Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 62



Sau khi nuớc được bưng lên, tâm tình của ông nội bà nội đã hòa hoãn một chút, nhưng vẫn nhịn không được cùng mọi người nói chuyện của Lý Nhạc, “Cha mẹ thắng bé đều đi làm thuê ở thành phố C, bình thường chỉ có hai chúng tôi với thằng bé ở nhà.”

Lý Nhạc đứng ở bên cạnh ông nội, nghe ông nội nhắc tới cha mẹ, không nhịn được quay đầu nhìn ông nội.

Thiếu niên mới lên cấp hai cũng chưa phát triển, nhưng dáng người cũng đã dần dần cao lên, đứng ở bên cạnh cái ghế ông nội ngồi, ông nội vốn định giơ tay sờ sờ đầu của cậu, tay giơ lên một nửa, lại chuyển qua vỗ vỗ vai của cậu.

“Nó bình thường học thứ này thứ kia, hai người chúng tôi cũng xem không hiểu.” Ông nội nói, “Hai ngày trước quay về nói với chúng tôi, học kỳ này lại có tiến bộ rồi, may mắn mà có mọi người giúp đỡ, cảm ơn trường học và thầy cô giáo.”

Mắt thấy ông lão lại muốn bắt đầu nói lời cảm ơn, ba người lại vội vàng ngăn lại an ủi, Lý Nhạc cũng có chút ngượng ngùng.

“Ông nội, cô giáo là tới hỏi tình hình học tập của cháu, hay là để cô giáo nói chuyện với cháu một lát đi.” Lý Nhạc nói.

“Được, được, cháu ở đó nói chuyện với cô giáo, ông và bà nội cháu đi xuống bếp làm cơm đây.” Ông nội vừa gật đầu vừa đứng dậy, “Các thầy cô từ xa đến đây, bữa trưa ngàn vạn lần không thể bị đói.”

Nói xong ông nội vẫy vẫy tay đáp lại lời chối từ của mấy người Giang Ảnh, lại dặn dò Lý Nhạc nhớ kỹ thêm nước cho các thầy cô, sau đó cùng bà nội đi xuống bếp, để phòng lại cho Lý Nhạc và mấy người Giang Ảnh.

Lúc này sắp đến giữa trưa, trong phòng có chút nóng.

Sân bên ngoài phòng bởi vì có bóng cây che, lại cộng thêm có phải có gió thổi qua, ngược lại so với trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều.

Lý Nhạc do dự một chút, “Cô Trần, cô chú, mọi người cảm thấy trong phòng nóng không?”

Giang Ảnh có chút bất ngờ, đang định lắc đầu, Lý Nhạc lại nói thêm một câu, “Hay là chúng ta đi ra sân ngồi một chút đi, ngoài sân mát mẻ hơn.”

“Được.” Cô Trần và Giang Ảnh đều gật gật đầu.

Chờ hai người đứng dậy, Trác Thành xách hai ghế mây dựa nhỏ hai cô ngồi qua, cùng Lý Nhạc bưng ly nước cùng đi ra ngoài, nói cảm ơn với Lý Nhạc, khen cậu cẩn thận.

Lý Nhạc vẫn còn bộ dáng ngại ngùng, nhoẻn miệng cười cười không nói chuyện.

Lý Nhạc đặt ly nước trên ụ đá đã lau chùi đến trắng bạch trong sân, lại đem cái ghế gập của mình từ trong phòng ra, ngồi ở đối diện ụ đá nhỏ, có chút chờ mong lại có chút căng thẳng chờ Giang Ảnh hỏi cậu.

Giang Ảnh thấy ánh mắt chờ mong của Lý Nhạc, không nhịn được mỉm cười, “Nghe cô Trần của các em nói, cuối kỳ em thi rất tốt.”

“À… cũng bình thường thôi ạ.” Lý Nhạc gãi gãi đầu, “So với các bạn ở lớp trên thành phố B, em kỳ thật thi không được tốt lắm.”

“Lại thế nữa…” Âm thanh không đồng ý của cô Trần vang lên, “Lúc trước cô nói với em rồi, chúng ta không thể chỉ so sánh ngang, cũng phải so sánh dọc, em tiến bộ nhanh như vậy, hơn nữa xếp hạng trong trường học thử tốt như vậy, không thể lại khiêm tốn lung tung.”

Lý Nhạc nghe vậy gật gật đầu, “Vâng cô, em hiểu rồi. Thi coi như cũng tạm được ạ.”

“Cái này còn được.” Cô Trần hài lòng nói.

Nói chuyện cùng cô Trần, làm cho một chút căng thẳng kia của Lý Nhạc chậm rãi tiêu tán.

Không chờ Giang Ảnh lại mở miệng hỏi, cậu đã chủ động nói với Giang Ảnh tâm tình của mình lúc học khóa học trực tuyến.

“Vốn dĩ em cảm thấy mình học cũng tạm được, đa phần bạn học của em đều nghĩ như vậy.” Thiếu niên nhớ tới bản thân lúc đầu học kỳ, mấp máy miệng, “Hơn nữa cô giáo nói, lớp chúng em là lớp tốt nhất trong khối, vì vậy cho lớp chúng em cái cơ hội học thử hiếm có này.”

“Chúng em chỉ lo vui mừng, căn bản không nghĩ tới những thứ khác.” Lúc Lý Nhạc nhớ lại, ngũ quan hơi nhíu lại, nhìn qua có vẻ vẫn rất khó chịu, “Kết quả ngày đầu tiên chúng em đều choáng váng rồi, lớp Anh ngữ em chỉ nghe được ba phút đầu là bài hát tiếng Anh, những thứ khác em một câu cũng nghe không hiểu.”

“Toán học em miễn cưỡng có thể nghe vào, nhưng làm bài cũng là không làm được. Lúc đó chỉ biết ngồi sững sờ, cái gì cũng không biết.”

“Lần thi tuần thứ nhaatsm thi xong bạn cùng bàn của em khóc liên tục, em cũng không có tâm tình khuyên bạn ấy, bởi vì em cảm giác em vừa mới mở miệng, bạn ấy sẽ khóc thêm.”

Cô Trần nghe cậu nói đến đoạn này, ở bên cạnh cảm thán, “Vậy lực chịu đựng của hai đứa còn tính là tốt, chưa có chạy đến văn phòng ôm cô khóc.”

Hồi tưởng lại cảnh thê thảm đau đớn trải qua lúc đó, ‘ông cụ non’ Lý Nhạc lắc đầu thở dài.

“Dù sao mỗi ngày đều rất ủ rũ, chênh lệch quá xa.” Lý Nhạc nói tiếp, “Lúc ấy có thể là quá đột ngột, đột nhiên phát hiện mình kém như vậy.”

“Trước kia toán học em thi cũng tạm được, nhưng mà thi đề của thành phố B, điểm tối đa 125, em chỉ thi được hơn 50 điểm.” Lý Nhạc lúc này nói ra, vẫn còn có chút uể oải.

“Em ấy lúc ấy còn tới tìm tôi nói mình thi quá kém, học không nổi nữa.” Cô Trần bổ sung nói, “Tôi nói với em ấy, lớp chúng ta điểm bình quân là 46 điểm, em ấy còn cao hơn mấy điểm, nếu như em ấy cũng không kiên trì, vậy thì những bạn học khác làm sao bây giờ, còn có ai có thể kiên trì được nữa đây?”

“Cô Trần kêu em đặt ra một cái mục tiêu, mỗi lần kiểm tra cố gắng đạt điểm cao hơn lần thi trước, coi như là hoàn thành mục tiêu.” Lý Nhạc nghe cô Trần nói đến chuyện của mình, tiếp tục nói tiếp, “Em đã làm theo như cô Trần nói, dần dần tốt hơn một chút.”

“Em ấy nói nghe thì nhẹ nhàng thế đấy.” Cô Trần nhìn học sinh của mình, đau lòng nói, “Mấy đứa nhỏ khóc xong đều dốc hết sức lực, mỗi ngày ở phòng học học đến hơn một giờ khuya, chúng tôi còn đặc biệt phái một người bắt các em về ký túc xá để nghỉ ngơi.”

Giang Ảnh nhìn về phía Lý Nhạc, ánh mắt cũng không tự giác mang theo một tia kính nể.

Nhìn đến khiến cho Lý Nhạc bắt đầu trở nên ngại ngùng, “Thầy cô giáo cổ vũ bọn em kiên trì thêm chút, em cũng muốn thử lại lần nữa.”

Giang Ảnh nghe cậu nói như vậy, nhớ tới một việc, cô suy nghĩ một chút, mở lời hỏi cậu, “Vậy trước kia lúc trạng thái em kém nhất, có từng nghĩ tới sẽ từ bỏ không?”

“Có ạ.” Lý Nhạc dừng một chút, “Nhưng cũng chỉ là trong giây lát, về sau cứ nghĩ làm nhiều đề, chuẩn bị bài ôn bài nhiều, cũng không có thời gian đi lo cho cho tâm tình của mình nữa.”

Cậu nói đến đây giống như là nghĩ tới điều gì, nhớ lại một chút nói tiếp, “Chúng em cảm thấy theo không kịp rất cực khổ, nhưng kỳ thật đã may mắn hơn nhiều so với những người không có cơ hội tiếp xúc với khóa học trực tuyến này rồi.”

“Thời điểm em nhụt chí nhất, tan học không quay về ký túc xá cũng không ở trong phòng học làm bài, mà đeo cặp sách đi đến cổng trường, nghĩ đi về nhà quách cho rồi. Gặp có người hỏi em về việc khóa học trực tuyến.”

“Ông ấy nói là phụ huynh của học sinh trung học của trấn khác, nghe nói trường này có lớp học thử khóa học trực tuyến, cho nên tới hỏi em học khóa học trực tuyến chưa, hiệu quả thế nào gì gì đó.”

“Em đã nói với ông ấy em sắp không học nổi nữa rồi, theo không kịp thi không tốt, giống như gặp một cơn ác mộng vậy.”

Lý Nhạc miêu tả trạng thái của bản thân lúc ấy, Giang Ảnh nghe được câu nói sau cùng của cậu, trong lòng “lộp bộp” một cái, đây không phải là trạng thái của học sinh XX trên bài báo trên mạng nhắc tới đó sao? Lý Nhạc miêu tả gần như là giống hệt trong bài báo đó nói.

Giang Ảnh tưởng rằng là trên mạng nói bừa, không ngờ lại là đặc biệt có người đến hỏi Lý Nhạc, sau đó viết vào trong bài báo đăng lên mạng.

Cô theo bản năng liếc nhìn Trác Thành, Trác Thành đang nhìn cô, hai người liếc nhau, ăn ý hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Hiển nhiên Trác Thành cũng có ấn tượng sâu sắc với nội dung trong bài báo, anh mãi lúc này mới mở lời, hỏi Lý Nhạc một câu, “Về sau thì sao? Người nọ còn có nói cái gì nữa không?”

Lý Nhạc nghe anh hỏi cái này có chút bất ngờ, nháy mắt suy nghĩ một lúc, “Ông ấy không nói gì nữa, sau khi em nói xong lại hỏi ông ấy là người ở trấn nào?”

“Ông ấy cũng không nói cụ thể, nói trấn của bọn họ cách chỗ này rất xa. Em còn hỏi ông ấy, xung quanh trấn của ông không có trường nào có thể nghe được lớp học trực tuyến này sao? Ông ấy nói ông ấy chỉ biết trung học Hạ trấn có, sau đó lập tức rời đi.”

“Em khi đó mới phản ứng lại, có một cơ hội học khóa trực tuyến quả thật không dễ dàng.” Lý Nhạc có chút ảo não, “Sau đó em lập tức tranh thủ chạy trở về phòng học làm đề, về sau cũng quên việc này rồi.”

“Lại về sau thành tích dần dần chuyển biến tốt rồi.” Cô Trần nói, “Em ấy là người tiến bộ nhanh nhất.”

Giang Ảnh gật gật đầu, vươn tay ra với Lý Nhạc, “Cảm ơn em nói cho cô biết những chuyện này.”

Lý Nhạc nghiêng tay cọ cọ lên quần áo, rồi mới bắt tay với Giang Ảnh, “Là em phải cám ơn cô còn có thầy cô giáo ở thành phố B, em và các bạn học cùng lớp vẫn luôn muốn cảm ơn mọi người.”

Giang Ảnh nghe lời nói chân thành thẳng thắn của cậu, ánh mắt có chút nóng lên, “Cô quay về thành phố B nhất định chuyển lời cảm ơn của em cho các thầy cô.”

“Cảm ơn cô.” Lý Nhạc nhoẻn miệng, lộ ra một nụ cười lớn không có ngại ngùng nhất trong ngày hôm nay.



Cuối cùng ba người Giang Ảnh cũng không ở nhà Lý Nhạc ăn cơm.

Trong nhà Lý Nhạc chỉ có hai người già thêm một đứa bé, tiền cha mẹ làm công gửi về nuôi Lý Nhạc đi học, hai ông bà lão bình thường cũng tiết kiệm mà sống.

Ba người lớn bọn họ ăn một bữa, đủ cho nhà Lý Nhạc hôm sau ăn thêm một ngày nữa, hơn nữa Giang Ảnh cảm thấy bọn họ vốn dĩ tới đây đã thêm phiền toái cho người khác rồi, làm sao có thể ở lại ăn cơm chứ.

May là khi bọn họ nói chuyện xong thì ông bà nội Lý Nhạc còn chưa có nấu đồ ăn, cô Trần đã đi qua nói với hai người, không nói bọn họ không muốn ăn cơm, chỉ nói mấy người bọn họ còn phải trở về thị trấn về thành phố đi làm, sợ muộn rồi đi không kịp.

Nghe họ phải bận bịu như vậy, hai ông bà lão cũng không còn đòi giữ họ ở lại nữa, cùng Lý Nhạc tiễn họ tới cửa.

Hai ông bà lão còn muốn tiễn tiếp, cô Trần ngăn cản, vội vàng mời ông bà dừng bước, nói để Lý Nhạc tiễn là được.

Tài xế sau khi đưa bọn họ đến, sợ tắc đường, đã nói với Trác Thành một tiếng, chạy đến cửa thôn chờ rồi.

Lý Nhạc tiễn đoàn người Giang Ảnh đến cửa thôn Thanh Thạch, lưu luyến cùng bọn họ vẫy tay từ biệt.

Cô Trần vỗ vỗ vai của cậu, “Lần trước cô nói lời giữ lời đúng không, có phải lại đến nhà em rồi đúng không? Yên tâm đi, lần sau còn đến.”

Lý Nhạc gật gật đầu, lại nhìn về phía Giang Ảnh.

“Lúc không bận học nhớ gửi tin nhắn đến.” Giang Ảnh chỉ tờ giấy có ghi phương thức liên lạc lúc nãy, Lý Nhạc lúc này trong tay còn cầm tờ giấy đó, “Cố gắng lên.”

Lý Nhạc vô thức nhìn tờ giấy trong tay, hai tay gấp lại bỏ vào túi quần, ngẩng đầu nhìn Giang Ảnh và Trác Thành cười cười.

Xe lái đi ra ngoài một đoạn rất xa rồi, nhưng Lý Nhạc vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ dõi theo bọn họ, thỉnh thoảng còn hướng về phương hướng xe rời đi vẫy tay cáo biệt.

Tạm biệt với Lý Nhạc làm cho Giang Ảnh không tự chủ được nhớ tới tình cảnh lúc cô từ thô Tiên Quả rời đi, đáy mắt hơi cay cay, trong lòng càng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trác Thành hiển nhiên cũng nhớ tới trải nghiệm của cô, yên lặng cầm chặt tay của cô, cùng cô không rời mắt nhìn kính chiếu hậu của xe.

Xe dọc theo đường lớn chạy về phía trước, thân ảnh gầy gò của thiếu niên trong gương từ rõ ràng đứng yên dần dần trở nên mơ hồ không rõ, dần dần biến mất.