Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 197: Chương 197




Ngưng Hương mất ba ngày mới may xong tấm chăn mới cho mình và đệ đệ, sau khi vội vàng may xong chiếc chăn lớn, lúc này nàng mới bắt đầu thêu bao gối.Đang khâu, chợt nghe thấy tiếng kêu của Đại bá mẫu ở cửa đông viện, trong lòng Ngưng Hương hiếu kỳ, để đồ may vá xuống, xỏ giày đi ra khỏi phòng.Mặt trời đã ngã về phía tây, trong sân đã nổi lên chút gió, Ngưng Hương đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nhìn Đại bá mẫu cười ha ha chạy vội ra ngoài, rất nhanh liền dẫn theo một nam tử hơn hai mươi tuổi, nét mặt đầy vẻ hồng hào đang đi đến, trong tay người kia nhấc theo trà quả (trà và hoa quả), hắn nhìn thấy Ngưng Hương ở phía xa xa liền sững người một chút.Lý thị lập tức giới thiệu: "Đó là đại tỷ của Thu Nhi." Lại quay sang phía Ngưng Hương nói: "Đây là Phương biểu ca của cháu, Hương Nhi còn nhớ không?"Ngưng Hương không nhớ người nam nhân này là ai, nhưng được Lý thị nhắc nhở, nàng lập tức cười gọi một tiếng: "Phương biểu ca."Trong nhà đại bá mẫu không có huynh đệ, chỉ có một tỷ tỷ, nam tử này là cháu ngoại của bà, là biểu ca duy nhất của đường muội.Phương biểu ca hướng về nàng gật đầu, có chút câu nệ.Có khách nam đến thăm, Ngưng Hương không tiện đi qua đó tiếp khách, nàng đành cười nói mình còn có đồ cần nhanh chóng may vá nên vào nhà trước .Vào phòng, trong lúc thêu thùa may vá không tránh khỏi có chút thất thần, hiếu kỳ biểu ca đường muội đến làm gì.Cũng chỉ chừng một phút đồng hồ, phía Đông viện lại có động tĩnh, vị Phương biểu ca kia muốn đi.


Ngưng Hương cố ý chờ Đại bá mẫu đưa tiễn khách xong mới lại ra khỏi cửa, thấy Lý thị mặt mũi tràn đầy ý cười, nàng bước tới cười nói: "Có chuyện gì tốt khiến Đại bá mẫu vui vẻ tới như vậy?"Từ Thu Nhi đứng ở bên cạnh mẫu thân, giành nói: "Tối hôm qua biểu tẩu của muội sinh nhi tử, mẹ con bình an, biểu ca ta đến để báo tin mừng.Quả nhiên là đại hỷ sự, Ngưng Hương vội vàng chúc mừng.Mới qua buổi chiều mà bối phận của bà cũng đã trở thành tổ mẫu, Lý thị cười không khép miệng, sáng sớm hôm sau liền dẫn Từ Thu Nhi đi lên trấn trên mua bột mì, đường đỏ, trứng gà, chuẩn bị đầy đủ hết, ngày kế tiếp một nhà bốn người sớm xuất phát, đi tham gia lễ trẻ sơ sinh tắm ba ngày.

Lý thị kêu tỷ đệ Ngưng Hương cùng đi, nhưng Ngưng Hương đã khéo léo cự tuyệt, dù sao này thân thích này cũng có chút xa.Sau khi tiễn cả nhà Đại bá mẫu đi, Ngưng Hương dọn dẹp chuyển hai chiếc ghế nhỏ đặt dưới tàng cây hồng dạy đệ đệ học chữ.Mua giấy bút phải tốn một chút tiền, dù sao đệ đệ cũng còn nhỏ, Ngưng Hương chỉ cần dùng nhánh cây ra dấu trên đất, tiết kiệm tiền chờ cho khi đệ đệ bảy tuổi thì đưa hắn lên trấn trên đọc sách.

Ở học đường, điều thứ nhất phu tử dạy chính là Tam tự kinh, nàng cũng có thể dạy trước, chờ sau khi đệ đệ bái tiên sinh là có thể trực tiếp đến học, có thể bớt được tiền học phí một năm.Học xong năm chữ, Ngưng Hương bồi đệ đệ chơi trốn tìm một lát, sau đó lại kiểm tra chữ mà trước kia hắn đã học.A Mộc ngồi xổm trên đất viết chữ, Ngưng Hương đang khom lưng nhìn thì chợt nghe thấy tiếng chân lừa ở phía đầu đường.Ngưng Hương tim đập tăng nhanh.Từ sau ngày họp chợ đó, đã năm ngày rồi nàng không liên lạc với Lục Thành rồi, sẽ không phải Lục Thành nhịn không được, lại tới tìm nàng chứ?Cửa lớn vừa mở ra, Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy đầu con lừa từ từ xuất hiện, nhưng mà nam tử đang cưỡi lừa không phải là Lục Thành.


Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân tựa hồ không đoán được nàng đang ở trong sân, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, mới giật mình vui mừng hô lên một tiếng "Hương Nhi", sau đó lập tức từ trên lưng lừa nhảy xuống trước rồi ôm đệ đệ ruột bốn tuổi của hắn vào trong lòng.Hắn mặc một chiếc áo mùa hè màu thiên thanh thêu lá trúc, vóc người gầy, so với Ngưng Hương cao hơn nửa đầu, nhưng tính với các nam nhân bình thường khác chỉ là trung bình, nhưng da hắn trắng nõn, khuôn mặt đơn thuần cùng ngũ quan đoan chính có bảy phần giống với Chương Mãn, chỉ có cặp mắt kia càng nhìn càng lộ ra vẻ lanh lợi nhiệt tình, cực kỳ giống Thôi thị.Ngưng Hương đã từng gặp qua Chương Hồng Lâm lúc mười tuổi, mà Chương Hồng Lâm trước mắt, ngoại trừ so với lúc ấy cao hơn, khí chất chững chạc hơn vài phần thì cũng không có thay đổi gì lớn.

Về phần lúc năm nàng đang bán mình vào Hầu phủ, Thôi thị sinh ra tiểu biểu đệ Chương Hãn Lâm, Ngưng Hương chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ gặp."Biểu ca sao lại đến đây?" Ngưng Hương dắt đệ đệ đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì.


Đời trước đệ đệ gặp chuyện không may, một nhà họ chỉ có cữu cữu là đến đây, có thể thấy được Thôi thị và tính thêm cả mấy người con do bà ta sinh ra đều không coi hai tỷ muội nàng là người thân, hôm nay Chương Hồng Lâm đến, hơn phân nửa mục đích chính là giống với mẫu thân hắn..