Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 87



Bị Trác Thành đưa lên xe, xe lái ra khỏi ngõ nhà cũ, Giang Ảnh vẫn chưa hoàn hồn được.

Thật ra lúc trên đường về nhà cũ, cô cũng ở trong tình trạng tương tự, nhưng lúc đến cô có chút lo lắng, bây giờ…

Cô vô thức di chuyển cánh tay của mình, có chút nhức, cúi đầu nhìn xuống dưới mới nhận ra mình vẫn đang cầm trên tay một đống quà mừng vừa nhận được ở nhà Trác Thành.

Bà nội và mẹ Trác Thành đều tặng đồ trang sức, bà tươi cười cầm lấy đeo vào tay cô, trong hộp trang sức lớn có một bộ hoàn chỉnh cho cô.

Ban đầu cô có chút choáng ngợp, nhưng chưa kịp do dự, Trác Thành đã duỗi tay ra đón lấy món quà trong tay cô, nháy mắt với cô.

“Này cũng nhiều quá rồi, làm vợ cháu giật mình rồi kìa.” Trác Thành hiếm khi thấy vẻ mặt này của Giang Ảnh trước mặt người lớn trong nhà, vỗ vỗ cái hộp lớn trong tay Giang Ảnh: “Lát nữa chúng cháu đi ra ngoài xách theo túi lớn túi nhỏ, người biết thì nói về nhà nhận quà ra mắt, người không biết còn tưởng chúng cháu đi cướp đồ trong nhà ra đó”.

Anh chưa kịp nói xong thì cách đó không xa cây gậy đã vung một cái “vù vù”, nhưng đột ngột dừng lại giữa chừng, rồi nhanh chóng thu lại.

Trác Thành cực kỳ cảnh giác với cây gậy của ông nội, ngay sau khi ông nâng gậy lên, anh đã chú ý tới, vừa dời mắt, không ngờ lại có thể nhìn thấy toàn bộ hành trình nâng lên hạ xuống của cây gậy, anh cười một cách gợi đòn: “Sao thế ông nội, sao hôm nay lại chú ý hình tượng thế này”.

Ông cụ trừng mắt nhìn Trác Thành rồi ậm ừ nói: “Hôm nay tha cho cháu”.

Khi quay đầu nói chuyện với Giang Ảnh, vẻ mặt ông cụ dịu lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ vào bàn trà, chào hỏi Giang Ảnh: “Cháu dâu, cháu đừng lo lắng, vừa ăn uống vừa tán gẫu thôi nào”.

“Dạ được ạ.” Giang Ảnh gật đầu, uống vài ngụm trà, ăn một miếng điểm tâm.

Thật ra tình cảnh gia đình của Trác Thành hôm nay rất khác so với những gì cô tưởng tượng, trước khi tới đây, cô còn tưởng tượng ra cái loại âm mưu cẩu huyết, ừm… có chút không nói nên lời, cô nghĩ nếu như gia đình của Trác Thành không đồng ý chuyện hai người họ, lại còn đưa cho cô một tấm séc nói rằng “Xin hãy rời khỏi con trai/cháu trai của chúng tôi” thì sau đó cô phải giải quyết như thế nào.

Cô cẩn thận suy nghĩ, thật sự không biết phải làm sao.

Aizzz, tri thức đến khi cần sử dụng thì lại chẳng có gì cả.

Sau khi suy nghĩ, cô lên mạng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Làm thế nào để đối phó với việc bị đưa séc và nói hãy buông tha cho con trai/cháu trai của tôi”, thì xe đã đến trước cửa ngôi nhà cũ.

Cô thở dài thườn thượt, giống như chuẩn bị vào phòng thi thì phát hiện không mang theo bút, đánh một trận không chuẩn bị trước.

Khi Trác Thành nắm tay cô đi đến cửa nhà, anh nghe thấy tiếng thở dài của cô thì cầm tay cô lên, vỗ lên mu bàn tay cô một cái: “Sao em lại lo lắng như vậy, mọi người đều rất mong chờ em, lát nữa em sẽ biết.”

Quả thực một lát sau, trên tay Giang Ảnh cầm một đống quà gặp mặt, cô ngồi trên sofa đối mặt với nụ cười dịu dàng và đầy hiếu kỳ.

Tuy nhiên, âm mưu đẫm máu mà cô tưởng tượng trước đây không hề xảy ra, thậm chí còn hoàn toàn tương phản.

Không ngờ cha mẹ của Trác Thành lại dịu dàng nhẹ nhàng như vậy, có lẽ là do tính cách của họ, cha của Trác Thành chỉ chào hỏi cô vài câu rồi đưa món quà mà ông chuẩn bị cho con dâu, sau đó nói với Trác Thành, gặp được đối tượng phù hợp không dễ, phải sống hòa hợp với Giang Ảnh rồi sau đó không nói gì nữa.

Ngược lại mẹ của Trác Thành có lẽ trước đó đã hỏi Trác Thành về gia đình của Giang Ảnh, sau khi trò chuyện với Giang Ảnh vài câu, bà đã nắm lấy tay Giang Ảnh, vỗ về nhẹ nhàng, ánh mắt và giọng nói rất dịu dàng: “Con ngoan, con đã vất vả rồi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”

Không biết tại sao, nhưng khi Giang Ảnh nghe được câu này, khóe mắt cô có chút cay.

Cha mẹ chưa bao giờ dành tình yêu cho cô ít hơn người khác, nhưng khi còn nhỏ, khi biết về xuất thân của mình, cô không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ của mẹ, nếu mẹ yêu cô, khi nói chuyện với cô có lẽ cũng sẽ rất nhẹ nhàng.

“Khụ khụ.” Tuy rằng cảm thấy rất ấm áp, nhưng ông cụ vẫn có chút bất mãn vì bị xem nhẹ, hắng giọng nói: “Được rồi, được rồi, ông đói rồi, ăn cơm trước đi.”

Ông cụ chống gậy đi vào phòng ăn, vừa đi vừa không quên dặn dò Giang Ảnh: “Nếu cháu có điều gì không vừa ý thì cứ nói với họ để họ làm lại.”

Đầu bếp của nhà họ Trác rất có tay nghề, hơn nữa Giang Ảnh cũng là người phương Bắc nên các món ăn đều rất hợp khẩu vị, không khí bữa tối thoải mái và dễ chịu hơn cô tưởng tượng, ăn xong mọi người ngồi tại phòng khách trong chốc lát, ông cụ chịu không được muốn đi nghỉ ngơi, Trác Thành cũng nhân cơ hội đó cùng Giang Ảnh chào tạm biệt mọi người, nói hai người muốn về Thiên Duyệt Lan Hồ.

“Xem trí nhớ của tôi này.” Khi cả hai đứng dậy và chuẩn bị đi, ông cụ đập cây gậy xuống đất, quay đầu lại và lẩm bẩm với vợ: “Bà cũng không giúp tôi đưa nữa.”

Bà nội không nhận cái nồi này, từ trên bàn trà cầm một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho ông: “Không phải ông nói muốn tự tay đưa sao, còn không cho tôi đưa giúp nữa mà”.

Ông cụ thấy vợ mình không chịu cõng cái nồi này nên không nói đến chủ đề này nữa, quay người lại nhét hộp gỗ vào tay Giang Ảnh, nói ngắn gọn: “Đây là một viên ngọc bội, chất liệu rất tốt, cháu cầm lấy”.

Giang Ảnh gật đầu cảm ơn, ông cụ tặng được quà cũng hài lòng gật đầu.

Cuối cùng nhớ ra, lại nói thêm một câu: “Cháu làm cái dự án trường học gì đó? Ông đã thấy được nó trên ti vi, thật sự không tệ nha”.

“Làm tốt lắm.” Ông cụ lớn tiếng nói, râu quai nón có chút hưng phấn nhảy dựng lên.

Trác Thừa đang làm nền bên cạnh Giang Anh trong buổi tặng quà gặp mặt này, bị giọng nói của ông cụ làm cho giật mình, bất giác thở dài một tiếng.

Đổi lại cái nhìn bất mãn từ ông cụ: “Không biết tại sao cô gái tốt thế này lại đi thích cháu nữa…”

Trác Thành sững sờ một hồi, không phải vì không biết trả lời ông cụ như thế nào, mà là lúc này trong đầu lại tràn ngập một biểu tượng cảm xúc, không phải là khuôn mặt dấu chấm hỏi đen mà Thẩm Tuấn đã gửi cho hắn lúc trước, mà là biểu tượng Thẩm Tuấn mới yêu thích gần đây “Bạn nhỏ có phải có nhiều thắc mắc lắm đúng không hả.jpg”. Sau khi Thẩm Tuấn gửi tin nhắn hình ảnh, anh ấy sẽ gửi một tin nhắn thoại cho người đó, trong đó là âm thanh của chính mình tự hát “Bạn nhỏ có phải có nhiều thắc mắc lắm đúng không hả”.

Anh mất vài giây để giải thoát bản thân khỏi những hình ảnh và giai điệu không lành mạnh này ngừng lưu chuyển trong tâm trí anh, trong một khoảnh khắc anh không biết liệu Thẩm Tuấn đã đầu độc tâm trí anh quá sâu, hay lời nói của ông nội đã khiến anh thực sự có rất nhiều thắc mắc.

Tuy nhiên, người duy nhất từ trước tới nay có thể khiến anh nghĩ như vậy chỉ có ông nội mà thôi.

Trác Thành khóe miệng giật giật, chào hỏi mọi người trong nhà mấy câu, tiếp tục đưa Giang Ảnh đi ra ngoài.

Nghĩ nghĩ, không khỏi xoay người đưa ngón cái lên với ông cụ: “Không hổ là ông.”

Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài, để lại ông lão với cây gậy nghi ngờ lẫn nhau.



Sau khi xe chạy trở về Thiên Duyệt Lan Hồ, Giang Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi đi trên đường, cô đã để đống quà trên tay xuống bên cạnh ghế ngồi, khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, người cũng đã phục hồi lại tinh thần.

Cô có chút xấu hổ không thể giải thích được: “Vốn định đến nhà anh ra mắt người lớn, chúng ta chỉ mang một hai thứ tới cửa. Sao bây giờ lại trở về với một đống quà như vậy chứ?”

“Không sao đâu, cái này gọi là thắng lợi trở về, tuyệt vời.” Trác Thành xuống xe đi vòng qua cửa xe bên cạnh giúp Giang Ảnh mở cửa lấy đồ: “Hơn nữa đây không phải là buổi đổi quà, em tới không phải là món quà hiếm có nhất rồi sao.”

Trác Thành rất vui khi hôm nay hai người chuẩn bị đi chơi, giờ lại thuận lợi từ nhà cũ trở về. Nói chuyện càng là mặt mày hớn hở, còn mang theo chút cảm giác hoạt bát tinh nghịch như khi nãy nói chuyện với ông nội.

“Hiếm khi thấy anh ừm… hoạt bát như vậy!” Giang Ảnh chớp mắt nói.

“Cả anh và anh cả đều rất bận, hiếm khi trở lại nhà cũ một lần, nên phải làm bầu không khí sôi động chứ.” Trác Thành thở dài: “Thường thì mọi người về đều mắt to trừng mắt nhỏ, đặc biệt là ông nội, giống như một đứa trẻ vậy đó, luôn chê trong nhà ít người thật nhàm chán. Nên khi anh về luôn không nhịn được mà trêu chọc ông.”

Anh nhấn nút thang máy, sau đó nói: “Em nói vậy đã là nói giảm nói tránh rồi, chính xác mà nói là tấu hài mà không có người vỗ tay.”

Hiếm thấy Trác Thành tự biết thân biết phận, hai người cười ngả nghiêng tiến vào trong nhà, rót một ly nước ra nhưng mãi vẫn chưa uống, sợ chưa kịp uống đã bị sặc vì cười quá nhiều, qua một hồi mới chậm rãi uống.

Đống hộp mang về đã bị hai người đặt ở trên sofa lúc vào cửa, lúc này tựa vào sofa nên đưa tay cầm mấy cái hộp lên mở từng cái một.

Giang Ảnh nhìn động tác trên tay của cô và Trác Thành, không khỏi thì thào: “Sao em lại có cảm giác như chúng ta đang xem xét chiến lợi phẩm vậy nhỉ”

“Không khác lắm, ở bên ngoài tấu hài xong về nhà đếm tiền nè.” Trác Thành đồng ý.

Giang Ảnh cạn lời, nghĩ thầm nếu ông cụ biết anh đã nhận xét như thế nào về buổi gặp mặt hôm nay, anh có thể sẽ bị gậy của ông đánh cho không ra hình người nữa luôn.

Vừa lẩm bẩm một mình vừa mở chiếc hộp ra, chiếc hộp này còn lớn hơn chiếc hộp trang sức, chiều dài và chiều rộng khoảng hai lòng bàn tay, bà của Trác Thành cười híp mắt đưa nó cho cô.

Chiếc khóa miệng hộp được mở ra, chiếc hộp đựng một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo, hoa tai, vòng cổ và vòng tay được đặt gọn gàng trong hộp đựng bằng nhung.

Tuy rằng Giang Ảnh không biết nhiều về loại trang sức đắt tiền này, nhưng cô biết giá cả của bộ mà gia đình Trác Thành đưa cho cô chắc chắn sẽ rất đắt, hơn nữa còn là do bà nội tặng, có lẽ tuổi của nó đã rất nhiều rồi.

Giang Ảnh suy nghĩ một chút, thay vì lấy từng cái một ra, cô cẩn thận đóng nắp lại, đặt hộp trang sức lớn lên bàn trà.

Bởi vì nó giống như một vật gia truyền, tốt hơn hết nên cất nó trong tủ và đợi nó được truyền lại.

Nhưng hình như cô có chút gợi ý, có lẽ Trác Thành thích tặng trang sức cho cô như vậy là do ảnh hưởng của những người lớn trong gia đình.

Cô cho rằng sở thích của anh có chút đáng yêu, nhưng cô không nói ra, không tiếp tục mở hộp quà ra mà quay đầu xem Trác Thành mở ra cái gì.

Trác Thành đưa chiếc hộp vừa mở ra cho Giang Ảnh xem: “Đây là miếng ngọc bội mà ông nội cho em”

“A, là một miếng ngọc thạch” Giang Ảnh cầm lấy và xem xét nó, cô đã từng thấy những miếng ngọc may mắn và trường thọ trên mạng, và hầu hết chúng được dùng để mừng thọ. Phía trên miếng ngọc thường được khắc quả đào mừng thọ, nhưng miếng ngọc này hình như không phải.

Trác Thành dùng đầu ngón tay gõ nhẹ hoa văn trên miếng ngọc: “Cái này có khắc hình trẻ con đang chơi đùa, hai đứa trẻ có ý nghĩa là may mắn nên duyên vợ chồng”

“Thì ra là như vậy.” Giang Ảnh đang định cảm hoa văn thật sự được khắc rất tốt, cô lật miếng ngọc lên, nhìn thấy mặt sau có khắc mấy bài thơ, trong lòng chợt cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô không nói lời nào, nhưng Trác Thành đã chậm rãi đọc từng chữ: “Con cháu đời sau, kéo dài vô tận”.

Giang Ảnh hắng giọng: “Được rồi, em thấy rồi, anh không cần phải đọc thành tiếng vậy đâu.”

“Con cháu đời sau, kéo dài vô tận. Có vẻ như ông cụ rất kỳ vọng vào em, cô giáo Giang ạ.” Trác Thành nhìn cô xấu hổ mà phải giả vờ bình tĩnh, không nhịn được hôn lên một bên má phiếm hồng của cô, không thể nhịn được cười.

“Dừng lại.” Giang Ảnh kịp thời ngăn lại, nghiêm túc hỏi một câu: “Chúng ta nên để những thứ này ở đâu, đặc biệt là cái này.”

Cô nói xong thì chỉ vào bộ trang sức bằng đá quý trên bàn.

“Mấy cái này còn chưa mở ra sao?” Trác Thành thức tời không tiếp tục cười nữa.

“Lúc bác gái tặng em đã mở ra cho em xem rồi.” Giang Ảnh cẩn thận chồng các hộp lên nhau, vỗ lên mặt trên: “Anh muốn xem không? Nếu không thì em cất trước nhé.”

“Em xem là được rồi.” Trác Thành cầm miếng ngọc và hộp trang sức lớn lên: “Đi thôi, anh đưa em đi cất chúng.”

Giang Ảnh đứng dậy đi theo Trác Thành vào phòng ngủ, lúc Trác Thành mở cửa thì kêu Giang Ảnh vào phòng ngủ trước, nhìn cách cô cầm chiếc hộp, anh có cảm giác như đang bắt gặp một con sóc đang tìm hốc cây để cất hạt dẻ, bất giác lại bật cười.

Thấy Giang Ảnh quay lại và nhìn chằm chằm vào mình, anh nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của cô và dẫn cô đến phòng thay đồ.

“Anh đã thay tủ này bằng tủ trang sức, có thể đặt từ trên xuống dưới, ở đây còn có đèn tủ, khi tìm cái gì đó thì mở đèn trong ngăn tủ nhìn sẽ thấy rõ hơn.”

Giang Ảnh không nói nên lời: “Anh đổi từ khi nào vậy, sao em không biết?”

“Có lẽ do em quá bận đó.” Giọng nói của Trác Thành hơi trầm xuống: “Làm xong xuôi hết, không đợi được em tự mình phát hiện nên phải cho em xem.”

“Ừm… cảm ơn anh” Giang Ảnh mở ngăn kéo nhỏ có bọc nhung và nhiều ngăn kéo khác: “Có nhiều ngăn như vậy, có lẽ em sẽ không dùng hết được, làm sao có thể để được nhiều như vậy.”

Cô nhớ rằng tủ ở vị trí này dùng để treo quần áo ở tầng trên và tầng dưới, nhưng không gian so với tủ quần áo lớn hơn rất nhiều, ngăn tủ này chắc sẽ không lấp đầy được.

“Sớm muộn gì cũng có thể lấp đầy nó.” Trác Thành khẳng định: “Hôm nay em có thể bỏ vào một ít, chậm rãi bỏ vào, cũng có lúc cần dùng đến.”

Anh thấy Giang Ảnh vẫn còn đang sững sờ nên trước tiên mở hộp trang sức lớn trong tay, mở một ngăn kéo rộng hơn, lấy trang sức ra rồi bắt đầu bỏ vào trong ngăn tủ.

“Cái trong tay em để ở hàng trên cùng.” Anh chỉ vào ngăn kéo tương ứng.

“Ồ.” Giang Ảnh đặt một số vòng tay và hoa tai vào các khe ngăn kéo tương ứng theo lời anh.

“Em cất mấy thứ như bông tai, vòng cổ và những thứ thường đeo đi, như vậy sẽ dễ dàng tìm thấy.” Trác Thành cất bộ trang sức ngọc bội đi, đặt bộ ngọc bội của cô vào trong ngăn kéo của một chiếc tủ thấp, lấy bộ trang sức kim cương ra: “Cái này cũng giúp em cất vào nhé?”

Giang Ảnh thấy thứ anh đang cầm trên tay chính là bộ lúc trước anh tặng cho cô, khóe miệng bất giác cong lên: “Ừm!”

Thấy tay Trác Thành không ngừng chuyển động, Giang Ảnh đi vào phòng ngủ lấy những phụ kiện hàng ngày đặt rải rác trên ngăn kéo của bàn cạnh giường và trên bồn rửa tay, bắt đầu vui vẻ sắp xếp.

Dù chỉ là chuyện vặt vãnh như vậy nhưng hai người cũng không chê phiền phức, họ lần lượt sắp xếp phụ kiện rải rác, thỉnh thoảng lại bàn bạc xem khu vực nào sẽ đẹp hơn.

“Hoàn hảo.” Giang Ảnh không nhịn được lên tiếng khen ngợi, cuối cùng hai người cũng dừng lại, phân loại tất cả những thứ trong nhà có thể cho vào tủ trang sức này.

“Vậy còn những chiếc hộp này thì sao? Chúng cũng khá đẹp.” Gang Ảnh nhìn đống hộp rỗng ruột bên cạnh.

“Đặt ở đây đi.” Trác Thành chỉ vào cái tủ nhỏ phía dưới: “Kéo cửa nhỏ này ra, còn chút không gian.”

Giang Ảnh cất mấy cái hộp đi, vừa nói vừa đóng cửa tủ lại, lúc này mới hoàn toàn thoải mái.

Vì sắp xếp quá ngăn nắp, cô mở những ngăn tủ nhỏ như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trầm trồ khen ngợi những kiệt tác mà hai người dày công sắp xếp nãy giờ.

“Hả?” Cô mở một ngăn kéo vừa rồi không đụng đến. Nó là một ngăn chỉnh tề, vị trí không giống với vòng tay, nhẫn và vòng cổ. Nó là một dãy giá đỡ bằng vải nỉ nhô ra, hơi giống kẹp tóc: “Cái gì trong đây, kẹp tóc sao?”

“Không.” Trác Thành ho nhẹ: “Anh dùng nó để đựng một cái vương miện cho em, mua về đặt ở vòng cung này. Đây là một ngăn kéo dài được chế tạo đặc biệt.”

“…”

Giang Ảnh không nói gì, vỗ vỗ vai Trác Thành rồi gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Có vẻ như sở thích cuồng mua vương miện cho cô sẽ không dễ dàng thay đổi rồi.