Tư Duệ ý định rõ cửa mấy lần, nhưng lại thất bại để tay xuống, Vân Quyên không kiên nhẫn đứng đợi mà thúc giục.
“Sao thế? Em cứ như thế cơm canh sẽ nguội hết đấy.”
Tư Duệ nuốt ngụm nước bọt lấy can đảm gõ cửa.
“Thiếu gia, tôi mang cơm lên cho cậu.”
Vài giây sau, bên trong vang lên tiếng nói tĩnh lặng: “Vào đi.”
Mở cửa ra, bên trong không phải phòng ngủ, là văn phòng làm việc ở nhà, diện tích gấp ba lần phòng ngủ của Tư Duệ.
Không phải là những bộ vest thẳng tề nghiêm trang, chỉ đơn giản bộ đồ ngủ thoải mái nhưng trong như một chiếc quan bào sáng chói, thân người nhìn ngẫm trước kệ sách, sau một hồi mới lấy một cuốn mở ra xem.
Để cơm với thức ăn lên bàn, Vân Quyên ra dấu cho cô rồi rời đi, trong phòng chỉ còn hai người, nhưng cả buổi Tư Duệ chỉ đứng nhìn anh.
Có vẻ cuốn sách này thích hợp với tâm trạng hiện tại, anh quay người đi lại bàn, thấy cô vẫn đứng đó anh không mấy cảm xúc, để quyển sách lên bàn, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sau?”
Tư Duệ cúi thấp người nói: “Không, không có.”
“Vậy đứng đó làm gì?”
“Dạ...” Ấp a ấp úng một lúc, sắp xiếp từ ngữ trong đầu quyết tâm nói một loạt: “Cảm ơn vì đã cứu tôi, cảm ơn vì không bỏ tôi ở lại mà mang tôi đến bệnh viện, cảm ơn vì cho người chăm sóc tôi, cảm ơn thiếu gia cho tôi ở lại, ngàn lần cảm ơn thiếu gia rất nhiều, rất nhiều.”
Lục Tư Thần không mấy để ý, nhưng cũng “ừ” cho qua, rồi không nói thêm lời nào nữa.
Tư Duệ thấy không khí lúc này ngại ngùng, không dám ở lại đây lâu, lời cảm ơn cũng đã nói, không còn chuyện gì Tư Duệ xin phép rời đi.
“Khoan đã.” Tiếng của anh bất ngờ vang lên.
Tư Duệ quay lại: “Thiếu gia gọi tôi?”
Anh rõ rõ tay lên bàn, hời hợt nói: “Tôi muốn biết xuất thân của cô, nhà? Gia đình? Người thân? Tôi không thích một người không rõ lai lịch trong nhà mình.”
Cảm xúc Tư Duệ động lại, bất giác sống mũi cay xoè, cô là người kiềm chế cảm xúc giỏi nên cũng không dể dàng biểu lộ ra bên ngoài.
Đối diện với Tư Thần, cô thẳng thừng nói: “Tôi không có nhà, cũng không có người thân, không biết quê quán, không nhớ ngày tháng sinh, tôi chỉ nhớ bản thân là một con hầu thấp hèn của Cao gia.”
Tư Duệ hít một hơi thật sâu, giọng thấp buồn tủi nói tiếp: “Vì quá thống khổ trong gia đình đó nên tìm cách bỏ chốn, nhưng khi ra đến bên ngoài, xúi quẩy đến nỗi chưa kịp bỏ chốn lại bị người khác lừa gạt rồi bị bắt cóc, xem như món hàng bán đi, ngay lúc tôi bỏ chốn lại gặp được anh” Tư Duệ nhìn anh: “Gặp được thiếu gia, có lẽ... là đều mai mắn nhất cuộc đời tôi.”
“...”
“Thật sự lúc đó rất rất cảm ơn thiếu gia đã giúp tôi, và đã không vứt bỏ tôi lại.”
Không khí bỗng chốc im lặng, ai nấy đều có suy nghĩ của riêng mình, và đang đợi người đối phương đáp lời.
Ngay lúc này bức ảnh đặt trên bàn bất ngờ lật xuống vang lên một tiếng, Tư Duệ bị tiếng động đó làm cho giựt mình nhìn qua, Lục Tư Thần dừng rõ nhịp trên bàn, đỡ lấy tấm ảnh: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
Tư Duệ khẽ nói: “Dạ.”
Lúc này anh nhìn vào tấm ảnh đã bị nứt một vết nhỏ lên mặt một người phụ nữ đang giữ nón giữa cơn gió đang tung tăng lùa qua.
Lục Tư Thần nhìn đến người phụ nữ đó nhưng phát hiện đều gì đó mà ngắm nhìn lâu hơn, sau rồi mới nhìn ra bóng lưng của Tư Duệ như một phát hiện đầy bất ngờ.
Ngày đầu tiên ở đây, Tư Duệ đã bắt đầu làm quen với mọi thứ, chăm chút từng tí một những bình hoa trong nhà, lao sạch sẽ những kệ trưng bày hay những bức tranh treo tường.
Những người nơi đây đối xử với cô rất tốt, luôn vui vẽ hòa đồng, người lớn tuổi nhất khoảng ngoài ba mươi đều gọi cô là bé Duệ, cái tên gọi trẻ con nhưng lần đầu được gọi thân thương như thế không khỏi sung sướng.
Những bữa cơm, không chỉ ăn cơm mà còn kể những câu chuyện trên trời dưới đất làm không khí càng thêm sôi nỗi.
Tư Duệ lại nhớ đến những ngày sống trước kia của mình, mỗi chén cơm đều thắm đẫm nước mắt, có khi lại là máu tươi do những vết thương tức tởi kia, có khi chẳng có hột cơm nào để ăn, tối đến tỉnh giấc mấy lần vì bụng đói, có khi gấp đến nỗi phải gáng ngón nghén cho xong chén cơm thiu lạnh vào bụng để có sức làm việc cơm thừa canh cặn, có bao giờ được no.
Như Thảo đi đến vỗ vai Tư Duệ: “Bé Duệ này, tối qua phòng chị, chị vừa mua cái đầm rất đẹp nhưng tiếc lại hơi nhỏ, qua mặc thữ nếu vừa chị tặng cho em nhé.”
“Dạ.”
Sau khi rửa chén xong, Tư Duệ đi tắm rồi qua phòng của Như Thảo, cô ấy đưa cho cô cái đầm body rất đẹp.
Tư Duệ mặc vào lại đẹp không tả nỗi bởi cái dáng người cao gầy của cô, nhưng chân còn bầm thẹo, làm mất đi sự thẩm mỹ, Như Thảo thấy thế lắc đầu vài cái, nói: “Sau em không trị để chân đẹp? Để thế sau mặc đầm được.”
Những việc sửa soạn đó, Tư Duệ không quan tâm lắm, cô nhìn xuống chân mình, nói: “Không sao đâu ạ, chỉ là vài cái thẹo, không đau là tốt rồi.”
Như Thảo lắc đầu nói: “Này bà cô nhỏ ơi, đây không phải là nói đau hay không, vì còn vết thương gì đâu mà đau” vừa nói xong Như Thảo hiểu được chuyện, Tư Duệ đang nói rằng đều bản thân quan tâm là chân có bị thương hay bị đau không? Nếu không đau thì không cần quan tâm nó có xấu hay không, ngẫm nghĩ cũng không biết cô phải chịu những đều tồi tệ thế nào.
Như Thảo lại lụtc gì đó nói: “Chị lấy cho em thêm vài cái, còn chân của em chị sẽ mua sản phẩm trị cho em.”
Tư Duệ ôm chiếc đầm của Như Thảo vừa đưa, điềm nhiên nói: “Không cần đâu ạ, với lại em cũng không hay mặc đầm, đồ chỉ cần không rách là được.”
“Sao mà được, được rồi, được rồi, lấy thêm vài cái này đi.”
“Dạ!”
“Lấy đi lấy đi, cho em hết, cái đầu em mặc vừa mấy cái này cũng sẽ vừa.”
Tư Duệ ôm lấy đồ Như Thảo đưa, ngây thơ nói: “Em cảm ơn chị nhiều lắm.”
Như Thảo vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Rồi rồi.”
“Vậy không còn sớm nữa em về phòng đây.”
“Ừm, chúc bé Duệ ngủ ngon.”
“Chúc chị ngủ ngon.”
Ra khỏi phòng, Tư Duệ tung tăng đi về phòng mình, phòng cô ở dãy phía Đông, còn phòng Như Thảo ở phòng phía Tây, nhà lại rộng, chạy trong nhà cũng đủ mệt.
Mắt thấy Lục Tư Thần đang phía trước đi đến, cô bước chân chậm lại, sau khi đến gần cô cúi người: “Chào thiếu gia.”
“Ừm.”
“Mà này.”
Cô vừa đi qua, tiếng của anh làm chân cô dừng lại, quay sang hỏi: “Sao ạ?”
“Mai cô mua cho tôi một cái khung hình 17 x 25.”
“Dạ.”
Lục Tư Thần gật đầu rồi bước đi, Tư Duệ ngoái lại nhìn anh một cái, trong lòng ngực bất giác đập mạnh, thấp thởm không yên.
Người này trong khó gần, nhưng qua tiếp xúc cũng không phải như thế, tuy ít nói kiệm lời không phải kiểu khinh người lên mặt, cũng không khắc khe phần biệt chủ tớ, chỉ đơn giản họ là người giúp việc, mình là chủ nhà trả tiền cho họ, hai bên đều có mục đích cần đối phương, nên vốn dĩ không ai hơn ai.
Cũng một tháng cô ở đây, vì đều là những ngày vui vẽ nên cảm thấy chỉ trôi qua mấy ngày.
Sáng sớm, khi mặt trời vẫn còn lười biến chưa lên, Tư Duệ đã thức giấc, có lẽ khung giờ sinh học trong đầu cô đã mặc định nên không thể ngủ hơn chút nào nữa.
Cô vào phòng vệ sinh cá nhân, do tới kì kinh nguyệt nên cơ thể khó chịu nên ăn cũng không nhiều.
Vừa thức dậy bao tử đã đánh chuông liên hồi, cô ra phòng biếp nấu mì gói, ăn dược dăm hai đũa thì Lục Tư Thần không tiếng động bên ngoài đi vào, Tư Duệ bị anh làm cho dựt mình chút nữa sặc nước mì.
“Chào thiếu gia.”
Lục Tư Thần nhìn cô như biển lặng như trang giấy, không nhấp nhô lượn sóng, đi đến mở tủ lạnh lấy lon bia, sau khi đi ngang Tư Duệ, anh dừng lại quay qua nhìn cô, khẽ nói: “Sao ăn mì giờ này?”
“Vì tối tôi ăn ít nên giờ thấy đói.”
“Ừm, ăn nhanh rồi đi ngủ đi.”
Trái tim Tư Duệ đập mạnh một cái, khi bình tâm được anh đã bước đi lúc nào không hay, cô thầm mắng bản thân không biết có bệnh không? Bệnh tim hay bệnh phổi mà lòng ngực cứ nhấp nhô đập mạnh như thế? Khi...sau mỗi lần gặp được anh.
Vừa sáng, tâm tình đã chống rỗng khó chịu, Lục Tư Thần lấy một lon bia đi ra ban công.
Nốc một hơi hết nửa lon, nhìn ra thế giới đang im ắng tĩnh mịch phía trước, trong đầu không có chuyện gì để nghỉ nhưng trong lòng lại cứ buồn rầu khó tả.
Cảm thấy tất cả thế giới đều là vô vị, nhạt nhẽo, đến nỗi anh không sợ cái chết, nếu có thể nhảy một phát từ lầu cao nhất xuống mặt đất, anh sẽ chẳng nghỉ ngợi mà gieo mình xuống, sau đó tất cã tạm dừng dưới làn đường kia, vậy có phải mọi thứ đều chấm hết rồi không?
Anh bật cười, nụ cười như không cười, quay người dựa lưng vào ban công, uống từng ngụm chậm rãi, lần này có thể thưởng thức hết mùi vị của bia.
“Muốn chết cũng không thể, chắc là cô bé ấy kéo lại rồi.”
Lục Tư Thần nhìn xuống bàn tay của mình, nói: “Em đang ở đâu thế? Anh tìm em khắp nơi đấy, em mau xuất hiện đi, em đừng đi theo mẹ nhé, không thôi anh sống mấy năm qua có phải lãng phí không?
Anh xây lâu đài rồi, sao công chúa chưa đến ở nữa? Có phải chê lâu đài xây nhỏ hay xấu không? Nếu vậy em về đi, em cho anh ý kiến, nói với anh không thích chỗ nào anh sẽ sửa lại cho em, em không thích tất cả, anh xây lại cái khác cho em.” Hơi thuở anh nặng nề xuống: “Em...em...mau chóng về đi mà.”