Lục Gặp Ký Thu

Chương 37: Tham lam yêu em



Ba phần say, bảy phần phóng túng.

Trong xe, Lộ Ký Thu không nói chuyện nữa, chỉ tựa đầu vào vai anh, rất an tĩnh.

A Hồng ngồi trong xe, thỉnh thoảng lại liếc trộm hai người.

Đợi xe dừng trước chung cư, nhìn Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu cùng nhau sóng vai đi phía trước, lúc này cậu ấy mới nhịn không nổi nữa, lôi kéo bát quái với Lưu Đồng: “Chị Đồng, hôm nay, lúc quán bar tắt đèn ấy, em nhìn thấy anh Hành và Ký Thu hôn nhau.”

Lưu Đồng sửng sốt một chút, nhưng không quá kinh ngạc, “Làm gì mà cậu ngạc nhiên đến như vậy, chẳng phải lúc cắm trại dã ngoại, cậu nói là đã thấy hai người đó hôn nhau hay sao?”

A Hồng cầm ba lô lên, che miệng nói: “Lần này không giống, là Ký Thu chủ động.”

“Cậu xác định không nhìn lầm?” Lưu Đồng có chút ngạc nhiên hỏi.

“Khẳng định không sai được, lúc ấy em từ toilet đi ra thì thấy Ký Thu đi vào, sau đó tất cả đèn đều tắt.”

A Hồng thả chậm bước chân, những chuyện thấy được, nghe được đều nói từ đầu đến cuối cho Lưu Đồng nghe.

Lưu Đồng ngước cổ nhìn hai người đứng trước cửa thang máy. Hai người này, rốt cục đã vọt một bước tiến lớn.

Lấy cùi chỏ chọt chọt A Hồng, dặn dò nói: “Nói với anh Lương và mọi người, lúc quay hình những ngày này thì đừng quay quá gần.”

Khó lắm mối quan hệ của hai người mới có biến hóa, Lưu Đồng cũng không muốn bởi vì sự tồn tại của tổ tiết mục mà ảnh hưởng hai người.

Sau khi lên lầu, Lưu Đồng nhắc hai người uống thuốc giải rượu, cộng với cô cũng có một chút tư tâm nhỏ, muốn chừa cho hai người một chút không gian riêng, nên dứt khoát để buổi phỏng vấn trước khi ngủ chuyển sang ngày mai.

“Vất vả rồi, ngày mai gặp!”

Lộ Ký Thu cúi đầu nói cảm ơn với tất cả mọi người, đóng cửa lại, quay người nói với Lục Nhất Hành: “Phòng tắm của phòng cho khách rất sạch sẽ, ở ngắn kéo thứ hai bên phải có bộ dụng cụ vệ sinh mới.”

Diện tích căn hộ mặc dù không lớn, nhưng phòng ngủ chính và phòng dành cho khách đều có phòng tắm.

Lộ Ký Thu vừa nói, vừa đổi dép lê, thấy anh gật đầu, thì lúc này mới bước nhanh về phòng ngủ của mình.

Nhẹ đóng cửa phòng ngủ lại, Lộ Ký Thu nhịn không được mà thở phào một hơi.

Cởi áo khoác ra rồi đi đến ngồi xuống giường, cầm lấy điện thoại, Lộ Ký Thu muốn gọi điện cho Tần Cẩn. Cô không thể chờ đợi, muốn lập tức chia sẻ sự thay đổi này của mình cho cô ấy.

Với lại, bây giờ cô đang cần người quân sư Tần Cẩn này.

Nhấn nút gọi, đợi nửa ngày nhưng không có người nghe máy. Lộ Ký Thu cúp điện thoại, đoán rằng Tần Cẩn chắc đang ở cùng với bác sĩ Hứa.

Dứt khoát ngả lưng về phía sau, nằm trên giường, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong quán bar tối nay.

Không thể phủ nhận, đêm nay cô không có uống say đến mức không còn biết gì, phá bỏ phòng tuyến trong lòng của mình, ngoại trừ anh chủ động trước một bước thì những lời nói của Tần Cẩn cũng có tác động nhất định.

Tần Cẩn luôn giống như trong tưởng tượng của cô, dám yêu dám hận, không có việc gì ghê gớm cả.

Giống như Tần Cẩn từng nói, tương lai thế nào tớ cũng mặc kệ, hiện tại lúc này tớ vui vẻ tự tại là được, người sống một ngày thì sống ít hơn một ngày, tớ sống vui vẻ một ngày là vui vẻ một ngày.

Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, không khỏi mỉm cười.

Một lần nữa cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Tần Cẩn rồi đứng dậy đi tắm.

Một giờ rưỡi sáng. Lộ Ký Thu lại một lần nữa mất ngủ, có lẽ do ảnh hưởng của cồn. Tim cô đập loạn thình thịch, nhắm mắt lại chính là hình bóng của anh.

Từ trên giường ngồi dậy, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ ngẩn người một lúc, vừa định đưa tay mở đèn ngủ, thì đột nhiên chú ý tới ban công phòng bên cạnh có đèn sáng.

Anh vẫn chưa ngủ sao?

Đi chân trần đến bên cạnh cửa sổ, do dự một hồi, rồi quyết định lấy điện thoại mà tổ tiết mục phát gọi điện cho anh.

Điện thoại vừa mới đổ một hồi chuông đã có người nhận, Lộ Ký Thu ngơ ngác một chút, mím chặt môi.

Lục Nhất Hành cầm điện thoại, kéo cửa thủy tinh, đi ra ban công nhìn về phía phòng ngủ của cô.

“Nếu em không nói, anh sẽ đi qua tìm em.”

Nghe giọng nói mang theo tiếng cười của anh trong tai nghe, Lộ Ký Thu không tự chủ núp sau rèm cửa, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Lục Nhất Hành thấy rèm cửa bên trong phòng cô giật giật, mỉm cười nói: “Quá hưng phấn nên ngủ không được.”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu lại đỏ mặt, bàn tay cầm di động toát mồ hôi.

Do dự mãi, vẫn thử nói ra điều mình muốn nói

“Em, em không biết sau ngày hôm nay thì nên làm như thế nào?”

Bây giờ, cô rất giống như lần đầu tiên học đàn khi còn nhỏ, cô biết mình muốn đánh đàn nhưng lại không biết đặt tay như thế nào, càng không biết làm thế nào biết được nhạc phổ.

Lục Nhất Hành dựa lưng vào lan can ở ban công, nhẹ giọng nói: “Giống như trò chơi tối nay, chỉ cần em không né tránh, chuyện chủ động hãy để anh làm.”

“Được.” Lộ Ký Thu đồng ý không chút chần chừ.

Sau đó hai người lại im lặng, trong tai nghe chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Lộ Ký Thu nắm chặt điện thoại, lẩm bẩm hỏi: “ Đối những người khác, anh cũng sẽ như vậy sao?”

Dáng vẻ quan tâm, săn sóc cùng với việc chủ động làm cho người khác không có khả năng kháng cự kia.

“Nếu người thứ hai cũng là Lộ Ký Thu thì anh nghĩ anh sẽ.”



Ngày thứ hai.

Bởi vì tối hôm qua uống một chút rượu, lại ngủ được tương đối trễ, nên cả người Lộ Ký Thu có chút sưng húp. Vì để chút nữa chụp hình tạp chí sẽ đẹp hơn nên Lộ Ký Thu cố ý không ăn sáng.

Chín giờ kém mười, Miêu Nhị và chú Bảo lái xe đã đến dưới lầu.

“Được, bọn chị sẽ xuống ngay lập tức.”

Lộ Ký Thu cúp điện thoại, sửa sang ống tay áo len, lúc xoay người thì phát hiện Lục Nhất Hành đang cầm áo khoác của cô, ra hiệu cho cô có thể trực tiếp mặc vào.

Muốn nói không cần, nhưng lại nghĩ tới chuyện hai người đã nói tối hôm qua.

Cô đành phải nắm chặt áo len ống tay áo, xoay người luồn cánh tay vào trong tay áo khoác, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn!”

Khóe miệng Lục Nhất Hành nở nụ cười, thật hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, vừa giúp cô cài nút áo khoác vừa hỏi: “Khăn quàng cổ đâu?”

Lỗ tai Lộ Ký Thu bắt đầu đỏ lên, cúi đầu nhìn anh cài xong nút áo cuối cùng, nói: “Để trong vali, để em đi lấy.”

“Không cần!” Lục Nhất Hành không để cô đi, nói xong thì lấy khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, cẩn thận quàng cho cô.

Khăn quàng cổ vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, vô cùng ấm áp.

Để mặc anh nắm tay, dắt cô đi xuống dưới tầng trệt, nhân viên công tác của tổ tiết mục cũng đã lắp đặt thiết bị xong xuôi.

Miêu Nhị đón hai người, đầu tiên là cười chào hỏi Lục Nhất Hành, sau đó đi đến bên người Lộ Ký Thu, nhỏ giọng hỏi: “Chị Ký Thu, em nghe chị Mẫn nói, chị đã ký hợp đồng quay phim với đạo diễn Ngụy?”

Lộ Ký Thu cười cười, hỏi cô ấy: “Hôm nay làm sao em bỏ được người ta mà đi làm?”

Hôm nay chụp hình cho trang bìa tạp chí, trong studio có rất nhiều nhân viên, thật ra Miêu Nhị có thể không cần tới.

Miêu Nhị mở cửa xe, híp mắt cười nói: “Chủ yếu là nhớ chị, sau đó là hôm nay bạn trai em cũng có việc.”

“Hả, thì ra là bạn trai không thể ở cùng em, nên em mới nhớ tới chị à?”

Lộ Ký Thu cố ý trêu chọc cô ấy, rồi theo Lục Nhất Hành ngồi lên xe.

Miêu Nhị cầm cafe mua trên đường, đưa cho hai người.

Hầu như những lúc Lộ Ký Thu chụp hình vào sáng sớm, Miêu Nhị đều sẽ chuẩn bị cafe đen cho cô, không chỉ để cho tinh thần tỉnh táo mà còn giúp giảm sưng mặt hiệu quả.

Trên đường, Miêu Nhị nói với Lộ Ký Thu về lịch trình trong thời gian tới của cô.

“Chương trình thực tế này còn mười tám ngày nữa là kết thúc, cuối tuần sẽ phải tham gia một số chương trình giải trí để tuyên truyền.”

Đang cầm cafe, Lộ Ký Thu không khỏi có chút ngây người, thì ra chỉ còn lại mười tám ngày.

“Hôm nay chụp hình cho trang bìa của tạp chí UI, đối tác thương hiệu chính là ET, chị cần phải chụp hai ba bộ áo len dệt kim trong bộ sưu tập mùa xuân của họ.”

Tạp chí UI có rất nhiều mảng, nhưng bán chạy nhất là thời trang. Đồng thời, năm ngoái, ET và Lộ Ký Thu đã ký kết hợp đồng đại diện năm năm. Đây cũng là tin tức tiêu biểu của năm ngoái. Bởi vì trong quá khứ, dù nghệ sĩ có nổi tiếng đến đâu thì hợp đồng dài nhất với ET chỉ có một năm. Lộ Ký Thu là người đầu tiên phá vỡ thông lệ cũ.

Miêu Nhị nói được phân nửa, thì nói với Lưu Đồng ngồi ở ghế phụ, “Chị Đồng, bên UI và ET đều nói là có thể ghi hình, chỉ cần mọi người không ảnh hưởng tới công việc của bọn họ là được.”

Lưu Đồng gật đầu đáp: “Được, chị sẽ bảo các cameraman đứng xa một chút.”

Nói xong lịch trình làm việc, Miêu Nhị không tiếp tục nói nữa, đeo tai nghe nghe nhạc, để lại không gian cho hai người.

Lộ Ký Thu rất buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, sợ một lát nữa chụp hình sẽ không có tinh thần.

Dĩ nhiên Lục Nhất Hành hiểu rõ điều này, nên anh trò chuyện câu có câu không suốt cả đoạn đường với cô để giúp cô đỡ buồn ngủ.



Tào Húc, tổng giám đốc tạp chí UI, đã sớm đứng ở cổng chào đón bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Lộ Ký Thu chụp hình cho tạp chí UI, cũng là lần đầu tiên gặp Tào Húc. Nhưng mà đã nghe La Mẫn nói qua mấy lần, Tào Húc có quan hệ tốt với nhiều người trong giới giải trí, cũng có quan hệ rất rộng.

“Xin chào, xin chào Ký Thu, tôi là Tào Húc.” Tào Húc đeo kính gọng đen, nhìn dáng vẻ rất dễ gần.

“Chào tổng giám đốc Tào!” Lộ Ký Thu xuống xe, lễ phép bắt tay anh ta.

Sau đó, Tào Húc thấy Lục Nhất Hành xuống xe sau Lộ Ký Thu thì nói: “Nhất Hành, cậu còn thiếu tớ một hình trang bìa đấy, định khi nào thì chụp nha?”

Lục Nhất Hành đưa tay vỗ vai Tào Húc một cái, cười nói: “Làm sao mà tớ lại không nhớ chuyện tớ thiếu cậu chụp hình trang bìa năm nào nha!”

Tào Húc cười nhẹ một tiếng, vừa dẫn hai người vào studio vừa nói chuyện với Lộ Ký Thu, “Cậu ta đã đồng ý với tôi từ năm ngoái, ngoài miệng thì đồng ý nhưng không làm, cô nói xem như vậy có đáng giận không?”

Tào Húc còn chưa nói xong, đã bị Lục Nhất Hành đưa tay ôm cô, “Tớ nói này, lâu này không gặp, không cần vừa thấy mặt đã cáo trạng với bạn gái của người ta chứ!”

“Làm sao mà cậu là bị bạn gái quản đến vậy à!” Tào Húc trêu ghẹo nói.

Vừa mới nói xong, Lục Nhất Hành theo bản năng đưa mắt nhìn Lộ Ký Thu, sợ cô không được tự nhiên.

“Đi, nhanh chụp hình, xong sớm kết thúc công việc sớm.” Lục Nhất Hành vỗ vỗ bả vai Tào Húc, ra hiệu cho anh ta không nên nói giỡn.

Tào Húc dẫn hai người đi qua ngã rẽ tiến vào phòng trang điểm, nhịn không được trêu chọc: “Cậu gấp cái gì?”

“Cô ấy còn chưa ăn sáng.” Lục Nhất Hành nắm lấy tay cô, tiếp tục hỏi Tào Húc: “Chỗ này của cậu có cái gì ăn không?”

Tào Húc vốn cho rằng hai người chỉ là hợp tác chương trình, nhưng sau khi hàn huyên vài câu, mới ý thức được Lục Nhất Hành đang làm thật.

Nhìn hai người nắm tay nhau, không hỏi thêm cái gì, gật đầu nói: “Có bánh quy, hai người vào trước đi, tớ đi lấy một chút.”

Lộ Ký Thu nhìn bóng lưng đi xa của Tào Húc, lặng lẽ kéo anh, nói: “Bây giờ em không đói bụng.”

Lục Nhất Hành đưa tay vò rối đỉnh đầu cô, “Có một loại đói gọi là bạn trai cảm thấy em đói.”

Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, nhịn không được mà mỉm cười.

Lúc trang điểm, Lộ Ký Thu ăn vài miếng bánh quy, thì thấy Tào Húc dẫn trợ lý trang phục tới.

“Những thứ này sẽ cần khi chụp hình, chụp với bộ nào trước đều được.” Tào Húc vừa nói, vừa đưa áo cho cô xem.

Miêu Nhị đứng bên cạnh, không khỏi tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Tào, sao còn có quần áo của nam?”

“A, là thế này, chủ đề lần này của ET là ấm áp và dựa dẫm, bởi vì trang phục trong bộ sưu tập này đều làm cho cơ thể thỏa mái với chất liệu sợi tổng hợp. Vì chụp chủ đề này nên chúng tôi đã sắp xếp một người mẫu nam, cùng hợp tác chụp hình với Ký Thu.”

Tào Húc vừa mới nói xong, Lục Nhất Hành vốn ngồi bên cạnh xem tạp chí thì lúc này nhìn không được mà ngẩng đầu lên, hỏi: “Người mẫu nam gì?”

Tào Húc để trợ lý đem quần áo treo lên ủi trước, lúc này mới tiếp tục giải thích: “Chính là một người mẫu nam của ET sẽ đưa lưng về phía ống kính, không lộ mặt chỉ lộ bóng lưng, như thế này thì Ký Thu có thể ôm cậu ta, thể hiện là một người con gái dựa dẫm, ỷ lại vào người đàn ông.”

Lộ Ký Thu ngồi trước gương, nghiêm túc nghe Tào Húc giải thích.

Sau đó thì thấy Lục Nhất Hành nhướng mày, chặn đứt lời của Tào Húc, “Cho nên, mẫu nam mà cậu nói ở đâu?”

— QUẢNG CÁO —