Sáng sớm ngồi trong phòng làm việc, Giang Ảnh có chút khó tập trung.
Hôm qua cô ngủ rất ngon, sáng nay đồng hồ báo thức đã reo mấy lượt, nhưng cô vẫn không nghe thấy. Vội vàng đến công ty vừa kịp lúc bắt đầu vào giờ làm, sau khi ngồi xuống vẫn có chút ngơ ngẩn.
Hôm qua lúc tan làm vẫn còn buồn bực không vui, hôm nay lúc đến công ty đã là người có bạn trai rồi.
Sự thay đổi này làm Giang Ảnh có chút xấu hổ, cảm giác dường như những đồng nghiệp đến nói chuyện với mình đều biết về chuyện vậy. Mà trên thực tế cô chưa đề cập chuyện này với bất kỳ người nào.
Chẳng qua thì có thể nói với Tư Nguyên.
Vừa nghĩ tới đây, thì Tư Nguyên vừa cười haha vừa bước vào văn phòng của Giang Ảnh, ngồi trên sofa ôm lấy cái gối đệm, “Cậu đoán xem có chuyện gì nào?”
“…”
“Vấn đề giáo dục xuyên khu vực… thành công rồi à?” Giang Ảnh phối hợp với Tư Nguyên đoán một cách không chắc chắn.
“Chính xác!”
“Này… làm thế nào mà cậu đoán ra được vậy?”
“Ờm… là bởi vì hôm nay cậu không chạy bên ngoài hơn nữa tinh thần lại tốt như vậy. Không phải đầu tư đã ổn thỏa thì cũng là dự án giáo dục xuyên khu vực đã thương lượng thành công rồi.” Giang Ảnh cũng chạy đến sofa ngồi xuống bên cạnh Tư Nguyên.
“Chuyện đầu tư mặc dù không quá chắc chắn, mặc dù chúng ta khá nắm chắc đối với việc sẽ nhận được khoản đầu tư. Bàn thành công rồi đương nhiên sẽ rất vui, nhưng nhìn mức độ phấn khích của cậu rõ ràng là vui hơn nhiều.”
“Vậy nên… khụ khụ, mình đoán rằng có lẽ là chuyện của dự án mới.” Giang Ảnh đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ miên man rồi đưa ra kết luận.
“Phân tích hoàn toàn chính xác. Chủ yếu là do dự án mới thành công rồi, chẳng qua chuyện đầu tư cũng sắp đạt được.” Tư Nguyên bên cạnh gật đầu vỗ tay tỏ vẻ rất thán phục: “Rất tốt, Giang Sherlock Homles, tớ muốn làm học sinh của thánh soi là cậu”
“Trước mắt vẫn chưa soi ra điểm gì gì, để lần sau đi học sinh.”
Hai người cười nói vài câu, rồi tựa lưng vào sofa nói chuyện phiếm.
“Trước kia tớ chạy đi chạy lại muốn nhũn cả chân, nên cũng không có thời gian quan tâm mảng này của cậu.” Tư Nguyên khoác vai Giang Ảnh: “Tuần trước tớ đã xem các báo cáo dữ liệu mà cậu đưa cho, tớ thật may mắn khi có cậu.”
“Học sinh à, đừng nói như vậy, người ta xấu hổ lắm đó.” Giang Ảnh nghiêng nghiêng đầu cười với Tư Nguyên: “Tớ thật may mắn khi có cơ hội này.”
Giang Ảnh mỉm cười thoải mái và tự nhiên, mặc dù Tư Nguyên đã quen nhìn thấy được dáng vẻ của Giang Ảnh, nhưng vẫn cảm thấy có chút không giống.
“Này… chờ một chút, tớ cảm thấy tớ đã soi ra được chuyện gì đó rồi.” Tư Nguyên nheo mắt nhìn Giang Ảnh, giả bộ thâm trầm nói: “Nói thế nào nhỉ?”
“Cậu dường như… càng trở lên xinh hơn? Không không… không đúng, lúc vừa bước chân vào tớ đã nhìn thấy cậu đứng ở mép bàn cười như đang tắm mình trong gió xuân. Thật không bình thường, chuyện này thật không bình thường.” Tư Nguyên chớp chớp mắt nhìn Giang Ảnh: “Nào nào, mau chóng khai báo.”
“Ò.” Giang Ảnh đáp một tiếng, nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu, “Tớ thật sự cũng định kể với cậu rồi.”
“Ừm ừm, tiếp tục đi.” Tư Nguyên lấy tay chống cằm bày ra tư thế lắng nghe.
Giang Ảnh phì cười một tiếng, huých tay Tư Nguyên, “Sự việc không dài như vậy. Chính là, ừm, tớ đã có bạn trai.”
Tư Nguyên nghe xong nửa câu sau, bỏ tay chống cằm xuống nắm chặt thành nắm đấm, hai tay nắm chặt thành tư thế của một con chuột chũi đang hét lên: “Trước tiên đừng nói gì cả, để tớ đoán, tớ có thể đoán ra được.”
Giang Ảnh mím môi nhìn cô ấy chớp chớp mắt.
“Sau khi đến thành phố B cậu chỉ tập trung vào công việc.”
“Ngoài cùng tớ ăn, ngủ và làm việc, thì cũng không thấy cậu liên lạc gì với bạn học cũ.”
“Vì vậy, hãy thứ lỗi cho suy đoán to gan của tớ, tám phần là trong số những tài năng trẻ đã gặp ở hội nghị lần trước.”
Tư Nguyên kéo dài giọng ra, như là đáp án treo trên khóe miệng sắp được tiết lộ.
“Được rồi, bạn học sinh đừng làm loạn nữa” Giang Ảnh nhìn dáng vẻ buồn cười của Tư Nguyên, Giang Ảnh vỗ vai cô ấy nói: “Chính là anh ấy, người mà tớ đã cứu trong thôn.”
Tư Nguyên bật dậy khỏi ghế sofa, lần này thật sự hét lên như con chuột chũi trong tấm meme hay thấy.
“A! Người xưa nói quả không sai mà! Anh ấy thật sự lấy thân báo đáp à?”
“Làm gì mà lố như cậu nói, làm gì mà lấy thân báo đáp cơ chứ, vẫn còn sớm lắm.”
“Chậc chậc chậc.” Tư Nguyên lắc lắc đầu nhìn Giang Ảnh, khóe miệng không khỏi chậc chậc mấy cái.
“Xem ra dự đoán của tớ vẫn rất chuẩn, trước đấy tớ đã nói rằng hai người các cậu có hi vọng mà.”
“Tớ đang có ý định làm học sinh của cậu, tớ có thể soi ra tất cả các điểm bất thường của mọi người.”
Tư Nguyên xoa xoa tóc của Giang Ảnh “Hôm nay là ngày gì mà nhiều chuyện tốt như vậy, làm cho người ta thật là vui quá đi.”
Giang Ảnh gật gật đầu, đúng vậy, tất cả những điều này làm cho con người ta thật hạnh phúc. Ừm, vẫn còn niềm vui hơn thế nữa, trong lòng thầm nghĩ. Đó là Giang Ảnh bước ra từ tòa nhà văn phòng sau khi tan làm thì đã nhìn thấy Trác Thành đang đậu xe bên đường đợi cô.
Lúc Giang Ảnh từ tòa nhà bước ra, Trác Thành đã ngay lập tức nhìn thấy cô. Chẳng qua anh không vẫy tay, chỉ đứng ở đó dựa vào xe đợi cô nhìn về hướng này.
Sau khi Giang Ảnh nhìn thấy Trác Thành, cố đè nén trái tim vui vẻ đang đập loạn xạ trong lòng, nhìn về phía anh mỉm cười rồi đi tới.
Trác Thành đứng dậy từ thành xe mà anh đang dựa, chiếc áo măng tô cashmere dài màu xám khiến anh càng cao hơn.
Thật trùng hợp hôm nay Giang Ảnh cũng mặc một chiếc áo khoác măng tô màu xám nhạt mà cô mua cách đây không lâu, hôm nay là ngày đầu tiên cô mặc nó.
Chiếc áo khoác măng tô cashmere màu xám nhạt bọc quanh người cô làm hiện ra dáng người mảnh khảnh và gương mặt nhỏ càng trắng trẻo thanh tú.
Hôm nay cô búi tóc quả bóng bồng bềnh, phần tóc mai ở trước trán và phía sau gáy rất xù bồng bềnh, so với lúc xõa tóc thì có chút tinh nghịch hơn.
Hai người một người mặc áo măng tô màu xám đậm một người mặc màu xám nhạt đều rất ưa nhìn, thu hút ánh nhìn thường xuyên của người đi đường.
Giang Ảnh dần dần bước tới gần, Trác Thành sải vài bước đi trên đường đi tới chỗ Giang Ảnh đứng, sau đó lại cùng cô đi tới hướng chiếc xe.
Vừa mở cửa xe cho Giang Ảnh vừa nói: “Hôm nay em thật sự rất xinh.”
Giang Ảnh cúi đầu cười có chút ngượng ngùng nhỏ giọng bổ sung: “Anh cũng vậy.”
Trác Thành trong mắt mang theo ý cười, đóng cửa ghế phụ lùi lại một chút quay lại ngồi vào ghế lái.
“Em có cảm thấy tình cảnh vừa nãy rất giống với lần đầu tiên chúng ta hẹn đi ăn ở thành phố B không?” Trác Thành không vội vàng lái xe xuất phát, mà quay mặt lại cười hỏi Giang Ảnh.
“Ý anh là lúc đó anh cũng đang đợi em sao?”
“Ừm, lúc em vừa bước tới anh đã nhớ tới tình cảnh lúc trước.” Trác Thành nói.
Thực ra hôm nay em cũng rất đẹp làm anh phải kinh ngạc, còn có cùng với lần trước đều giống nhau là đều không muốn người đi đường cứ luôn nhìn em, vì vậy mới muốn kéo em ngồi lên xe thật nhanh.
Trác Thành âm thầm bổ sung trong lòng.
Hai người lại nhìn nhau vài lần, cương vị bạn trai và bạn gái mới này đều có chút ngượng ngùng.
Trác Thành khởi động xe rồi xuất phát, đưa bạn gái đi ăn cua thôi.
—
Thực ra Trác Thành không đến phía nam thành phố nhiều, ngoài việc đi đón Giang Ảnh vài lần trước đó, anh hầu như không hoạt động ở phía nam lắm.
Hôm nay anh đến sớm hơn một lúc, Giang Ảnh cũng tan làm như thường.
Vì vậy khi mà bọn họ xuất phát cũng là giờ cao điểm lúc tan làm, vì vậy anh chọn địa điểm không quá xa.
Hai người ngồi xuống ăn gì đó và trò chuyện, anh cẩn thận ngắm bạn gái của mình, đương nhiên là hạnh phúc hơn việc nhìn cảnh xe cộ kẹt cứng cả đoạn đường.
May mắn thay anh đã lo trước tính sau, nên sớm đã hỏi qua Thẩm Tuấn vốn là con người thành thạo ăn nhậu chơi bời nhất, tất nhiên trước khi hỏi như thường lệ sẽ thể hiện dấu vết anh sẽ cùng bạn gái đi ăn, nhờ Thẩm Tuấn đề xuất một nhà hàng.
Thẩm Tuấn thở dài cả nửa ngày, nói rằng anh sao có thể bỏ lại một mình anh ấy ế chỏng chơ còn mình thì thoát khỏi kiếp độc thân, thật sự muốn xem xem bạn gái của Trác Thành là thần thánh phương nào, làm Trác Thành ghét bỏ mà đuổi anh ta ra khỏi văn phòng.
Chẳng qua cuối cùng Thẩm Tuấn đã cho anh một lời giới thiệu đáng tin cậy.
“Cua tía nấu sương sa, lá tía tô nấu rượu.”
“Nếu như cậu lái xe đón người ta tan sở thì rượu thôi đi vậy. Cảnh đẹp ngày tốt, mùa thu thịt cua béo ngậy, món cua này bắt buộc phải có.”
Trác Thành nhìn tin nhắn của Thẩm Tuấn gửi tới thì thở dài. Hóa ra Thẩm Tuấn cũng có lĩnh vực chuyên môn của mình và sau đó chân thành gửi một biểu tượng cảm xúc [Cậu thật tuyệt vời] qua đó.
—
Nhà hàng mà Thẩm Tuấn giới thiệu nằm ở phía nam thành phố, cách khu công nghiệp nơi công ty Giang Ảnh đặt trụ sở không xa lắm.
Nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của một khu thương mai sầm uất, Trác Thành đỗ xe tại bãi đỗ xe của khu thương mại, rồi hai người cùng nhau đi thang máy lên nhà hàng.
Đến giờ ăn tối rồi nên khu thương mại rất náo nhiệt, thang máy bắt đầu từ tầng hầm thứ hai, khi lên tầng một lại có vài người đi vào, lên đến tầng ba thì thang máy chật cứng người, ngoài ra còn có hai bạn nhỏ rất hiếu động.
Giang Ảnh lùi lại phía sau đứng ở góc thang máy, Trác Thành vì để cho cô tránh bị người khác va trúng đã đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô.
Giang Ảnh bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh thì bắt gặp Trác Thành cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Hai người không biết vì sao lại nhìn nhau cười rồi sau đó dời mắt qua chỗ khác.
Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, mọi người ở trong lần lượt bước ra.