Lục Trường An chắp tay sau lưng, nhàn nhã bước lên sơn đạo, chậm rãi đi về phía tạp dịch phong.
Thời điểm khoảng cách đã đủ xa, hắn lập tức vắt chân lên cổ chạy một mạch, không dám quay đầu nhìn lại.
Mãi cho đến khi về tới phòng của mình, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, dùng ống áo gạt đi mồ hôi trên trán.
"Nguy hiểm thật!"
Lục Trường An thấp giọng thì thào, có cảm giác giống như vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan.
Ban nãy nếu không phải hắn nhanh trí, giả dạng cao nhân lừa dối Hắc Bì Tăng, thì sợ là khó lòng bảo trụ bí tàng.
Mà lại, lấy thực lực của lão hắc tăng kia, chưa hẳn đã e ngại Vũ Dương Tông, nói không chừng sẽ ra tay g·iết người đoạt bảo.
May mắn, Hắc Bì Tăng mặc dù thực lực cao cường, nhưng hiển nhiên là hạng người thích lấy mạnh h·iếp yếu, làm việc cẩn thận. Quan trọng hơn là hắn diễn xuất cực kỳ tốt, cộng thêm nắm giữ pháp nhãn có thể nhìn thấu hư thực. Cuối cùng, không chỉ bảo trụ bí tàng, mà còn chiếm được một món hời.
Thò tay vào ống áo lấy ra mười viên nguyên thạch cùng một lọ đan được, Lục Trường An khó nén kích động trong lòng.
Nguyên thạch chính là loại tiền tệ mà chỉ có võ đạo cường giả mới đủ tư cách sử dụng, một viên tương đương với vạn lượng bạc.
Mười viên nguyên thạch, chính là mười vạn lượng bạc, khiến cho hắn trong nháy mắt nhảy lên trở thành người giàu có.
Đặc biệt là một viên tứ phẩm Vạn Linh Huyết Đan.
Vạn Linh Huyết Đan là loại bảo đan mà ngay cả tông sư cũng khát cầu, giá trị khó lòng đong đếm.
Theo như lời của Hắc Bì Tăng, Khai Trần tông sư phục dụng một viên tứ phẩm Vạn Linh Huyết Đan, có thể tăng lên một giáp khí huyết.
Tuy rằng hắn không rõ ràng một giáp khí huyết là cái gì, nhưng có thể khẳng định, dược hiệu của Vạn Linh Huyết Đan mạnh mẽ hơn Bổ Huyết Đan vô số lần.
Nếu chia ra từ từ phục dụng, đầy đủ để đem tu vi của hắn tăng lên tới Ngưng Huyết viên mãn.
Quả thực kiếm lợi lớn!
Lục Trường An hít thật sâu, đem nguyên thạch và lọ đan dược để sang bên cạnh, tiếp theo, từ trong tay nải lấy ra năm hòn đá lớn nhỏ khác nhau.
Trở tay cầm lấy chiến kích, hung hăng đập xuống.
Tảng đá đầu tiên b·ị đ·ánh nát, đập vào mắt là một tấm ngọc bài đen, bên ngoài lưu chuyển phù văn huyền diệu.
"Ngọc bài?"
Lục Trường An nhíu mày, cầm lấy ngọc bài lật trước lật sau, nhưng căn bản không nhìn ra chút manh mối gì.
Tuy nhiên, nếu võ giả thượng cổ đã đem tấm ngọc bài này cất giấu vào trong bí tàng, tất nhiên là có thâm ý nào đó, bên trong ngọc bài khả năng cao ẩn chứa đồ vật...
Lục Trường An suy tư chốc lát, sau đó vận chuyển khí huyết, thử rót lực lượng bản thân vào ngọc bài.
Nhưng làm cho hắn thất vọng, đó là ngọc bài hoàn toàn không hề phản ứng mảy may, cũng không có bất kỳ biến hoá nào.
Chốc lát sau, Lục Trường An thu hồi khí huyết, nếu ngọc bài đã không tiếp nhận khí huyết, thì dù có dò xét tiếp cũng chẳng ích lợi gì.
Hắn nheo mắt, lấy ra một cái kim châm đâm vào ngón tay, nhỏ lên bên trên ngọc bài.
Trong tu hành bút ký của Tiêu Vũ Sinh từng nhắc qua, có một số bí bảo đặc thù, yêu cầu tích huyết nhận chủ.
Đáng tiếc, là hắn suy nghĩ nhiều, ngọc bài như cũ không phản ứng.
Lại thử thêm vài lần, ngọc bài vẫn trơ trơ ở đó, Lục Trường An âm thầm thở dài, đem ngọc bài ném xuống giường, dự định mở ra bí tàng thứ hai.
Đúng lúc này, dị biến đột ngột phát sinh!
Chỉ thấy từ bên trong cơ thể hắn chợt bay ra một hạt châu màu ngà sữa, lơ lửng giữa không trung.
Hạt châu vừa hiện thân, lập tức bắn ra một đạo lực lượng giống như sương mù bao vây lấy ngọc bài.
Ngọc bài bị sương mù bao phủ, tức khắc toả ra quang mang chói mắt, tiếp theo, ngọc bài bỗng nhiên nổ tung, hoá thành một đạo ánh sáng chui vào trong thiên linh của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Trường An dường như đi tới một thế giới khác.
Hai mắt của hắn tối sầm, xung quanh mờ mịt, cái gì cũng không thấy rõ, duy chỉ có những cái phù văn thần kỳ giống như đàn cá bơi lội ở bên người.
"Đây là..."
Lục Trường An âm thầm kinh ngạc.
Nháy mắt sau, những phù văn kia đột nhiên dung nhập vào trong não hải của hắn.
Thân thể Lục Trường An ầm ầm rung động, đầu đau như búa bổ. Nhưng hắn không hề phản kháng mà cắn răng, mặc cho phù văn kia dung hợp vào cơ thể của mình, đồng thời bắt đầu nghiên cứu sự ảo diệu ẩn chứa trong phù văn.
Ban đầu Lục Trường An còn mơ hồ, về sau càng nhiều phù văn dung hợp với ý thức của hắn, hắn cũng từ từ hiểu rõ tấm ngọc bài kia rốt cuộc ẩn chứa cái gì.
Đây chính là một bộ đan thư truyền thừa từ thời thượng cổ, gọi là Thái Huyền Đan Kinh.
Chủ nhân của Thái Huyền Đan Kinh là một vị đan đạo đại năng, ngoại hiệu Thái Huyền Thượng Nhân.
Trình độ đan đạo của Thái Huyền Thượng Nhân cao thâm khó dò, nổi danh khắp toàn bộ Thần Binh Giới. Lúc còn sống, ông ta từng sáng lập Thái Huyền Tông, uy chấn thiên hạ.
Chỉ tiếc năm đó, Thái Huyền Tông đắc tội với cường địch, bị cường địch đánh tới sơn môn, hầu như sắp diệt tông.
Thái Huyền Thượng Nhân không đành lòng đan đạo của mình bị mai một, bèn hao tâm tổn sức, đem cảm ngộ đan đạo cả đời truyền vào trong ngọc bài, sau đó, đem ngọc bài phong ấn vào trong bí thạch, chôn ở một chỗ bí mật, chờ đợi người hữu duyên đạt được.
Những tin tức kia là do Thái Huyền Thượng Nhân lưu lại ở trong ngọc bài, khiến Lục Trường An cảm thấy tương đối ngoài ý muốn, thầm nghĩ vận khí của mình cũng thật tốt.
Tuy nhiên rất nhanh hắn liền vứt bỏ hết thảy tạp niệm, hết sức chăm chú du ngoạn bên trong kiến thức luyện đan như biển rộng mênh mông ấy.
Thái Huyền Thượng Nhân sinh ra ở thời thượng cổ, rất nhiều đan đạo thường thức thời cổ đại đã khác biệt với hiện tại, nhưng cảm ngộ cả đời của một vị đan đạo đại năng, quả thực vô cùng quý báu, làm cho hắn càng xem càng si mê.
Dần dần hắn có cảm giác chính mình giống như đã nắm giữ đan đạo trong lòng bàn tay!
Lục Trường An bước chân vào con đường võ đạo chậm hơn người khác rất nhiều, tư chất lại thấp kém, muốn nhanh chóng tăng lên tu vi, cần thiết dùng nhiều loại tài nguyên chồng chất vào.
Mà đan dược không thể nghi ngờ là thứ tốt nhất.
Bên cạnh đó, địa vị của luyện đan sư ở Thần Binh Giới cực kỳ cao thượng, một ngày trở thành luyện đan sư, con đường tu đạo của hắn nhất định sẽ bước sang một trang mới.
Vì vậy, đối với Thái Huyền Đan Kinh, Lục Trường An càng thêm yêu thích không muốn buông tay, cũng hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua, không ngừng tiếp thu kiến thức đan dược, vô cùng tham lam.
Ước chừng nửa ngày sau, hắn mới từ từ mở ra hai mắt, hồi phục tâm thần, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
Dù sao, lượng kiến thức của Thái Huyền Đan Kinh quá nhiều, quá nhiều, trong nhất thời nửa khắc khó lòng học được toàn bộ.
Tham ngộ nửa ngày, hắn chỉ hiểu thấu được chưa đến một phần ngàn Thái Huyền Đan Kinh, nhưng dù như vậy cũng đã thu hoạch rất lớn rồi, thật khó có thể tưởng tượng nếu hoàn toàn hiểu rõ Thái Huyền Đan Kinh thì thuật luyện đan của hắn sẽ tiến bộ đến mức nào?
"Cái gì là đan?"
Lục Trường An thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Bên trong Thái Huyền Đan Kinh có nhiều lý giải khác nhau, để hắn đối với một chữ đan hiểu rõ càng thêm thấu triệt.
Tuy nhiên, tạm thời chưa cần vội vã nghiên cứu Thái Huyền Đan Kinh về sau sẽ nghiên cứu, về sau còn có nhiều thời gian, hiện tại làm chuyện chính trước đã.
Lục Trường An thu hồi tâm tư, vươn tay cầm lấy chiến kích, hướng về phía bí tàng thứ hai đập tới.
Bí tàng nứt làm đôi, để lộ ra đồ vật cất giấu bên trong.
Nhìn kỹ, đó là một tấm lụa màu đỏ dài chừng nửa thước.
Trong mắt Lục Trường An lướt qua một tia thanh mang, lập tức biết được lai lịch của tấm lụa.