“Lục thiếu gia” mà người hầu kia nói chính là Lục Tư Thần, người đàn ông quyền lực trong giới thương trường, người được các cô tiểu thư mê mẫn tranh nhau muốn lấy, nhưng tất cả đều bị anh làm lơ, vì anh biết họ chỉ mê những thứ anh có trong tay, nếu chỉ là một thằng tay trắng thì chẳng là gì trong mắt họ.
Vẫn có người này người kia, nhưng anh gặp toàn là những người như thế, người tốt thật hiếm được gặp, mà gặp thì chưa chắc đã thành duyên, chỉ có thể để cho số phận định đoạt.
Lục Tư Thần về phòng, lấy một bộ đồ ngủ vào phòng tắm, một lúc sau trên người đã thay thành một bộ pizama thoải mái, anh đi đến lấy điện thoại gọi cho Hoàng Cảnh Ân, bên kia mau chóng bắt máy.
[ Em nghe ạ.]
[ Nói với bên Kiều Khanh, vẫn không lấy được. ]
[ Vâng, mà anh này, con gái lớn của Cao Nghĩa, Thục Ái muốn đến thăm phu nhân. ]
[ Để cô ta đi đi.]
[ Dạ.]
Nói chuyện xong, Lục Tư Thuận nhìn ánh mặt trời đang ló dạng sau hàng cây xanh qua tấm cửa kính, anh quay sang nhìn tấm hình đặt trên đầu giường, mặt trở nên dịu dàng ngắm nhìn, trong khung ảnh là hai người phụ nữ trẻ trung trong bộ váy tay phồng màu xanh, một người mặt hao hao anh, người còn lại chẳng có điểm gì giống, nhưng đối với Lục Tư Thần hai người đều là mẹ mà anh yêu quý nhất.
Anh mở cửa ra ngoài, định xuống lầu hóng mát một lát thì một người hầu gấp gáp chạy đến: “Thiếu gia, cô gái anh mang về tình trạng không ổn rồi!”
Nghe xong anh liền đến xem Tư Duệ được người hầu thay thành bộ đầm mượn từ một nữ hầu nào đó, khắp người sạch sẽ tom tất, đở hơn dáng vẽ nhếch nhác ban đầu, cũng do vậy mà anh càng nhìn rõ vết thương của cô, nghiêm trọng hơn lúc đầu thấy.
“Cô ấy sao rồi?”
Bác sỉ khám xong cho Tư Duệ tặc lưỡi nói: “Cô gái này sao bị thương nhiều thế, lại còn không đưa đến bệnh viện, để vết thương nhiễm trùng thế này.”
Lục Tư Thần hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”
Ông vội nói: “Rất nghiêm trọng luôn đấy, chuẩn bị xe nhanh lên đưa cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt.”
Lục Tư Thần nói với người hầu: “Nói Việt Hoà lái xe nhanh.”
“Vâng vâng.”
“Lấy một cái áo khoác càng rộng càng tốt cho tôi.” Nói rồi Lục Tư Thần nhanh chóng bế cô lên, người hầu liền đến mở cửa, anh bế Tư Duệ chạy nhanh xuống nhà, để cô vào lòng rồi ngồi vào xe, người hầu nhanh tay đưa áo khoác cho anh, Lục Tư Thần cầm lầy rồi đắp lên người cô.
Cơ thể cô cứ nóng râm ran, Tư Thần nhìn Việt Hoà nói: “Có nước lọc không?”
Việt Hoà: “Có ạ.”
“Đưa đây, cho tôi mượn khăn luôn.”
Lục Tư Thần mở nắp trai đổ lên khăn rồi vắt ráo, lau mặt lau tay cho Tư Duệ.
Đến bệnh viện, Lục Tư Thần bế cô vào trong: “Bác sĩ, bác sĩ.”
Những bác sĩ y tá chạy nhanh theo, vào phòng anh để cô nằm lên giường, lấy áo khoác của mình ra rồi kéo chăn lên đắp, sau đó tránh ra cho bác sĩ khám.
Nhìn họ rồi nhìn lại mình vẫn còn trong bộ đồ ngủ, Lục Tư Thần mặc áo khoác vào tạm che đi rồi ra ngoài.
Việt Hòa đang đứng bên ngoài liền đưa nón và khẩu trang đen, anh thuận tay lấy rồi đeo lên: “Có ai để ý không?”
“Không có.”
“Ừm.” Lục Tư Thần nói: “Cậu ở đây trông chừng cô ấy, tôi làm thủ tục nhập viện.”
“Vâng.”
Lục Tư Thần đi làm thủ tục, vô tình gặp người không nên gặp, anh kéo nón thấp xuống rồi rẻ hướng ngang, đứng đó đợi họ đi qua.
“Bà ấy ở phòng nào thế?” Thục Ái hỏi Thục Quyên.
Thục Quyên nói: “Nghe nói là tầng hai phòng 301, đến đó phải biểu hiện cho tốt vào.”
“Con biết rồi ạ.”
Để họ đi xa, Lục Tư Thần mới đi ra, anh đi đến quày làm bệnh án, vì khắp người bịt kính nên phải đưa thẻ cho nhân viên y tế xem, anhnói: “Chuyện này dấu kín.”
“Vâng vâng.”
Bệnh viện này là anh mở, nên nhân viên nơi đây rất rõ mặt anh, và việc anh bệnh hay nhập viện đều được dấu kín hoàn toàn bên ngoài lẫn bên trong, chỉ có những người chửa trị mới được biết.
Nhân viên y tá hỏi: “Tên gì ạ?”
“Cứ làm đại tên tuổi đi.”
“Vâng ạ.”
Trong thời gian đợi, Lục Tư Thần lấy điện xem tin tức, chỉ vài tiếng đồng hồ trôi qua, tin tức Lý gia đã được lên trang chủ, chủ đề là “Lý gia trong đêm bị kẻ đột nhập” anh cười một cách khinh bỉ tắt máy để lại vào túi.
Nhân viên đưa giấy nhập viện cho anh: “Cần chử kí người giám hộ ạ.”
Lục Tư Thần cầm tờ giấy lên không thèm đọc qua mà kí theo tên đã đặt sẳn, sau đó rời đi.
Nữ nhân viên đó nhìn theo bóng lưng anh, than lên: “Mặc đồ ngủ luôn sao, thật quyến rũ mà, không biết sau lớp áo khoác đó còn quyến rũ thế nào nữa đây? Hiếm mới được gặp một lần gần như thế vậy mà không thể nhìn mặt.” cô thuở dài một tiếng, nói tiếp: “Thật đáng tiếc mà.”
Lục Tư Thần đi về phòng bệnh, nhìn Tư Duệ vẫn còn mê mang trên giường, bên tay đang truyền dịch, anh lại khó hiểu sau bản thân lại phải lo cho cô, thật làm chuyện bao đồng, sau rồi kiêu Việt Hoà về nhà lấy cho anh một bộ quần áo, với gọi một nữ hầu đến đây.
Sau khi Việt Hòa rời đi, Lục Tư Thần vẫn ở đó, anh đến ghế ngồi xuống chông chừng cô, nghỉ lại bản thân thật làm chuyện dư thừa, mà chuyện dư thừa này lại không thể bỏ được.
Một lúc sau, bác sĩ cầm bệnh án đi vào, Lục Tư Thần không có phản ứng gì, nhàn nhạt nhìn qua.
“Bệnh nhân bị mất máu, nhưng lại nằm trong nhóm máu hiếm, bệnh viện vừa tiếp nhận hai ca bệnh nặng cũng nhóm máu hiếm, nên lượng máu dự trữ đã hết, liên hệ với bệnh viện khác cũng mất một khoảng thời gian, người nhà có ai trùng nhóm máu với bệnh nhân không?” Giọng ông trịnh trọng nói.
Lục Tư Thần lúc này cũng có phản ứng, nhàn nhạt nói: “Không có.”
Bác sĩ đó hiện lên vẻ mặt nghiêm trọng.
Sựt nhớ được chuyện của nhiều năm trước, có một người phụ nữ rất quan trọng của anh cũng nằm trong nhóm máu hiếm nên đã qua đời vì không kịp truyền máu, anh còn nhớ rõ vẻ mặt hốc hác của bà ấy nằm trên giường bệnh, từng phúc từng giây đối diện với tử thần.
Lục Tư Thần bừng tỉnh lại, anh vội nói: “Cũng không hẳn là không có.”
Bác sĩ nhìn anh, mặt hiện lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Lục Tư Thần điện về cho những người thân cận, để họ liên lạc với tất cả người cấp dưới tìm nguồn máu, sau mấy tiếng chờ đợi cuối cùng cũng mai mắn được một hai người có nguồn máu hiếm.
Sau khi liên lạc xong, những người đó nhanh chóng đến biện viện hiến máu cho Tư Duệ.
Những người hiến máu xong từ trong phòng đi ra, thấy Lục Tư Thuần đang đứng bên ngoài, tuy kín mặt kín mày nhưng họ vẫn nhận ra.
“Chào anh.”
“Ừm, cho các cậu nghỉ phép ba ngày, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Bọn họ vui mừng nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Tư Thần gật đầu, quay về phòng bệnh, đứng ở đầu giường anh chăm chú nhìn Tư Duệ, bất giác sự quen thuộc hiện lên trong tâm trí nhưng không tài nào nhớ rõ, anh cảm thấy khó chịu trong sự mơ hồ ấy.
Việt Hòa cùng một nữ hầu đến nơi, nữ hầu ấy không mặc đồng phục thường ngày ở biệt thự mà đã thay thành bộ váy dài đơn giản.
Lục Tư Thần tâm trạng có chút bức bối, anh quay lại nói: “Cô ở đây chăm sóc cho cô ấy.” Nói xong liền bước đi nhanh ra ngoài
Anh đến một nơi thoáng mát không có người, lấy gói thuốc lá trong túi ra châm một điếu để vào miệng, anh hít một hơi thật sâu rồi thả từng làng khói bay bổng ra, tâm trạng vì thế mà được giải tỏa đôi chút.
Điện thoại trong túi vang lên, Lục Tư Thần bắt máy, đợi khi bên kia nói xong, anh chậm rãi “ừm” một tiếng rồi rời đi.
Việt Hòa bên này tìm kiếm anh, thấy Lục Tư Thần từ phía trước, Việt Hòa chạy nhanh đến đưa túi trong tay cho anh.
Lục Tư Thần cầm lấy, chậm rãi nói: “Tôi có việc bận, tôi tự lái xe, lát nữa anh bắt xe về lấy chiếc khác đi.”
“Vâng.”
Anh quay đi, không quên quay lại nhắc nhở: “Chăm sóc cô gái đó thật tốt.”
“Vâng.”
Những ngày sau đó, Lục Tư Thần không đến nữa, chỉ có cô nữ hầu với Việt Hòa tới lui chăm nôm.
Ngày thứ ba nằm viện, Tư Duệ cũng tỉnh, thứ đầu tiên đập vào mắt là một màu trắng xóa của phòng bệnh, đôi mắt chưa bắt kiệp ánh sáng mà nheo lại vài cái, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra bên tai một giọng nữ thốt lên.