Các tuyển thủ lườm nhau bằng ánh mắt kiêng dè đối phương, ai cũng trong tư thế chuẩn bụ động thủ. Những người đang dựa vào tường kia không khoanh tay đứng nhìn nữa mà ngay lập tức lao thẳng về phía đại thụ. Một tia sáng loáng của thanh đao phát ra, đã có một tuyển thụ bị chém nửa người, kẻ ra tay là tên vừa nãy mới làm Liana không vui. Hắn đạp nạn nhân dưới chân và tiếp tục bay lên phía trước. Do sự việc vừa xảy ra đã khiến các tuyển thủ lao vào tranh chấp với nhau, cuộc tranh đoạt quả Trọng Đế đã chuyển hóa thành cuộc hỗn chiến.
Vikir ngán ngẩm nhìn cuộc tranh đấu và lẳng lặng bước đi về phía đại thụ. Có một số tên lao đến chực chờ đánh cậu thì cậu chỉ cần vẩy tay ném họ ra xa. Cứ như thế cậu bước đi được đến nửa đoạn đường thì trên cao một bóng hình bổ xuống. Thanh kiếm trong tay người đó chém xuống đầu cậu, Vikir phản xạ nhanh và né được.
- Này tên kia, ngươi tính làm gì hả? - Vikir nói với giọng bực dọc.
- Cậu rất đặc biệt, đấu với tôi đi.
Cậu thanh niên đó là một người tuấn tú, tay cầm một thanh kiếm dài. Một tay cầm chuôi và một tay đỡ lưỡi kiếm ngang ngực và có vẻ vô cùng nâng niu và chăm chút. Vikir chỉ cảm thấy nên tránh tranh đấu nhiều nhất có thể.
- Tôi tham gia tuyển chọn là để muốn gặp đối thủ mạnh. - Chàng trai trẻ lên tiếng. - Tôi là Kamen, cậu tên là gì?
- Tôi là Vikir, chắc cậu cũng hiểu mục đích tiên quyết là cái quả đó chứ. - Vikir vừa nói vừa chỉ về phía quả Trọng Đế.
- Tôi biết, nhưng ai cũng có ham muốn của bản thân. - Kamen chĩa mũi kiếm về phía Vikir. - Nào, đến đây, cho tôi xem bản lĩnh của cậu.
Vikir phóng vút đến, rút thanh đao ra và lao đến phía Kamen. Tia lửa của hai vũ khí chạm vào nhau, cả hai cậu thiếu niên đều mỉm cười nhìn nhau. Tiếp sau đó cả hai đều phô ra những nhát chém liên hoàn của mình vào đối phương, không ai sử dụng ma pháp cả mà chỉ sử dụng đường chém một cách thuần túy. Tia lửa toé lên bắn ra một cách liên tục xung quanh hai người, những nhát chém liên hoàn khiến cả hai không có thời gian để thở.
- Thấy chưa, rõ ràng cậu cũng đang vô cùng tận hưởng. - Kamen mỉm cười nhìn Vikir. - Vậy, hãy đỡ chiêu này của tôi đi.
Nói đoạn, Kamen lùi về sau và thanh kiếm được bao phủ bởi luồng khí màu trắng bao trùm. Kamen phất kiếm và trên không trung hình thành vô số những thanh kiếm nhỏ và trực tiếp lao về phía Vikir. Vikir dùng thủy ma pháp ngưng tụ vô số các thanh kiếm băng trên không trung và lao đến đối diện với dòng kiếm của Kamen. Kĩ thuật kiếm của Kamen không thể khinh thường vì ngay sau đó những thanh kiếm nhỏ màu trắng của Kamen xuyên qua và làm vỡ nát kiếm của Vikir và trực tiếp lao tới. Vikir sử dụng Long nhãn để nhìn rõ chuyển động của những thanh kiếm đó và quyết định lấy cứng đối cứng. Cậu lao nhanh vào và liên tục chém hết tất cả các thanh kiếm đang trực tiếp lao đến. Bọn chúng vỡ nát và tan biến vào không trung. Kamen tiếp tục lao đến và đối chiến kiếm thuật với Vikir.
- Cậu thật tài giỏi. - Kamen cảm khái trước lực chém của Vikir. - Cậu được huấn luyện trong đội quân chuyên nghiệp nào đó sao?
- Không hề, tôi không quan tâm nữa rồi, trận đấu này quá sức tuyệt vời, đến đi Kamen.
Đây là trận đấu tuyệt vời nhất của Vikir khi cậu ra khỏi làng đến đây. Khác hoàn toàn với những lúc đánh với Cazadict, cũng không hề nhẹ nhàng như chú Arthur, không rườm rà như Leki, mà đây hoàn toàn là sự thoải mái. Vikir và Kamen chìm đắm trong trận đấu của riêng họ mà không nhận ra tuyển thủ của trận đấu đã bị thương quá nửa. Tuy chưa mất mạng nhưng họ đều nằm rạp bất động trên mặt đất. Vikir đã nhìn thấy cảnh đó liền muốn nhanh chóng chạy đi mà đoạt quả, cậu liền nắm bắt thời cơ lúc Kamen thu kiếm lại liền sử dụng nắm đấm đấm vào mặt cậu ta. Cậu ta ngã ra đất và Vikir dừng lại cúi chào sử dụng Long bộ phi hành đến cho quả Trọng Đế. Đằng sau, một cô gái ôm tay có vẻ bị thương đến bên bắt tay kéo Kamen đứng dậy.
- Sư huynh, tên đó chơi xấu. - Cô gái tức giận nhìn bóng lưng Vikir lao đến đại thụ.
- Ha ha, là anh không bằng người ta, trách ai được.
- Đằng nào sau này khi tên đó đến Đế đô chúng ta sẽ gặp lại. Đến lúc đó, muội sẽ đánh hắn.
- Muội đó. - Kamen búng trán cô gái. - Đã yếu lại còn huênh hoang, ta thật vô cùng lo lắng cho muội.
- Đại caaaaaa.
- Có điều muội nói cũng đúng. - Kamen mỉm cười nhìn Vikir. - Cậu ấy có thể vừa đỡ kiếm của anh vừa để ý tình hình chiến trường, chắc chắn sau này cậu ấy sẽ vang danh bốn vực cho xem.
- Hừm, huynh.. lần sau đừng thua đó.
- Ha ha ha, huynh sẽ cố gắng vậy.
Lúc này Vikir đang nôn nóng để chạy đến mục tiêu, cậu đã đặt chân được đến gốc cây cổ thụ và quan sát tình hình xung quanh. Cậu chạm vài thân cây và dường như cảm thấy thân cây khẽ động. Lát sau, rễ cây bật ra khỏi đất và tấn công về phía các tuyển thủ.
Nhìn quả Trọng Đế rung lắc trên đỉnh cây mà Vikir nóng lòng đoạt bằng được.