Lục Đông Hoa! Tôi Yêu Em

Chương 34: 34




Ở trong xe, anh cứ ôm chặt cô vào lòng không buông, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn khuôn mặt của cô, đã lâu anh mới được gần gũi cô nên hiện tại dù có thế nào cũng không muốn buông ra.
Đông Hoa nhìn những hành động của anh thì cười thầm, chẳng phải sáu tháng trước còn mở miệng đuổi cô đi, vậy mà bây giờ lại ôm chặt như thế.
Xa nhau cũng khá lâu đấy, liệu anh có nhớ cô không?
" Buông ra, đừng ôm tôi chặt như vậy " cô đẩy nhẹ người anh ra.
Sẵn đây thì cô sẽ dạy dỗ lại anh một chút, để sau này anh không dám nói những lời đó với cô nữa.
Diêu Đạt cau mày, cô nói chuyện xa lạ như vậy sao? Đã thế còn bày dáng vẻ ghét bỏ anh nữa.
" Xưng là em, có biết không? " anh trầm giọng đáp.
" Không biết, tôi thích thì tôi gọi, anh là gì của tôi mà bắt tôi phải nghe lời anh " cô chu môi nói.
" Anh là bạn trai em, cũng là chồng của em sau này " anh thản nhiên trả lời.
Gì chứ? Ai thèm lấy tên khó ưa như anh.
Nhưng khi từ chồng phát ra từ miệng anh, khiến lòng cô vui lên rất nhiều, gò má của cô cũng vì thế mà ửng đỏ.
" Tôi không bao giờ lấy người như anh "
" Ngoan, nghe lời, tối nay anh sẽ thưởng cho em " khuôn mặt anh liền trở nên nham hiểm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
2.

Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
3.

Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
4.

Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Nghe tới đây thì cô cũng hiểu sơ sơ vấn đề mà anh nói, tính ra hai người đã sáu tháng nay không ân ái, có khi nào tối nay cô bị hành hay không?
" Em....!em không cần " cô không thể cứng miệng như vậy được, phải cố gắng nhỏ giọng với anh một chút.
Anh nhếch môi cười lạnh, dù cô có bị mất trí nhớ hay không, nhưng tính cách của cô vẫn mãi mãi không thay đổi.
Tay anh cưng chiều sờ lên đôi má phúng phính của cô, Diêu Đạt không kìm lòng được mà nâng cằm cô lên, anh nhanh chóng áp môi mình xuống đôi môi nhỏ nhắn của cô, anh không ngừng mút mát môi cô, mùi vị này khiến anh nhớ đến phát điên.
Hai người đắm chìm vào nụ hôn của nhau, mặc kệ bốn người Tâm Tự ngồi trước, bọn họ đang lắc đầu chịu thua anh, chẳng phải lúc nãy tâm trạng anh vẫn còn buồn sao? Vậy mà tới khi gặp cô thì lại khác hoàn toàn.

Về lại biệt thự, Diêu Đạt nhanh chóng lấy đồ cho cô thay, anh không thích cô mặc đồ của người khác, chỉ cần nghĩ đến cái tên Lưu Hữu Niên kia đã mang cô đi thì lòng anh đã rất tức giận.
" Em thay đồ đi, lát nữa Tâm Tự sẽ đến khám cho em " anh ôn nhu nói.
" Được "
Lại khám, cô có bị gì đâu mà hết người này đến người bắt cô phải khám bệnh.

Có khi nãy cô nhức đầu nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Không lâu sau đó Tâm Tự mang các dụng cụ càn thiết vào phòng xem xét sức khỏe cho cô, Diêu Đạt thì đứng kế bên, mắt anh quan sát kỹ càng hành động của hắn.
" Sức khỏe Đông Hoa rất tốt, lão đại yên tâm dần dần trí nhớ sẽ phục hồi lại thôi, chỉ là thời gian có hơi lâu một chút " hắn cung kính nói.
" Được "
Tâm Tự cũng hiểu ý cô thật, Đông Hoa chỉ dùng ánh mắt mình nhìn hắn thôi thì hắn đã giúp cô che giấu ngay, hắn hiểu cô muốn làm gì nên thôi để cô trị anh mộ chút vậy.
Xong việc thì hắn ra ngoài, cô vừa định ngồi dậy chưa gì anh đã đi tới đè lên cô, tay cô cũng bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu.
" Anh....!anh định làm gì? " cô lấp bấp hỏi.
" Đông Hoa, anh không thể nhịn được nữa " giọng anh khàn đục vang lên.
Anh đã ăn chay mấy tháng nay rồi, và bây giờ gặp cô thì anh chỉ muốn ăn cô ngay lập tức.
Diêu Đạt cúi xuống hôn chiếc cổ trắng ngần của cô sau đó từ từ di chuyển xuống xương quai xanh rồi tới bầu ng** căng tròn của cô.
Cô biết thế nào anh cũng không tha cho mình mà, anh cũng chẳng nể tình cô đang bị bệnh gì cả.

Hai người quấn quýt lấy nhau, anh hết đòi hỏi cô lần đến lần khác, xa nhau lâu như thế khiến anh càng thèm khát cơ thể quyến rũ của cô, lần này anh nhất định sẽ không để cô rời xa mình nữa.
Ở Lưu gia thì khác, khi Lưu Hữu Niên thấy hai người vệ sĩ đi về mà không có cô thì máu nóng của hắn nổi dậy, khuôn mặt tức giận nhìn hai người kia.
" Cô ấy đâu? " hắn lớn tiếng hỏi.
" Là Diêu Đạt đã dẫn tiểu thư đi rồi thưa lão đại, anh ta còn nói là tối sẽ đến đây gặp ngài "
Diêu Đạt, lại là anh, tại sao anh có mặt ở đây, chẳng phải thuộc hạ của hắn báo là anh vẫn còn ở Tứ Xuyên hay sao?
Hắn tức giận ném vỡ tách trà trên bàn, chuyện tốt của hắn lại bị anh phá hỏng.
" Lũ vô dụng, cút hết cho tôi "
Bọn họ co chân mà chạy, nếu như ở lại lâu chắc chắn hắn sẽ nổi điên mà trách phạt bọn họ.
Hắn biết là không giấu cô được lâu, nhưng nếu cô ở đây với thời gian dài thì chắc chắn cô cũng sẽ có tình cảm với hắn, nhưng cái hắn không ngờ là hai người lại gặp nhau sớm như vậy, hắn đã tính sai một bước rồi.
Đúng như lời Diêu Đạt đã nói, đến tối thì anh cùng với Mộc Hỏa và Tâm Tự đến biệt thự của Lưu Hữu Niên, còn cô vì quá mệt nên không dậy nổi vả lại anh cũng để Châu Khiêu, Huỳnh Điêu ở nhà để xem chừng cô.
Anh đi tới thản nhiên ngồi chéo chân trước mặt hắn, dù là nhà của hắn nhưng anh vẫn rất điềm tỉnh.
" Là cậu cứu Đông Hoa của tôi " anh cất giọng hỏi.
Anh còn không quên nhấn mạnh vế sau, nhầm cho hắn biết cô là của anh, mãi mãi là như vậy.
" Phải "
" Lý do của cậu là gì? " anh biết nhưng vẫn muốn hỏi.
" Tôi thích cô ấy và muốn cướp cô ấy khỏi tay cậu "
Hắn cũng không ngần ngại gì mà đáp lại, đúng là hắn có cảm nắng cô từ ngay cái nhìn đầu tiên, bởi vì nhan sắc xinh đẹp của cô, còn thêm tính cách không sợ trời không sợ đất của cô lại thu hút hắn.
" Đông Hoa từ nhỏ đã định sẵn là người của tôi, cậu hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi " anh cười lạnh với hắn.
Làm sao hắn đủ trình mà cướp cô khỏi anh, dù sao trái tim của cô cũng luôn hướng về anh, và số trời đã định Lục Đông Hoa cả đời phải làm vợ của anh.
Theo hắn điều tra được thì đúng thật, cô lớn lên dưới sự che chở của anh, Lưu Hữu Niên biết mình không thể nào bằng anh nhưng nếu có cơ hội thì hắn vẫn luôn muốn thử một lần.

Nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của anh nhưng hắn có thể thấy được tình yêu mà anh dành cho cô là thật, sáu tháng qua anh vẫn không ngừng tìm kím cô khắp nơi, dù là không có kết quả gì, nếu là người khác thì chắc rằng họ đã bỏ cuộc từ lâu.
" Tôi về đây, Đông Hoa đang đợi, cảm ơn cậu vì đã chăm sóc cô ấy giúp tôi " anh xong nói thì đứng dậy rời đi.
Có lẽ đây là lần đầu anh nói cảm ơn người khác, có ghen nhưng Diêu Đạt vẫn biết ơn hắn vì đã cứu cô qua cơn nguy kịch đó.
Lưu Hữu Niên nhíu mày không tin, hắn không nghe lầm chứ, anh từ khi nào biết nói hai từ đó vậy? Hắn nhìn theo bóng lưng anh lắc đầu sau đó nở nụ cười nhạt, đúng là cô đã thay đổi rất nhiều về con người của anh.
Bỏ đi, cô không thuộc về hắn và hắn cũng không thể mãi theo đuổi những cái không thuộc về mình.
Quay về nhà, anh vừa lên phòng đã vội qua xem cô tỉnh dậy hay chưa? Diêu Đạt thay đồ xong thì lên giường ôm cô, hôm nay anh cũng bỏ qua buổi đấu giá chỉ để được ở cạnh cô, với anh cô là quan trọng nhất.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên sóng mũi của cô, sau đó cúi người xuống đặt mộ nụ hôn lên môi cô, Đông Hoa cảm giác có người động chạm thì ưm lên một tiếng, mắt cô từ từ mở ra nhìn anh.
" Em đói không? " anh nhỏ giọng hỏi.
" Đói, nhưng muốn ăn đồ anh nấu, thế nào có nấu được không? " cô nhẹ nhàng đáp lại.
Anh đã biết nấu ăn từ lâu nhưng số lần anh vào bếp thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô nhớ lúc mình 15 tuổi thì anh chính tay nấu cho cô một lần, quả thật rất ngon.
" Được, chỉ cần em muốn, anh đều đáp ứng cho em " ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng.
" Ngoan lắm " cô đưa tay lên xoa lấy đầu anh.
Anh ở lại với cô một chút thì đích thân mình xuống bếp nấu đồ ăn cho cô.
Cô cảm thấy sau mấy tháng không gặp anh gần như biến thành một người khác vậy, đối xử ôn nhu với cô hơn rất nhiều, và điều đáng nói là sau này cô sẽ lấy lý do mình bệnh mà hành anh nhiều hơn.
Như vậy mới hả dạ cô được.
Nấu xong thì anh mang lên phòng cho Đông Hoa, hai người ngồi đó tình tứ đút thức ăn qua lại cho nhau.
Anh cố tình làm nhiều một chút để cô ăn nhiều hơn, vì thấy cô quá nhẹ cân nên anh đã đặc biệt bồi dưỡng cho cô thêm.
Ăn xong thì hai người nằm ôm nhau trên giường, tâm sự, trò chuyện cùng nhau, yêu nhau cũng hơn một năm nhưng anh và cô cứ như thuở mới yêu vậy..