phải là do tôi hết, có mấy chị giúp đỡ."

"Vậy món ăn trên bàn là do những người kia nấu?"

"Không có, họ chỉ làm sạch thôi, toàn do tôi nấu"

"Được." Lục Tư Thần nhìn qua những đĩa thức ăn: "Vậy phải tận tình thưởng thức rồi."

Những ngón tay khi nào đã soạn xong một hàng văn bảng trên zalo, lời vừa dứt Lục Tư Thần bấm nút gửi đi, sau đó không để ảnh hưởng không gian này, Lục Tư Thần tắt màn nguồn điện thoại để sang một bên.

"Tôi có một chuyện thắc mắc?"

Tư Duệ bất ngờ nói, Lục Tư Thần nhàn nhạt hỏi: "Thắc mắc về chuyện gì?"

Tư Duệ nhìn những ngọn nến đang cháy đều đều rồi lại nhìn anh: "Thiếu gia sao có lúc gọi tôi là cô, lúc lại gọi là em thế?"

Lục Tư Thần không vội trả lời, giọng anh vẫn cứ thong thả thoải mái, có ý trêu đùa: "Vậy muốn tôi gọi là "cô" hay "em" đây?"

"Tôi được lựa chọn sao?"

"Được."

"Nhưng nếu tôi chọn nhưng cuối cùng phải nghe theo ý thiếu gia, chẳng phải vô nghĩa sao?"

"Nể tình bữa ăn này, tôi không ý kiến."

Tư Duệ im lặng, nhìn từng thao tác chậm rãi thuần thục cắt bít tết của anh trong đầu có chút suy nghĩ, hình như hôm nay tiếng nói của cô cao hơn anh thì phải.

"Vậy tôi chọn "em"."

Lục Tư Thần nhướng một bên mài nhìn cô.

Tư Duệ lặp lại lời nói: "Tôi chọn cách xưng hô "em."

"Được." Ánh mắt Lục Tư Thần trở nên xảo quyệt, khoé môi cong nhẹ lên: "Nghe lời em."

Tư Duệ: "..."

Những người trên lầu, họ xúm nhau trên một cái giường, hồi hợp nhìn dòng tin nhắn của tổ tông nhà họ vừa gửi "thưởng hết, thưởng gấp đôi" họ đọc xong ai nấy đều mừng húm lên, Hoàng Cảnh Ân bên cạnh cũng không khỏi vui sướиɠ: "Vậy tôi có thể nghĩ, đúng chứ?"

Vân Quyên vừa nhìn điện thoại, vừa nói: "Được, mai anh được nghỉ. Mà đêm nay anh ngủ ở lại đi, xuống dưới lại phá hỏng buổi tiệc"

"Được."

"Nhưng mà?" Trong lòng Hoàng Cảnh Ân có cảm giác chẳng lành, hỏi họ: "Này, các chị không làm quá đấy chứ."

Nghe xong một số người sựng lại, một số người vẫn đềm nhiên, một người dõng dạc nói: "Không, cậu nghỉ nhiều rồi, saochúng tôi dám?"

Nghĩ lại, chắc anh lo lắng nhiều rồi, Hoàng Cảnh Ân gật đầu rồi quay về phòng khách nghĩ ngơi, một số người cũng về phòng, một số vẫn còn tụ lại trong phòng nhìn nhau.

"Chúng ta làm thế ổn không?" Giọng hơi lo lắng.

"Không sao đâu, có gì chúng ta chiụ thôi."

"Ừm, nếu không làm, đợi khi thật sự thiếu gia rước cô tiểu thư đó về hối hận cũng muộn màng."

"Nhưng mà, không chắc là thiếu gia sẽ đồng ý đâu "

Vân Quyên im lặng giờ cũng lên tiếng: "Các cô cũng rõ thiếu gia với lão gia quan hệ không tốt, việc làm lành với lão gia đương nhiên sẽ không thể, thì việc sẽ cưới tiểu thư họ Cao kia chiếm phần rất lớn."

Giọng người nọ quyết đoán: "Có chuyện gì tôi sẽ gánh chịu, dù sau cái mạng này là do dì ấy cứu, tôi không sợ chết nữa."

Đám người đồng thanh nói: "Đúng, đúng."

"Được rồi, giải tán đi, giải tán đi, nhớ khẽ khẽ thôi."

Quay lại buổi tiệc.

Tư Duệ nhấp ly rượu lên môi, chất đỏ sóng sánh vào khoang họng có cảm giác cay cay như rất sảng khoái, không nghĩ rượu lại dễ uống như thế, không do dự cô uống hết cã ly.

"Em biết uống rượu sau?"

"Chỉ là lần đầu uống, cũng không phải khó uống."

Lục Tư Thần gấp một miếng thịt bò để lên miệng, chậm rãi nhai, Tư Duệ nhìn theo lòng trong ngóng, nuốt xong miếng đấy anh lại gấp miếng tiếp bỏ vào miệng, vô thức nói: "Món này rất ngon."

Tư Duệ cười: "Dạ, cảm ơn thiếu gia."

Tư Duệ bổ sung thêm: "Nếu cậu muốn, tôi sẽ luôn nấu cho cậu."

"Được sao?"

"Được, chỉ cần cậu không chê, mỗi ngày, mỗi ngày, chỉ cần cậu muốn tôi sẽ nấu cho cậu"