Lục Địa Kiện Tiên

Chương 16: 16




Tổ An nhìn chằm chằm nắm tay nhỏ trắng nõn tinh tế của nàng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.

- Để cho ta tự mình đánh gà mờ ngươi, thật không có cảm giác thành tựu.

Sở Hoàn Chiêu huýt sáo nói.

- Thiểm Cẩu, tiến đến!
Tổ An:
- ? ? ?
Tiểu cô nương như vậy cũng có Thiểm Cẩu rồi? Nam nhân của thế giới này không sợ mất mặt sao? (*dịch ra thuần việt là chó liếm, đây là một thuật ngữ mạng bên Trung, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

)
Uông!
Đợi nghe được nơi xa truyền đến tiếng chó sủa, Tổ An mới biết mình nghĩ lầm, nguyên lai nàng kêu là chó chân chính, bất quá cái trình độ lấy tên này, chậc chậc chậc, xem ra là nhà bọn hắn di truyền.

Bất quá tiếu dung của hắn rất nhanh biến mất, bởi vì một sinh vật kích cỡ tương đương con báo chạy vào, đang nháy con mắt xanh mơn mởn nhìn mình chằm chằm.

Mặc dù ngoại hình nhìn không khác chó, nhưng hình thể cũng quá lớn rồi?
- Thiểm Cẩu ngoan!

Sở Hoàn Chiêu nửa ngồi, thân mật vuốt ve đầu của quái thú kia, cái đuôi của quái thú kia không ngừng ngoắt ngoắt, hiển nhiên là cực kỳ hưởng thụ.

Nhìn cự vật trước mắt, Tổ An nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt:
- Ngươi gọi cái đồ chơi này là chó?
Chú ý tới khóe miệng nó còn lưu lại vết máu, hiện tại rốt cuộc minh bạch vì cái gì vừa rồi bên ngoài truyền đến tiếng nhấm nuốt.

- Hừ, hiện tại biết sợ rồi sao?
Sở Hoàn Chiêu cười lạnh, chỉ về phía hắn.

- Thiểm Cẩu, cắn hắn! Hung hăng cắn cho ta!
Con đại cẩu kia nhận được mệnh lệnh, vèo một tiếng lao về phía Tổ An, phối hợp như xe nhẹ đường quen, hiển nhiên ngày bình thường làm không ít việc này.

Nhìn cái miệng máu kia, Tổ An bị dọa đến vong hồn bay mất, nếu như bị một con chó lớn như thế cắn trúng, chỉ sợ cánh tay cũng có thể bị cắn đứt.

Mấu chốt là hắn biết bệnh chó dại đáng sợ, trời mới biết trong mồm chó có virus gì không, thế giới này lại không có vắcxin phòng chó dại, bị cắn trúng thì trời cũng không cứu được.

Huống chi nó vừa mới ăn sống chuột, nói không chừng còn có virus dịch hạch!
Thân thể của Tổ An phản ứng còn nhanh hơn não, vội vàng nhảy qua một bên, ghế bên giường bị con chó kia bổ nhào đụng trúng, lập tức chia năm xẻ bảy.

Ào ào!
Tổ An không cho rằng thân thể của mình kiên cố hơn cái ghế, lần này càng liều mạng chạy, vốn định chạy tới bên người Sở Hoàn Chiêu mượn nhờ thân thể nàng tránh né, dù sao nàng nói không tự mình xuất thủ, ai biết đối phương đã sớm chạy ra ngoài phòng, cách cửa sổ hả hê nhìn dáng vẻ chật vật của hắn.

Mấu chốt là nàng còn đóng cửa lại!
Trong lòng Tổ An vừa thăm hỏi mẫu thân và tỷ muội của nàng mấy lần, vừa vây quanh cái bàn chạy, so tốc độ đơn thuần hắn khẳng định là không sánh bằng con chó kia, chỉ có thể vòng quanh, không ngừng cải biến phương hướng để tránh né.

Hình thể của con chó kia quá lớn, không có cách nào từ dưới đáy bàn chui qua, lúc này mới cho hắn cơ hội thở dốc.

Nhưng thân thể này vốn suy yếu, trước đó còn bị sét đánh, vừa rồi lại bị đánh một quyền, cũng không lâu lắm Tổ An cảm giác phổi sắp nổ tung, nhiều lần hắn cảm thấy sau đầu phát lạnh, ẩn ẩn có thể ngửi được mùi tanh hôi, hoàn toàn là bằng ý chí chống đỡ.

Kỳ thật hắn có thể chạy lâu như vậy đã ra ngoài ý định, nghĩ đến hẳn là trước đó tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hơi tăng cường một chút thể chất, nhưng dù sao chỉ mới tu luyện, không có cách nào trợ giúp hắn đối phó mãnh thú khổng lồ như vậy.

- Chó ngốc! Sao phải truy ở phía sau, ngươi không biết nhảy qua cái bàn sao?
Thiếu nữ ở ngoài cửa sổ dậm chân, nguyên bản thanh âm thanh thúy dễ nghe, lúc này lại giống như ác ma.


Cự khuyển kia phảng phất như nghe hiểu lời nói của chủ nhân, ngao ô kêu to, trực tiếp nhảy lên, từ trên bàn nhào về phía Tổ An.

Tổ An vội vàng nhấc cái bàn lên ngăn ở trước người, nhưng đầu lâu của con chó kia lập tức phá vỡ mặt bàn, há miệng cắn tới hắn.

May mắn thân thể của nó bị cái bàn kẹt ở đằng sau, Tổ An lưng tựa đất, hai tay gắt gao chống đỡ lấy cái bàn, chân lại liều mạng đạp bụng của nó, việc quan hệ sinh tử, hắn bạo phát ra khí lực bú sữa mẹ, nhưng lực lượng của song phương kém quá xa, đầu của con chó kia cách hắn càng ngày càng gần.

Mùi tanh xông vào mũi, nước miếng trong miệng cự khuyển nhỏ giọt lên mặt hắn, hai chân trước không ngừng cào, mặt bàn phảng phất như giấy, rất nhanh đã bị đào ra một lỗ thủng.

Nhìn răng và móng vuốt của nó giống như dao găm, trong lòng Tổ An lạnh buốt, ta sắp bị chó cắn chết, quả thực là sỉ nhục của kẻ xuyên việt.

Chờ đã, dao găm?
Tổ An linh cơ khẽ động, bỗng nhiên nghĩ đến trước đó rút được Dao Găm Có Độc.

Ý niệm nhấn phím B, triệu hoán dao găm từ ô vật phẩm ra, vừa cầm vào tay, cái bàn lung lay sắp đổ rốt cục không chịu nổi triệt để vỡ ra, cự khuyển cắn đến, vừa vặn cắn lên dao găm.

Tên Thiểm Cẩu, hiển nhiên ngày bình thường nó rất thích liếm đồ vật, đầu lưỡi của cự khuyển vô ý thức liếm một chút, kết quả đầu lưỡi bị dao găm sắc bén cắt ra một lỗ hổng, sau đó một loại phù văn màu đen cổ quái tối nghĩa bao phủ toàn thân nó, thân hình nó dừng lại, thẳng tắp ngã xuống, rốt cuộc không có một chút khí tức.

- Thật chết rồi?
Tổ An thở dài một hơi, lúc này không còn khí lực cân nhắc cái khác, toàn thân co quắp ở trên mặt đất, ngay cả động cũng không động được.

- Thiểm Cẩu, ngươi sao thế?
Ngoài cửa sổ, Sở Hoàn Chiêu vốn thấy ái khuyển của mình chiếm thượng phong, nhưng một giây sau tình thế nghịch chuyển, cực kỳ không hiểu chạy vào xem xét, nhưng mặc nàng kêu gọi như thế nào, đối phương cũng không có phản ứng.


- Ngươi giết Thiểm Cẩu của ta!
Sở Hoàn Chiêu rốt cục phát hiện ái khuyển đã chết, cả người trong nháy mắt xù lông.

Điểm nộ khí +233!
Tổ An căn bản không còn khí lực đáp lại, bất quá hắn vẫn vô ý thức thu hồi Dao Găm Có Độc vào ô vật phẩm, đánh lén mới là vương đạo, có thể không bại lộ át chủ bài thì không cần bại lộ át chủ bài.

Vừa rồi có thân hình cự khuyển và cái bàn cản trở, đối phương hẳn không có thấy là chuyện gì xảy ra.

- Ngươi đền mạng của Thiểm Cẩu cho ta!
Trong mắt Sở Hoàn Chiêu ngậm lấy nước mắt, phải biết phụ mẫu đều bận rộn công sự, tỷ tỷ lại thường ở bên ngoài, trong phủ không có người nào chơi với nàng, Thiểm Cẩu có thể nói là bằng hữu duy nhất của nàng.

Ủng nhỏ hung hăng đạp lên người Tổ An, điểm nộ khí +10+10+10!
Tổ An lẩm bẩm một tiếng, hiện tại hắn có chút hư thoát, rất khó tránh né, may mắn đối phương đá là cái mông của hắn, nơi đó thịt nhiều, miễn cưỡng coi như gánh vác được.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Sở Hoàn Chiêu càng tức giận, từ bên hông gỡ xuống một cái roi, cổ tay rung lên quất vào trên người hắn.

- Ngao!