Lục Gặp Ký Thu

Chương 92: Đi tắm nhé



Ngay sau khi Lộ Ký Thu tạm thời chỉnh đốn tâm trạng xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Lưu Đồng đang cầm điện thoại vội vàng quay lại.

“Không tốt rồi, không xong rồi!” Trên mặt Lưu Đồng hiếm khi luống cuống.

La Mẫn cúp điện thoại, xoay người lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Lưu Đồng vừa đưa tay đè ngực để nhuận khí, vừa đi đến bên cửa sổ, động tác nhanh chóng kéo rèm lại, “Dưới lầu có paparazzi đang canh giữ!”

La Mẫn nheo mắt, thì ra là chuyện này, bị paparazzi để mắt tới thì cũng không có gì quá ngạc nhiên, nhưng lúc này hot search trên Weibo vừa mới xuất hiện không bao lâu, làm sao mà paparazzi có thể thần thông quảng đại đến như vậy, cũng không có khả năng trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã tra ra được Lộ Ký Thu đang ở chỗ này…

Chỉ có một lý do có thể giải thích, đó chính là —— paparazzi này đã canh giữ dưới lầu từ lâu.

Nếu là như vậy, đã canh chừng một khoảng thời gian, thế nhưng lại không tung ra chuyện Lộ Ký Thu dị ứng phải nằm viện, vậy mục đích của bọn họ chỉ có thể là…

Điều mà La Mẫn nghĩ cũng là điều mà Lục Nhất Hành nghĩ đến, mặc dù đầu óc bây giờ của Lộ Ký Thu đã loạn nhưng cũng nhận ra trong đó có điểm không thích hợp.

“Bọn họ muốn làm gì?” Lộ Ký Thu đỏ mắt, đi đến bên cửa sổ, nhẹ vén rèm nghiêng qua một chút, nhìn xuống nhưng cũng không thấy bóng dáng của paparazzi đâu, chắc là đã trốn đi rồi.

Miêu Nhị cầm điện thoại di động, đột nhiên nói một câu: “Bọn họ nhất định muốn chụp hình chị Ký Thu, nếu chụp hình được sẽ là tin độc nhất vô nhị!”

Không sai, Miêu Nhị đang nói đúng trọng điểm.

Lục Nhất Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Mẫn. Lục Nhất Hành tin tưởng, với kinh nghiệm và trình độ của La Mẫn, chắc chắn chị ấy đã đoán được cái gì.

La Mẫn ra hiệu bảo Miêu Nhị đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa phòng lại, bên trong phòng chỉ còn lại năm người bọn họ. Lưu Đồng đại diện cho chương trình, La Mẫn cần cô ấy phối hợp.

“Chị đoán, 80% paparazzi dưới lầu là có người sắp xếp tới đây.”

La Mẫn nói những lời này thì Lộ Ký Thu nghe chăm chú. Đối với những thủ đoạn trong quan hệ xã hội như vậy, cô hoàn toàn không biết, nhưng cô biết cho dù có xảy ra chuyện gì thì La Mẫn đều sẽ giúp cô giải quyết.

“Paparazzi này muốn làm cái gì? Lúc nãy Miêu Nhị nói rất đúng, bọn họ đơn giản chỉ muốn một một tin tức độc nhất vô nhị, có ‘củi’ để đốt cháy tình trạng này.”

La Mẫn vừa nói, vừa nắm chặt điện thoại di động, “Nếu bọn họ đã cần tin tức như vậy, chúng ta chỉ có thể cho bọn họ cơ hội này.”



Hot search #Lộ Ký Thu đạo nhạc# đã chiếm lĩnh vị trí thứ nhất suốt hai giờ.

Trong xe, Đinh Đình và em gái Đinh đã hơi mất kiên nhẫn.

Sau khi lên xuống xe năm lần, Đinh Đình bực bội cào đầu.

“Không nên…”

Đinh Đình lại một lần nữa thò đầu ra ngoài, dò xét một chút, cổng bệnh viện vẫn gió êm sóng lặng (1), ngay cả cửa hông bên cạnh cũng yên tĩnh.

(1) Gió êm sóng lặng: yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.

“Anh, theo lý thì lúc này bọn Lộ Ký Thu phải rối loạn rồi mới đúng chứ, sao mà lúc này lại không thấy ai ra vào?”

“Đừng nóng vội, khẳng định là có trốn cũng không thoát!”

Ngay khi Đinh Đình nói ra những lời này thì có mấy ‘người qua đường’ có vẻ thấp thỏm bước từ cửa hông đi ra. Trong đó có hai người mặc trang phục khiến người ta khó lòng mà dời mắt.

Khẩu trang, kính râm, cộng thêm mũ lưỡi trai màu đen, chẳng phải đây là trang phục ra đường cơ bản của nghệ sĩ nổi tiếng hay sao.

“Anh, nhìn kia kìa! Bọn họ là Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành đúng không?” Em gái Đinh có chút kích động hô thành tiếng.

Đinh Đình chăm chú nhìn, tuy rằng người phụ nữ chính giữa được trang bị đầy đủ nhưng liếc nhìn đôi giày mà cô ấy thì chính là đôi mà Lộ Ký Thu đã mang khi vào viện.

Để xác định bản thân nhớ không lầm, Đinh Đình còn nhanh chóng lục ảnh chụp, so sánh chúng, anh ta có thể xác định đó là Lộ Ký Thu!

“Đi, đi!” Đinh Đình kéo em gái Đinh xuống xe, khiêng máy ảnh chạy về phía bên kia.

Ai biết được, hai người bọn họ vẫn chưa chạy đến trước mặt thì đã bị phát hiện.

Trừng mắt nhìn nhóm người kia lên xe, đương nhiên Đinh Đình không thể dễ dàng bị bỏ lại phía sau như vậy, lập tức quay trở lại, lên xe đuổi theo.

“Anh ơi, họ đi đâu vậy? Chúng ta có thể đuổi kịp không?” Em gái Đinh ở bên cạnh vừa lo lắng hỏi, vừa run run đưa tay thắt dây an toàn.

“Em ơi! Anh của em là thần xe trong giới paparazzi!”

Đinh Đình nói xong cũng nhấn chân ga, để lại một vệt khói đen xì rồi phóng xe rời đi.

Trong xe bảo mẫu phía trước bị truy đuổi, hai người ‘vũ trang đầy đủ’ tháo khẩu trang và kính râm xuống, nhìn paparazzi đuổi theo cách sau vài chiếc xe thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lấy điện thoại ra, bấm gọi: “Chị Mẫn, cá đã mắc câu.”

Nói xong, Miêu Nhị bỏ mũ, gật đầu nói cảm ơn với mấy nhân viên công tác trong xe.



Trong phòng bệnh, La Mẫn cúp điện thoại, cũng không vội vàng thực hiện bước tiếp theo mà tiếp tục chờ.

Hơn mười phút sau, Lưu Đồng dẫn anh Lương đi kiểm tra cửa sau, sau đó gọi cho La Mẫn, “Cô La, xác định không có paparazzi nào khác.”

Chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, lúc này La Mẫn mới dẫn hai người xuống lầu, đi qua nửa bệnh viện mới ra khỏi cửa sau gặp mặt bọn họ.

An toàn ngồi trên xe của tổ tiết mục sắp xếp, Lộ Ký Thu tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt khóc lúc nảy vẫn còn đỏ hoe. Giờ đây, lý trí của cô đã đè ấm ức và tức giận xuống.

“Cô La, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lưu Đồng thấp giọng hỏi, năng lực xử lý quan hệ xã hội của La mẫn rất mạnh.

La Mẫn còn chưa mở miệng thì đã nghe Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành đồng thanh nói: “Quay về căn hộ 901.”

Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.

Miêu Nhị và những người khác đã đến đài truyền hình Nam Phong, đi dạo một vòng quanh đài truyền hình rồi rời đi. Paparazzi chỉ có thể ngây ngốc canh giữa, chờ đợi ở đài truyền hình Nam Phong.

Không lâu sau khi Lộ Ký Thu và mọi người vào căn hộ 901 thì Miêu Nhị cũng quay lại.

“Tổng cộng chỉ có hai người, trông họ có chút quen, nhưng chắc không phải là paparazzi nổi tiếng… Lúc bọn em rời đi, họ vẫn đang canh ở cửa sau của đài truyền hình.”

Miêu Nhị nói ngắn gọn, La Mẫn đi qua đi lại trong phòng khách, gật đầu tỏ ý đã biết.

Bây giờ bọn họ chỉ có 2 việc cần làm, một là tìm được người ở sau tấm màn này, hai là nghĩ biện pháp chứng minh Lộ Ký Thu trong sạch.

Nhắc tới cũng buồn cười, cô vốn không sai, sao lại cần phải chứng minh bản thân?

Bởi vì buổi tối phải uống thuốc nên Lộ Ký Thu mới miễn cưỡng ăn một chén cháo. Lục Nhất Hành bảo cô lên phòng nghỉ ngơi một chút, cô cũng không chịu, cô muốn tham dự vào chuyện này.

Cho đến tối, lượt tìm kiếm hot search trên Weibo vẫn cao, không hề giảm bớt, thậm chí còn có xu hướng tăng vọt.

Nhưng cũng may, La Mẫn đã dùng quan hệ của mình để đè một số người trong giới truyền thông có ý đồ ‘quan tâm và thấu hiểu’, cho nên Lộ Ký Thu bây giờ đang ở đâu, thì ngoài người trong tổ tiết mục biết thì không ai có thể đoán được cô đã trở về căn hộ của chương trình.

Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy cô không có thời gian để tiếp tục ghi hình, nên chắc chắn cô đã quay lại công ty hoặc ở ẩn để bàn bạc công việc.

Những người trên mạng, ngoại trừ là fan hâm mộ và người qua đường không quan tâm đến vấn đề này thì căn bản đều là quần chúng ăn dưa.

Ông Y Y không đợi được Đinh Đình bên này vây lấy bọn họ để ‘phỏng vấn’, vì vậy đã sắp xếp để công ty Mãnh thương Âm Nhạc bắt đầu một làn sóng ‘tấn công’ mới.

【@ Mãnh Thương Âm Nhạc: Đối với hot search trên Weibo hôm nay (về chuyện Lộ Ký Thu sao chép tác phẩm của nhạc sĩ Trình Kinh của công ty chúng tôi), chúng tôi có vài lời muốn nói #video# )

Bấm vào video, ngồi trước máy quay là người đàn ông tên Trình Kinh, đeo kính mắt màu nâu, trên tay cầm một chuỗi hạt, trông còn khá trẻ, nhưng trang phục lại cố ý theo phong cách người lớn, nhìn có chút không được tự nhiên.

“Xin chào mọi người, tôi là nhạc sĩ Trình Kinh. Tôi quay video này là muốn nói một chút với mọi người về chuyện Lộ Ký Thu sao chép tác phẩm của tôi…”

Lộ Ký Thu nghe thấy anh ta nói những lời này thì lông mày càng nhíu chặt, hận không thể dội thau nước rửa chân vào mặt anh ta.

“Tin rằng mọi người đều có thể thấy được, bài hát của tôi được lưu trước cô Lộ Ký Thu, hơn nữa nguồn cảm hứng của tôi có từ một mùa hè, lúc tôi đang ở vùng nông thôn để sưu tầm, trong lúc vô tình nhìn thấy cầu vồng…”

Sau khi kiên nhẫn xem xong mấy phút đồng hồ về nguồn cảm hứng của Trình Kinh, Lộ Ký Thu thật sự muốn mắng to là anh ta nói bậy bạ.

La Mẫn bấm tạm dừng, hỏi Lộ Ký Thu thử xem cảm hứng của cô vào thời điểm đó có giống như vậy không.

“Ký Thu, giờ chị hỏi em, không phải là để em giải thích với chị mà là sau này nhất định phải giải thích cho fan hâm mộ, chúng ta không thể để cho cái người tên Trình Kinh này nói lung tung được.”

Lộ Ký Thu gật đầu, tỏ ý là cô đã hiểu rõ ý tứ của La Mẫn.

“Em thấy ở đây, em có thể xác định chắc chắn, cái người Trình Kinh này đã chiếu theo ca từ của bài hát để nói, bởi vì trong bài hát em đã viết về bảy sắc cầu vồng, có cả bóng bay, kẹo bông, vòng quay ngựa gỗ, hộp nhạc… nhưng đây là em cảm nhận được khi ở sân vui chơi vào mùa đông.”

Trong lời bài hát viết ——

Em lấy hết can đảm để vẽ nên một giấc mơ đầy màu sắc.

Em xoay nhẹ kẹo bông, như để cố không làm tan đi sắc màu ngọt ngào.

Em đứng trên vòng xoay, nhưng cũng không thể bắt kịp con ngựa gỗ đầy màu sắc.

Em tượng tưởng nó giống như bàn chân kẽ nhún lên của cô gái, nhưng cuối cùng lại bị bánh răng chuyển động đi mất.

Em ảo tượng có thể đuổi theo ngựa gỗ đầy màu sắc, ảo tưởng mình có thể theo kịp anh.

Ca từ của bài hát này điển hình là được viết bởi cô gái với trái tim thiếu nữ, may mắn là Trình Kinh không nói anh ta là người viết lời bài hát này, nếu không thì sẽ rất xấu hổ.

Đoạn video tiếp tục, Trình Kinh đẩy mắt kính, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đoán, cô Lộ Ký Thu đã vô tình nghe được giai điệu bài hát này của tôi và cảm thấy nó rất hợp với lời bài hát của cô ấy, cho nên đã ‘mượn dùng’.”

Cuối video, Trình inh rất nghiêm nghị, ngồi ngay ngắn: “Tôi không muốn dùng cách xấu nhất để giải quyết vấn đề, nhưng tôi cần một lời giải thích và xin lỗi trực tiếp.”

Vừa dứt lời, video đã đi đến những giây cuối cùng.

“Anh ta có ý gì? Nhờ người đăng một đống hình ảnh để chứng minh thời gian, còn khăng khăng khẳng định là em sao chép? Bây giờ còn muốn em nói xin lỗi với anh ta?”

Lộ Ký Thu đứng dậy, tức giận đến mức tay run run.

Nguyên nhân mà cô tức giận còn có, đó chính là La Mẫn đã giúp cô liên lạc với người cộng tác trước đó, và hồ sơ lưu giữ tác phẩm cuối cùng của cô quả thực là chậm hơn vài ngày so với khi Trình Kinh phát hành.

Nhưng chỉ bọn họ mới biết được quá trình chuẩn bị rất dài, hơn nữa giai điệu điệp khúc bài hát của Lộ Ký Thu đã có từ sớm.

Lộ Ký Thu thích viết nhạc ra giấy, tất cả các bản thảo đều đang chất đống ở nhà và căn hộ của cô.

La Mẫn đã cho người đi tìm, nhưng mặc dù có tìm được bản thảo thì cũng không chứng minh được thời gian, cũng sẽ có người trả đũa.

Mười giờ tối, mọi chuyện cũng không tiến triển tốt đẹp, La Mẫn chỉ có thể dẫn Miêu Nhị về khách sạn trước. Mà Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành ở lại căn hộ 901 là lựa chọn an toàn nhất.

“Ký Thu, giả không thể là thật, và thật không thể là giả.” La Mẫn đứng ở cửa, kéo bàn tay có chút lạnh lẽo của Lộ Ký Thu, nói: “Một lát nữa ngâm nước nóng tắm một phát, sáng sớm ngày mai chị sẽ qua đây.”

Lộ Ký Thu nhắm chặt mắt, gật đầu một cái, nói: “Em biết, em sẽ không để tâm vào những chuyện vụn vặt này.”

La Mẫn lo lắng cô sẽ bị áp lực lớn bởi chuyện này, sợ cô có tâm trạng không tốt, dù sao trong giới giải trí này cũng có không ít người bị trầm cảm do sức ép của dư luận.

Trước khi đi, La Mẫn không quên gật đầu với Lục Nhất Hành, cô tin tưởng Lục Nhất Hành có thể nhìn chằm chằm Lộ ký Thu để cô ấy không làm chuyện ngu ngốc.

Sau khi đóng cửa lại, Lộ Ký Thu đã bị anh kéo vào phòng tắm.

Lục Nhất Hành vừa khom lưng xả nước nóng, vừa nói: “Em tắm trước đi, anh lên lầu giúp em thu dọn giường.”

“Hả?”

Lộ Ký Thu sững sờ nhìn anh, lại vô thức đi theo anh vào phòng tắm.

Lục Nhất Hành xoay người lại, động tác thuần thục khẽ hôn trên trán cô một cái, “Lúc tắm chỉ nghĩ tới anh là đủ rồi.”

Ngụ ý, không nên nghĩ đến người đàn ông đeo kính Trình Kinh trong lúc tắm.

Không biết sao, một mình Lộ Ký Thu đứng trong phòng tắm lại đột nhiên rất muốn cười.

Thì ra, anh dùng phương thức đặc biệt này làm cho người khác cảm thấy thoải mái!

Chờ một chút! Anh đi lên lầu thu dọn giường làm gì??