Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 41: Tiền Bối Cứu Mạng



Chương 41: Tiền Bối Cứu Mạng

"Đùa nghịch hậu bối của bản sứ rất vui đúng không?"

Một người đàn ông trung niên mặc tử văn trường bào xuất hiện ở vị trí mà Lâm Hà vừa đứng, hờ hững nói.

Nhìn thấy đối phương xuất hiện, sắc mặt Lâm Hà cấp tộc trầm xuống, lạnh lùng quát to:

"Ngươi đường đường là nhị giai Chưởng Binh Sứ lại chạy tới đuổi g·iết một tên Thông Huyền võ giả như lão phu, không cảm thấy mất thể diện hay sao?"

Người đàn ông trung niên cười gằn, không thèm dối trá giống như thanh niên mặc tử bào ban nãy mà nói thẳng:

"Chỉ có cường giả mới có tư cách nhắc đến hai chữ thể diện. Còn ngươi...thì tính là cái gì?"

"Giờ thì nạp mạng đi!"

Người đàn ông trung niên nói xong, trực tiếp nâng ngón trỏ lên điểm về phía trước, phía trên ngón trỏ của y có đeo một chiếc nhẫn màu tím, không ngừng lấp lóe tử diễm phù văn.

Chiếc nhẫn kia chính là món nhị giai Thần Binh do Tử Diễm Thần Tộc nắm giữ, được xưng là Tử Diễm Thần Giới.

Trong khoảng khắc, trên bầu trời ngưng tụ ra từng vòng từng vòng lửa màu đỏ, tổng cộng có ba mươi sáu vòng lửa, hừng hực thiêu đốt, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

"Thần Thuật, Tử Diễm Thần Giới!"

Ba mươi sáu vòng lửa nhanh chóng lan tràn khắp bốn phía, thoáng chốc đã đem phương viên mười dặm bao phủ vào bên trong biển lửa, mà trung tâm của biển lửa chính là Lâm Hà và người đàn ông trung niên.

Lúc trước, thanh niên mặc tử bào cũng từng thi triển Tử Diễm Thần Giới Thần Thuật, nhưng bất kể là uy lực hay thanh thế đều không cách nào so sánh với một vị Chưởng Binh Sứ thi triển.

Một kích này, đừng nói là Thông Huyền viên mãn cường giả, coi như Trảm Phàm thượng nhân cũng phải nhượng bộ lui binh.

Sắc mặt Lâm Hà trở nên cực kỳ âm trầm, lần nữa lấy ra Toái Tinh Trụ, nhắm về phía người đàn ông trung niên, giận dữ hét:

"Kẻ phải c·hết chính là ngươi!"

Tiếp đó, Toái Tinh Trụ trên tay y bỗng nhiên sáng rực, đồng thời ngưng tụ ra ra một đạo quang trụ màu tím.

Theo một tiếng xé gió truyền ra, một đạo quang trụ màu tím trong nháy mắt nổ nát trường không, bắn thẳng về phía gã Chưởng Binh Sứ của Tử Diễm Thần Tộc.

Lấy Lâm Hà làm trung tâm, đại địa bắt đầu hướng về phía hai bên tách ra, giống như địa long xoay người, từng vòng hỏa diễm nối đuôi nhau hủy diệt.

Quang trụ đi tới đâu, hết thảy vạn vật đều bị cực quang thiêu đốt thành bụi mịn, không gian nứt vỡ, lọ ra vô số vết nứt hư không dữ tợn.

Mà lại tốc độ của quang trụ vô cùng nhanh chóng, người đàn ông trung niên còn chưa kịp phản ứng đã bị quang trụ nhấn chìm.



"Đã c·hết chưa?"

Lâm Hà trợn to mắt, chăm chú nhìn về phía xa xa.

Chỉ là nháy mắt sau, y liền tuyệt vọng rồi!

Cuồng phong nổi lên, bụi mù tiêu tán, người đàn ông trung niên mang đạp lấy tử diễm bước ra khỏi phế tích, tuy rằng dáng vẻ có chút chật vật, nhưng hoàn toàn không b·ị t·hương, tuy nhiên ánh mắt của gã cực kỳ băng lãnh vô tình.

"Tốt tốt tốt! Chỉ là phàm nhân sâu kiến, lại dám chủ động công kích bản sứ! Hơn nữa còn có thể đem bản sứ đẩy lùi!"

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, nhưng trong nội tâm lại ẩn giấu lửa nóng.

Toái Tinh Trụ không hổ là bảo vật thành danh của Tam Hoang thượng nhân, Lâm Hà sử dụng nó, dĩ nhiên có thể dùng tu vi Thông Huyền viên mãn đánh ra công kích của nhị giai Trảm Phàm.

Uy năng của Toái Tinh Trụ, thậm chí vượt qua nhất giai Thần Binh phổ thông!



Nhất định phải c·ướp được nó!

Đáy mắt của người đàn ông trung niên lóe lên một tia tham lam, tiếp đó lấy tốc độ cực nhanh lao về phía trước, tay phải bị bao phủ bởi tử diễm thần lực hung hăng đánh về phía Lâm Hà, muốn đem y trực tiếp đấm nổ.

Thời khắc này, Lâm Hà bởi vì sử dụng Toái Tinh Trụ mà hao tổn gần bảy thành chân nguyên, phát hiện đại địch áp sát, thần sắc trở nên khó coi đến cực điểm.

Cùng với đó, trên mặt từ từ hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Y cắn răng thiêu đốt khí huyết, dùng hết sức lực lần nữa kích phát Toái Tinh Trụ.

Người đàn ông trung niên đang hùng hổ đánh tới, phát hiện động tác của y, ánh mắt khẽ co rụt, bỗng nhiên dừng lại thân thể, lắc người tránh lui.

Uy lực của Toái Tinh Trụ gã đã được cảm thụ rõ ràng.

Vừa rồi bởi vì khoảng cách khá xa, cộng thêm có chuẩn bị từ trước, gã mới may mắn không b·ị t·hương.

Nhưng khoảng gần như vậy, bị quang trụ màu tím bắn trúng, thì coi như gã cường đại hơn nữa vẫn như cũ ăn phải thiệt thòi.

Cho nên thời điểm Lâm Hà giơ lên Toái Tinh Trụ, thân hình của của gã lập tức lùi về phía sau, đồng thời không ngừng biến hóa phương vị, tránh cho bị Lâm Hà tỏa định.

"A! Ngươi cùng nhi tử của ngươi giống nhau, đều là hạng người nhát gan s·ợ c·hết!"

Lâm Hà cười nhạo nói, tiếp theo quanh người bốc lên huyết quang ngập trời, huyết khí nháy mắt bao trùm phương viên trăm trượng.



Bấy giờ, từ phương hướng khác, thanh niên mặc tử bào rốt cuộc đuổi tới nơi, phát hiện được hành vi của Lâm Hà liền lớn tiếng nhắc nhở:

"Phụ thân! Hắn muốn thi triển Nhiên Huyết Bí Pháp chạy trốn, mau ngăn lại!"

Còn chưa dứt lời, thân hình của của Lâm Hà đã hóa thành huyết vụ, tan biến tại chỗ.

Đây là bí pháp chạy trốn của y, Nhiên Huyết Bí Pháp.

Một khi vận dụng, tốc độ sẽ tăng lên nhiều lần, coi như Trảm Phàm thượng nhân cũng khó lòng đuổi kịp, khuyết điểm duy nhất chính là yêu cầu tiêu hao sinh mệnh lực.

Lần trước, y cũng nhờ môn bí pháp này mới thành công chạy trốn.

Chỉ có điều, hai tên cường giả của Tử Diễm Thần Tộc nhất định sẽ không nghĩ ra.

Y căn bản không chạy quá xa mà là quay trở về vị trí ban đầu.

Hiện giờ, ở trên phế tích của sơn động lúc trước, vẫn đang treo lơ lửng một cái màn sáng màu xanh cao chừng một trượng.

"Tiền bối, ngài còn ở đó sao?"

"Vẫn còn!"

Chừng vài hơi thở sau, phía bên kia của màn sáng, truyền tới một âm thanh phiêu miễu.

Bởi vì ban nãy Lâm Hà chưa phá hủy Chư Thiên Giao Dịch Trận, cho nên Lục Trường An vẫn có thể quan sát được tình huống của y, cũng thấy được trận chiến của Lâm Hà và thanh niên mặc tử bào.

Thời khắc này, hắn đã có thể xác định, Lâm Hà quả thực đến từ Thần Binh Giới, mà lại thực lực cực kỳ mạnh, là một gã Thông Huyền đại tông sư.

Theo hiểu biết của Lục Trường An thì Thông Huyền đại tông sư chính là chiến lực cao nhất ở Đại Ngu Vương Triều và mấy quốc gia lân cận.

Ở Đại Ngu Vương Triều, chỉ có ba vị đại tông sư mà thôi.

Nhưng mà một vị cường giả mạnh mẽ như thế, lại bị Thần Tộc t·ruy s·át đến mức phải chạy trối c·hết.

Khó trách trong bút ký từng ghi chép, Chưởng Binh Thần Tộc mới là bá chủ thật sự của Thần Binh Giới.

"Tiền bối, ta muốn mua thêm một viên Tục Mệnh Đan. Dùng bảo vật trên người ta để trao đổi, được chứ?"

"Có thể!"

Lục Trường An hồi đáp.



"Vậy được! Hiện tại tình thế cấp bách, vãn bối cần chạy thoát thân trước đã, rồi sẽ tìm tiền bối sau!"

Lâm Hà nói xong, tiếp tục thiêu đốt khí huyết chuẩn bị bỏ trốn. Đáng tiếc, y vừa mới động thân liền nghe được một âm thanh nhàn nhạt truyền tới từ sau lưng:

"Phàm nhân, ngươi cho rằng chính mình dựa vào một môn bí pháp liền có thể đào mạng từ trong tay bản sứ ư?"

Chỉ thấy người đàn ông trung niên mặc tử văn trường bào chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên bầu trời, hờ hững đạp không mà đứng, vẻ mặt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn xuống Lâm Hà.

Lâm Hà lập tức cảm thấy trái tim băng giá, khó lòng tin nổi hô lên:

"Làm sao có khả năng! Lão phu rõ ràng đã vận dụng bí pháp che giấu hết thảy khí tức, vì sao vẫn bị ngươi tìm được!"

"Hừ! Vậy bản sứ liền để cho ngươi c·hết một cách minh bạch! Vừa rồi, lúc thi triển Tử Diễm Thần Giới, bản sứ đã tiện tay đánh lên người ngươi một đạo thần lực ấn ký. Bởi vì thế, đừng nói ngươi chỉ chạy xa mười dặm, coi như ngươi chạy xa vạn dặm, bản sứ cũng có thể tìm tới!"

Người đàn ông trung niên hờ hững đáp, đưa mắt nhìn về phía màn sáng trước mặt Lâm Hàn, nhíu nhíu mày.

"Bản sứ tương đối hiếu kỳ! Màn sáng kia rốt cuộc là thứ gì, lại khiến cho ngươi không quản nguy hiểm chạy tới nơi đây?"

Lâm Hà không đáp lời, mà nhấc Toái Tinh Thủ lên dự định phát động công kích.

Đáng tiếc, y còn chưa kịp vận chuyển bí bảo, thì trong hư không bỗng nhiên xuất hiện từng vòng lửa màu tử sắc, đem cả người y trói thành bánh chưng.

Cảm giác tử diễm thiêu đốt da thịt truyền tới đau nhức tận xương tủy, khiến cho Lâm Hà kêu gào thảm thiết, không ngừng vặn vẹo thân thể.

Nhưng y càng giãy dụa, vòng lửa bó càng chặt, nháy mắt, cả người Lâm Hà đã hóa thành hỏa nhân.

"Ngu xuẩn, bản sứ há sẽ cho ngươi cơ hội lần thứ hai kích hoạt bí bảo?"

Người đàn ông trung niên cười gằn.

Lâm Hà cố nén cảm giác đau nhức do hỏa diễm thiêu đốt, thì thào nói:

"Tha mạng cho ta! Lão phu sẽ giao Toái Tinh Trụ cùng Tam Hoang thượng nhân truyền thừa cho các ngươi!"

"Buồn cười! Giết ngươi xong, bí bảo liền rơi vào trong tay bản sứ, về phần Tam Hoang thượng nhân truyền thừa, chỉ cần tiến hành sưu hồn ngươi là chiếm được! Cần gì dây dưa dài dòng?"

Người đàn ông trung niên khinh thường nói, gia tăng cường độ thần lực, vòng lửa trói lấy Lâm Hàn càng thêm sáng chói, hỏa diễm xì xì thiêu đốt.

“A a a a a!”

"Tiền bối cứu mạng, cứu mạng!"

Lâm Hà đột nhiên nhìn về phía màn sáng, cả người vặn vẹo uốn éo, đã không nhìn ra hình người, hai mắt của y chảy xuống máu tươi, vươn đôi tay về phía trước, như người sắp c·hết đ·uối bắt lấy cọng rơm cứu mạng, thống khổ cầu khẩn.

"Xin tiền bối cứu ta một mạng...chỉ cần tiền bối cứu ta, Lâm mỗ đồng ý...đồng ý đánh đổi tất cả!"