Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 304: Chương 304




Cô mẫu...Vị cô mẫu kia, phải nói chính là xấu xa, cho dù không xấu cũng là người thích gây phiền phức cho người khác, rất nịnh hót.

Hai người mặc dù là cô cháu, nhưng chỉ kém nhau năm tuổi, đối với chuyện lúc cô xuất giá Lục Thành còn nhớ rõ ràng rành mạch.


Phụ thân nhị thẩm không thích tú tài, đồ cưới ngoại trừ sách không có có cái gì đáng giá, cô rất ghét bỏ Nhị thẩm nghèo.

Về sau Tam thúc ở rể Hứa gia, mỗi khi tam thẩm tới đều mang lễ vật, cô rất thích, gặp người khác liền khen tam thẩm tốt.Tính tình như vậy, Nhị thẩm có thể chào đón nàng ta mới là lạ.Chờ cô đến xuất giá tuổi, bởi vì dung mạo tốt, người đến làm mối không ít, cô chọn rể thứ nhất là có nhà, nhất định chọn người có tiền, chọn tới chọn lui bà mối đều chê nàng ta khó hầu hạ, dứt khoát không thèm tới nữa.

May mắn cô vận khí tốt, lúc đi trấn trên mua đồ tình cờ gặp dượng đang khai trương cửa hàng, vừa có tài lại có mạo, lập tức vui mừng gả cho người ta.Lục Thành rất vui cho cô.Bởi vì tuổi gần, hai người càng giống tỷ đệ hơn, hơn nữa mặc dù cô tham mộ hư vinh, nhưng đối hắn vẫn luôn rất hào phóng, được ăn ngon sẽ giữ cho hắn một phần.


Dựa vào quan hệ bất hảo của cô với Nhị thẩm, trong lòng Lục Thành biết là lỗi của cô, nhưng hắn chỉ có thể khuyên bảo, cô không nghe hắn, nhưng hắn lại không có cách chán ghét mà vứt bỏ cô.Vốn tưởng rằng cô lập gia đình tính tình sẽ tốt hơn chút, nhưng không ngờ lại càng làm cho Lục Thành đau đầu đến tận bây giờ.Cô vừa nịnh hót lại có thêm khuyết điểm, nàng thích khoe khoang.Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, nàng sẽ mang rất nhiều lễ vật trở lại, hào phóng thì thật hào phóng, nhưng lại đi từ trong nhà ra ngoài nhà một vòng, quở trách bọn họ kém cỏi, này hỏng kia vỡ, biểu muội biểu đệ con cô vậy mà mưa dầm thấm đất học theo, ba người cùng nhau càu nhàu.

Lục Thành dù sao cũng là người hơn hai mươi tuổi, không muốn so đo cùng phụ nhân, Nhị đệ tính tình nóng nảy, đánh đến khi biểu đệ chín tuổi không dám nói lung tung nữa.

Biểu muội thì không thể động thủ, nhưng nhị đệ nhiều lần bộc phát cơn tức giận với nàng, năm ngoái còn nói nặng lời, khiến cho nàng chạy về nhà mình, biểu muội trong cơn tức giận không tới chơi nữa...Người một nhà như vậy, Lục Thành ngẫm lại liền rầu rĩ.Nhưng nên đi vẫn phải đi."Đệ chơi với A Nam, ta lên trấn trên mua đồ, ngày mai Nhị thẩm dùng đi qua Từ gia." Vào phòng, Lục Thành đem nhi tử đưa cho Nhị đệ.Lục Ngôn nghe vậy ngồi không yên, từ trên giường đất nhảy dựng lên, sai Lục Định, "Ngươi dỗ A Nam đi, ta đi cùng đại ca."Lục Định không để ý, nhìn về phía cháu trai.A Nam càng ngày càng hiểu chuyện, nghe ra phụ thân muốn ra ngoài, bé nghiêng đầu liền ôm lấy Lục Thành, "Mua đồ!"Lục Thành hôn tiểu tử một cái, cười nói: "Được, phụ thân mang A Nam đi qua nhà cô nãi nãi."A Nam nháy mắt mấy cái, đột nhiên lắc đầu kêu không, buông phụ thân ra liền vui vẻ đi về phía Tam thúc .Bé không thích cô nãi nãi hay chọc nhị thúc tức giận.Ngay cả đứa trẻ hai còn không thích, Lục Ngôn không hào hứng nữa, lại nằm xuống giường đất.Lục Thành cười, đi đến hộp tiền lấy bạc ra, sau đó đánh xe lừa ra cửa.Đông Lâm thôn gần thị trấn, Lục Thành trước tiên kéo xe lừa đến Chu gia.Người gác cổng biết hắn, tươi cười rạng rỡ mời hắn vào trong, trong miệng cũng kêu đại công tử.Ông chủ Chu Thiên Hữu đã ra ngoài, tiểu thiếu gia chín tuổi Chu Nguyên đang ở học đường đọc sách, chỉ có Lục thị cùng nữ nhi Chu Ngọc ở nhà, hai mẹ con đang cùng nhau đối chiếu sổ sách tháng trước.


Lục thị cũng thích tính sổ, Chu Thiên Hữu thấy thê tử trời cho quản sổ sách, sau khi tân hôn hai năm tự mình chỉ điểm, về sau liền để thê tử quản.Biết được cháu trai lớn đến đây, Lục thị để sổ sách xuống gấp nếp lại, đỡ khi quay lại quên mất xem đến chỗ nào, nàng vừa đứng dậy vừa nói với nữ nhi: "Đi, cùng nương đi gặp đại biểu ca của con, cũng lâu rồi con chưa gặp hắn đó.""Con không đi, dù sao nhà bọn họ nhìn con cũng không vừa mắt." Tiểu cô nương mười hai tuổi cúi đầu tính toán, cặp môi hồng bĩu lên, chỉ có bên trong đôi mắt trong veo như nước hiện ra tia do dự.Nhị biểu ca chọc tức nàng, nhưng đại biểu ca chưa từng nói nặng lời với nàng..