Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 1: Có Kẻ Tha Hương Nhiều Năm Mới Trở Về



Ánh chiều ráng đỏ, trên quan đạo nhỏ hẹp vắng người qua lại, có một chiếc xe lừa cũ kỹ đang chạy vù vù.

Đánh xe là một người đàn ông trung niên mặc nho sam màu xanh, dáng vẻ ước chừng bốn mươi tuổi, gương mặt gầy gò hốc hác, hai mắt hõm sâu vương đầy tơ máu, bộ dạng phong trần mệt mỏi.

"Lư huynh, ngươi làm ơn chạy nhanh thêm chút nữa được không, trước khi trời tối, chúng ta nhất định phải trở về trấn Đông Hoa!"

"Ò!"

Lừa già kêu lên một tiếng đầy bất mãn, mấy ngày nay, nó đã chạy suốt gần ngàn dặm đường, sớm đã thở không ra hơi, hiện tại chủ nhân còn lên tiếng thúc giục, thật xem nó thành thiên lý mã rồi hay sao?

"Lư huynh, ta biết ngươi vất vả, nhưng ta thật sự rất gấp, nếu không kịp về sớm, ta chỉ sợ sẽ không thể gặp mặt Sương tỷ lần cuối!"

Người đàn ông trung niên thở dài rười rượi, cười khổ nói.

Hắn tên Lục Trường An, người khác thường gọi hắn là Lục phu tử, là phu tử cho một gia tộc võ đạo trong toà thành nhỏ cách nơi đây gần ngàn dặm.

Lục Trường An sở dĩ liều mạng chạy về quê, là bởi vì người thân duy nhất trên đời của hắn đã lâm bệnh nặng, thời gian không còn nhiều.

Lục Trường An sinh ra ở trấn Đông Hoa, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, chỉ còn một người tỷ tỷ tên là Lục Sương tần tảo sớm chiều đem hắn nuôi lớn.

Đáng tiếc, bởi vì một vài nguyên do khó nói, hắn đã rời quê hơn hai mươi năm, hôm nay là lần đầu tiên trở về.

Một bên vội vã đi đường, trong đầu Lục Trường An, không tự chủ hiện lên vài hình ảnh xưa cũ.

....

Đó là một ngày nắng gắt như hôm nay, có một đám võ giả mặc áo xanh xuất hiện ở trấn Đông Hoa, bọn họ tự xưng mình là môn đồ của Vũ Dương Tông, mục đích tới trấn nhỏ là để chiêu sinh.

Hôm ấy, trên quảng trường giữa trấn, bá tánh tụ tập rất đông.

Chính giữa quảng trường đặt vài cái bàn gỗ, phía trước bàn gỗ là một hàng dài người đang xếp hàng chờ kiểm tra. Đa số là những hài tử tầm mười tuổi trở xuống, trên khuôn mặt đám hài đồng đều mang vẻ thấp thỏm, chờ mong.

Chịu trách nhiệm chiêu sinh ở trấn Đông Hoa là ba tên võ giả trực thuộc Vũ Dương Tông, bao gồm hai gã đệ tử và một vị chấp sự.

Hai gã đệ tử có nhiệm vụ tiếp đãi những hài đồng tham dự khảo hạch, mà vị chấp sự thì đảm nhận việc tra hỏi, xét duyệt, cũng là người quyết định mọi chuyện ở đây.



Vị chấp sự kia họ Trương, mọi người đều gọi lão ta là Trương chấp sự.

Trương chấp sự tu vi không tính quá cao, tựa hồ là Đoán Cốt võ sư, đặt ở toàn bộ Đại Ngu Vương Triều quả thực không tính là cái gì. Nhưng đối với dân chúng bình thường như đám bá tánh ở trấn Đông Hoa thì lại khác, trong mắt bọn họ thì lão là một vị cường giả thuộc về thế giới khác khác, nơi mà bọn họ không cách nào đặt chân tới.

Trương chấp sự cũng không nhìn nhiều, lão đa phần đều là nhắm mắt dưỡng thần, cứ như đang ngủ gật. Chỉ khi nào phát hiện được người sở hữu tư chất tốt thì lão mới mở mắt ra và tra hỏi mà thôi.

Để biết được tư chất của một người là tốt hay tệ, thì bắt buộc phải nhỏ máu kiểm chứng. Một gã đệ tử sẽ gọi tên họ, hài đồng bước lên và được gã đệ tử còn lại lấy máu. Ai cũng bắt buộc phải làm như vậy, không phân biệt đứa nào nhỏ đứa nào lớn cả. Bởi vì thế, khi đến lượt các hài đồng lên lấy máu, mặc dù rất đau, nhưng bọn chúng vẫn không hề kêu la một tí nào.

Máu bị lấy ra sẽ được nhỏ lên một tấm lệnh bài bằng ngọc.

Đây là thứ giúp các môn phái nhận biết được tư chất cùng thiên phú của hài đồng.

Bấy giờ, có một tên hài đồng cao lớn đi lên, nhỏ máu vào ngọc bội, ngọc bội chợt phát sáng ra ánh sáng nhè nhẹ.

"Tư chất trung giai thượng phẩm, đạt!"

Gã đệ tử phụ trách thử máu công bố.

Khi nghe được người nọ thông báo, thì tất cả mọi người lập tức giật mình kinh ngạc.

"Tư chất trung giai thượng phẩm, thiếu chút nữa đạt tới tư chất thượng giai, không tệ..."

Trương chấp sự khen ngợi một câu, rồi tiếp tục khép hờ hai mắt.

Một người có thiên phú từ trung giai trở lên, đương nhiên sẽ không cần tiếp tục khảo hạch, mà là trực tiếp đưa đến Vũ Dương Tông, tương lai chắc chắn sẽ trở thành nhân vật được bồi dưỡng trọng điểm.

Không ít hài đồng có mặt tại đây đều hâm mộ nhìn người đứa bé đó, có được tư chất như thế thì tuyệt đối sẽ trở thành đệ tử nội môn.

"Tư chất hạ giai thượng phẩm, không đạt!"

Gã đệ tử thử máu lần nữa thông báo.

Khi nghe xong đối phương nói ra kết quả, thì tâm tình của đứa bé kia sa sút hẳn xuống. Gã đệ tử Vũ Dương Tông dường như hiểu được đứa bé đang suy nghĩ gì, liền mở miệng bảo:

"Ngươi có nguyện ý trở thành đệ tử tạp dịch hay không? Nếu nguyện ý thì ở lại."



Tư chất hạ giai, thành tựu cao nhất của cả đời bình thường cũng chỉ là Ngưng Huyết võ đồ, tông môn lớn giống như Vũ Dương Tông sẽ. không quá coi trọng, nhưng hạ giai thượng phẩm thì ngược lại có một tia cơ hội đạt tới Đoán Cốt võ sư, nên gã mới mở ra một mặt lưới.

Nghe vị đệ tử này nói thế, tâm trạng của đứa bé đột nhiên tốt lên, vẻ mặt u ám trở nên vui mừng khôn xiết, không thể kiềm chế được. sự kích động mà lập tức gật đầu đáp ứng, ngay cả cha mẹ của đứa nhỏ cũng kinh hỉ, vui mừng chảy nước mắt. Mặc dù không thể trở thành đệ tử ngoại môn của Vũ Dương Tông, nhưng ít ra cũng trở thành đệ tử tạp dịch, nhờ thế mà vận mệnh gia đình họ sẽ hoàn toàn. thay đổi.

"Tư chất hạ giai hạ phẩm, không đạt..."

Gã đệ tử thử máu không chút do dự mà đánh trượt.

Hạ giai thượng phẩm còn có chút khả năng trở thành đệ tử Vũ Dương Tông, nhưng hạ giai hạ phẩm thì thôi.

Lần lượt đến những hài đồng khác bước lên thử máu, có người thì vui mừng, có người thì buồn bã.

Lựa chọn chiêu sinh vốn là như thế, cực kỳ thảm khốc.

Trong đám hài đồng, có một đứa bé khoảng chừng bảy tám tuổi, khuôn mặt xanh xao, vóc dáng gầy yếu, mặc quần áo rách rưới. Nhưng trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy vẻ kiên nghị và khát vọng.

"Người kế tiếp! Lục Trường An"

Gã đệ tử lấy máu gọi tên.

Hài đồng mặc áo rách vững vàng đi lên mấy bước, bị lấy máu, nhưng hắn không hề kêu rên, cắn răng chịu đựng hay nhíu mày vì đau. Sắc mặt của hắn vô cùng kiên cường đến nổi khiến gã đệ tử lấy máu cũng âm thầm kinh ngạc.

Lệnh bài phát sáng, chỉ là ánh sáng vô cùng nhạt nhoà.

"Tư chất hạ giai hạ phẩm, không đạt!"

Đệ tử lấy máu thản nhiên nói.

Nghe thế, sắc mặt của hài đồng mặc áo rách bấy giờ mới hơi biến đổi, tiếp theo cắn răng ôm quyền, hướng về phía Trương chấp sự đang ngủ gật, thấp giọng nói:

"Xin đại nhân cho ta thêm một cơ hội!"



Trương chấp sự nghe lời này, hơi ngoài ý muốn nhìn Lục Trường An, sau đó thản nhiên bảo:

"Ngươi ngược lại rất có quyết tâm. Vậy lão phu liền cho các ngươi thêm một cơ hội"

"Tất cả hài đồng sở hữu tư chất hạ giai, chỉ cần trước lúc mặt trời lặn, chạy một vòng xung quanh trấn, liền có tư cách trở thành đệ tử tạp dịch của Vũ Dương Tông ta!"

Trấn Đông Hoa tuy nhân khẩu ít ỏi, nhưng diện tích cũng không nhỏ, trong vòng nửa ngày chạy hết một vòng quanh trấn, đối với người trưởng thành quả thực không khó, nhưng đối với một đám hài đồng bảy tám tuổi, độ khó tương đối lớn.

Tuy nhiên, đối với những người bị loại như Lục Trường An mà nói, đây đã là niềm vui bất ngờ rồi.

Thế là dưới sự giá·m s·át của một gã đệ tử Vũ Dương Tông, gần sáu mươi hài đồng bắt đầu tiến hành khảo hạch.

Một lần khảo hạch, trực tiếp đánh rớt mất gần năm mươi người, chỉ có mười tên hài đồng gia cảnh giàu có, từ nhỏ được người nhà mua sắm dược liệu bồi bổ, mới thành công hoàn thành kiểm tra.

Lục Trường An cũng thông qua khảo hạch.

Hắn là một cái dị loại, từ bé gia đình cơ khổ, cơm ăn không đủ no, quần áo không đủ mặc, nào có tiền tài mua dược liệu?

Hắn hoàn toàn là dựa vào nghị lực và ý chí của bản thân, mới chạy xong một vòng quanh trấn, chỉ là lúc vừa chạy về đến quảng trường, lại bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều mà ngất xỉu tại chỗ.

Ba ngày sau, Lục Trường An tỉnh lại mới biết được, trong thời gian chính mình hôn mê, Trương chấp sự đã dẫn theo những người vượt qua khảo hạch trở về tông rồi, nên hắn cũng vì thế mà mất đi tư cách trở thành đệ tử của Vũ Dương Tông.

Biết chính mình bỏ lỡ cơ hội gia nhập tông môn võ đạo, Lục Trường An vô cùng khổ sở, cho dù tỷ tỷ an ủi như thế nào, hắn cũng chẳng nguôi ngoai.

Vũ Dương Tông mỗi năm năm mới đến trấn Đông Hoa chiêu sinh một lần. Năm năm sau, Lục Trường An mười ba tuổi, bắt đầu tu hành thì đã khá muộn, hơn nữa, tư chất của hắn thấp kém, không phải ai cũng giống như Trương chấp sự, sẽ mở ra một mặt lưới.

"Tiểu An đừng buồn rầu! Không làm được võ giả thì thôi. Chờ bắp lúa ngô, tỷ tỷ bán ngô lấy tiền cho ngươi đi học. Tỷ tỷ biết, đệ đệ của ta là người mang chí lớn, ngày sau nhất định sẽ có triển vọng..."

"Tỷ tỷ, ta không muốn đi học đâu"

Lục Trường An lắc đầu nói.

Hắn không phải thật sự không muốn đi học, mà là vì đi học liền phải bỏ tiền mua sách vở, nghiên mực, còn phải nạp học phí cho tư thục, đây chính là một món chi tiêu lớn, đối với gia đình nghèo khó như hai tỷ đệ bọn họ, thật sự khó lòng kham nổi.

Từ lúc phụ mẫu bất hạnh ngã xuống, tỷ tỷ hắn làm lụng vất vả cả ngày, lại chẳng tích góp được bao nhiêu tiền bạc, nếu lấy tiền đó đưa cho hắn đi học, vậy thì hai tỷ đệ đã nghèo càng nghèo hơn.

Hắn không muốn để cho tỷ tỷ mình sống khổ cực thêm nữa.

Hắn muốn làm võ giả, muốn trở nên nổi bật, vẻn vẹn là để cho nàng có cuộc sống tốt hơn!

"Ôi chao, Tiểu An nhà ta tuổi nhỏ mà đã thật hiểu chuyện. Nhưng tỷ tỷ vẫn muốn để ngươi đi học, làm ruộng quá khổ cực, tỷ tỷ làm lụng bao năm nay cũng chỉ đủ lo bữa ăn qua ngày, ta không muốn ngươi ngày sau cũng giống như ta...ngươi phải học cho thật giỏi, chờ Tiểu An lấy được công danh, làm quan lớn, liền về quê hiếu kính tỷ tỷ là được, hiện tại ta khổ thêm vài năm, sau này mới có cơ hội hưởng phúc, ngươi hiểu chưa?"