Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 29



Sau khi cơm nước với Tân Điềm xong trở lại công ty, Trác Thành xử lý xong công việc buổi sáng bị gián đoạn do cô em họ ồn ào, gọi điện thoại nội bộ cho Lương Cao Viễn ở bộ phận đầu tư, lại xác nhận một lần nữa các vấn đề dự án cho chuyến công tác ngày mai.

Lương Cao Viễn là người có thâm niên trong đội ngũ mà Trác Thành xây dựng được, khi Trác Thành ở nước ngoài mới thành lập đoàn đội liền gia nhập, học trường đại học danh tiếng, năng lực xuất chúng, phân tích nghiên cứu các dự án đều thỏa đáng thích hợp.

Sau khi Trác Thành về nước sáng lập Tư bản Ngôn Sơn, Lương Cao Viễn đã trở thành mãnh tướng dưới tay Trác Thành, đứng đầu trong bộ phận đầu tư, có hi vọng trở thành người chọn lựa tốt nhất của các đối tác cao cấp.

Ngày mai đi tới dự án ở thành phố G xem như giai đoạn then chốt trong tiền giai đoạn, vẫn là Lương Cao Viễn cùng đi, đã nói qua với người sáng lập doanh nghiệp, ngày mai Trác Thành tự mình ra mặt, cùng Lương Cao Viễn tới đàm phán trực tiếp, giải quyết chắc chắn mọi việc.



Mùa thu thành phố G không lạnh, đa số mọi người đi trên đường còn mặc áo ngắn tay, không khí ướt át ấm áp, hàng cây xanh bên đường tươi mát, mùi hương ngai ngái của cỏ cây hoa lá nhẹ nhàng thổi trong không khí khiến lòng người rung động.

Trác Thành lớn lên ở thành phố B, theo lý thuyết anh càng quen thuộc thời tiết khô ráo ở phương bắc, sau khi tới Thành phố G, cảm nhận được không khí ẩm ướt ở thôn Tiên Quả mấy tháng trước, anh lại cảm thấy vô cùng thân quen.

Chính anh cũng thấy kỳ lạ, nghĩ lại, cũng không phải là hoàn toàn không hợp lý.

Dù sao sau khi anh gặp được Giang Ảnh ở thôn Tiên Quả, tâm trạng nhẹ nhàng, ghi nhớ được luồng không khí ấm áp mà mình được hít thở, vậy không phải là chuyện quá bình thường sao.

Đây không phải là lần đầu anh đến thành phố G, nhưng lúc này lại khắc sâu ấn tượng một cách lạ lùng.

Buổi tối thứ ba sau khi đến thành phố G, người hợp tác mời Trác Thành bọn họ ăn cơm, Trác Thành lười chạy ra ngoài, cơm lại không thể không ăn, cuối cùng anh dứt khoát đặt bữa cơm ở trong khách sạn.

Khách sạn năm sao Trác Thành bọn họ ở là trung tâm khu phố tấc đất tấc vàng ở thành phố G, tầm nhìn xung quanh nhà hàng trên sân thượng khách sạn vô cùng tốt.

Buổi tối nhìn ra bên ngoài, kiến trúc của thành phố G được thu hết vào tầm mắt, tòa nhà gần khách sạn nhất ánh sáng lấp lánh lưu chuyển, hình như đang tổ chức hoạt động gì đó.

Bên ngoài tòa tháp cao có vô số màn hình điện tử, hình ảnh sặc sỡ lấp lánh đang chuyển động, những người đang ngắm nhìn ngọn tháp ở quảng trường bên dưới, liên tục phát ra tiếng hoan hô reo hò.

Trên bàn ăn không tránh được nâng chén cụng ly, Trác Thành vốn dĩ không thích những thứ này, cũng may đồ ăn cũng khá ổn, tươi rói ngon miệng, rất nhẹ nhàng khoan khoái. Còn có điểm tâm tinh xảo, vị ngọt béo vừa đủ.

Anh ăn mấy miếng, cảm thấy rất vừa lòng.

Vừa lòng nhưng ngay sau đó lại thấy chút tiếc nuối, món ăn của nhà hàng này khá ổn, Giang Ảnh lại không có ở đây, nếu không đã có thể mang cô đến thưởng thức.

Càng nghĩ tâm càng động, địa điểm biến ảo, cảnh đêm ngoài cửa sổ phồn hoa như trước, đáng tiếc không thấy người tương tư.

Tòa tháp cao bên cạnh ánh sáng rực rở chuyển động, mọi người ở đây hoan hô cười đùa trong đêm, không biết lúc này cô đang làm gì.

Anh nhấp một ngụm rượu cuối cùng, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đột nhiên tràn đầy, giống như sắp tràn ra đến nơi.

Hoặc như là thứ gì đó trước đây thật cẩn thận gom góp trong nháy mắt bị mở chốt khóa, giống như nước lũ quay cuồng trút ra ngoài.

Anh không do dự, đứng dậy ra dấu, đi ra khỏi phòng riêng.

Đi đến cuối hành lang dài mới dừng lại, đứng ở phía trước cửa sổ lấy di động ra, gọi điện thoại cho Giang Ảnh.

Sau khi bấm gọi điện thoại âm thanh tút tút vang lên rất gần bên tai anh, anh bình tĩnh ngưng khí, đè ép tiếng tim đập nhè nhẹ tăng nhanh.

Đổ chuông một hồi vẫn không có ai bắt máy, bây giờ cô vẫn đang còn bận rộn sao?

Chậm rãi, ngọn lửa nhỏ vừa rồi cháy râm ran trong từng tế bào của anh dần dần dập tắt, mắt thấy sắp tới lúc điện thoại tắt, lại kết nối được, người bên kia còn chưa kịp nói, trong nháy mắt điện thoại được kết nối, đốm lửa nhỏ trong lòng lại bùng lên.

“A lô.” Anh nói chuyện trước.

Giang Ảnh không nói gì, anh nghĩ tín hiệu có vấn đề, cầm di động từ bên tai xuống nhìn, lại đặt lại bên tai: “Giang Ảnh, em có thể nghe thấy không.”

“Ừm, có nghe.” Giọng nói của Giang Ảnh có chút nhỏ, như là cách điện thoại hơi xa, cũng hình như ủ rũ không có tinh thần.

“Công việc bận rộn quá sao, nghe giọng nói của em hình như hơi mệt mỏi.” Trác Thành nghe thấy cô nói chuyện khá mệt mỏi nên hỏi.

Người đối diện dừng lại một chút, “Vẫn tốt. Có chuyện gì vậy?”

Nghe cô hỏi, Trác Thành nói hôm nay mình đi thành phố G công tác, buổi tối ăn ở nhà hàng này cũng khá ngon.

Giang Ảnh lẳng lặng nghe anh nói, không nói chuyện.

“Buổi tối ở thành phố G rất đẹp. Ừm… Buổi tối ăn cơm ở nhà hàng này cũng là một lựa chọn không tồi.” Trác Thành thì thầm nói vào di động, “Anh đã nghĩ, lần trước hình như em nói phải mời anh ăn một bữa, phải không.”

Người bên kia di động hình như không phản ứng, tạm dừng trong giây lát.

“Ừm… đúng vậy.” Âm thanh ngắn gọn mơ hồ trả lời.

“Cuối tuần anh sẽ trở về thành phố B, em dẫn anh đi ăn nhé.” Trác Thành thấy cô không phủ nhận, nói tiếp,

“Buổi chiều cuối tuần thế nào, anh tới đón em?”

Người bên kia sau một lúc lâu không nói chuyện, anh không xác định gọi một tiếng Giang Ảnh, nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng trong di động, im lặng đợi vài giây, đợi cho tới khi người đối diện khẽ nói một câu,

“Được.”

Trác Thành thấy cô đồng ý, khóe miệng nhếch lên, trong lời nói không dấu được ý cười, “Được, vậy đến lúc đó gặp.”

Trác Thành còn nói thêm vài câu, Giang Ảnh nói cô phải đi nghỉ ngơi, Trác Thành không nói tiếp nữa, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, sau khi chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

Trác Thành đứng ở cửa sổ cuối hành lang dài không nhúc nhích.

Tháp cao ngoài cửa sổ hình như đã kết thúc hoạt động, những hình ảnh trên màn hình bên ngoài tòa tháp trở lại bình thường, người trên quảng trường đứng ngắm nhìn màn hình điện tử hoan hô reo hò trước đó cũng dần dần tản đi.

Nhưng anh đột nhiên lại cảm thấy cảnh đêm sau khi gọi điện thoại đẹp đẽ lung linh hơn nhiều.

Tháp cao sừng sững trong thành phố G không còn những sắc màu rực rỡ tô điểm, lẳng lặng đứng nơi đó, yên lặng mà tuyệt đẹp.

Quảng trường được những hàng cây xanh tươi tốt ôm lấy, mượt mà mềm mại.

Xa xa trên mặt hồ lấp lóe ánh đèn của những con thuyền lướt nhẹ, mặt nước lấp lánh ánh sáng dao động, lãng mạn dịu dàng.

Tất cả những vẻ xinh đẹp này đều vừa vặn, thích hợp, xinh đẹp giống như cô.

Giống ánh mắt, giống giọng nói của cô, giống ngón tay trắng nõn thon dài của cô, giống những sợi tóc nghịch ngợm khẽ rối trên trán cô, giống má lúm đồng tiên trên má khi cô mím nhẹ đôi môi.

Nói cho cô ấy đi.

Trác Thành tự nhủ với chính mình.

Anh cảm nhận được trái tim của mình, ngay cả toàn bộ cơ thể này, giống một đầm nước ấm áp, nhẹ nhàng dập dờn.

Lần này trở về, sẽ nói cho cô ấy biết.

Nói với cô ấy, ngay từ giây phút gặp cô trong đêm mưa, khi cô cầm đèn chiếu xuống từ trên sườn núi, khi cô nắm lấy tay anh, trái tim của anh đã không còn thuộc về chính mình.