Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 6: Huyền Minh Giới Thần Lực



Chứng kiến c·ái c·hết thảm của Trương chấp sự và mấy người khác, hai mắt Cơ Khuynh Thành đã sớm đỏ ngầu như máu, thấp giọng đọc lầm rầm vài tiếng.

Tiếp theo, chỉ thấy trên mặt nàng đột ngột xuất hiện một chiếc mặt nạ mặt quỷ màu đen.

Mặt nạ vừa hiện, nhiệt độ không khí của toàn bộ Hắc Phong Lâm kịch liệt hạ xuống, thậm chí vạn vật có xu thế đóng băng.

"Đây là..."

Huyết Âm tam kiệt đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt lộ ra vẻ vui mừng.

"Huyền Minh Thất Hình Diện quả nhiên nằm trong tay ngươi!"

Người đàn ông trung niên mặt sẹo cười oang oang nói.

"Ha ha đại ca, hôm nay chúng ta phát tài rồi, có điều, tiểu nữ oa kia dung mạo thật xinh đẹp, trước khi g·iết nàng đoạt bảo, vẫn để cho ta chơi đùa một trận trước đã"

Thanh niên mặt rỗ cười dâm đãng nói.

"Hừ, trong đầu chỉ nghĩ tới nữ nhân, không có tiền đồ!"

Lão giả lưng còng khàn khàn mắng.

"Chớ nên nhiều lời, trước tiên chế trụ nàng rồi hẵng tính sau!"

Người đàn ông trung niên mặt sẹo ra lệnh, tiếp theo điều động khí huyết, cự ấn chấn động một cái, phá tan tấm lụa mỏng trói buộc, ép về phía Cơ Khuynh Thành.

Lão giả lưng còng thì mười ngón tay biến ảo, điều khiển bốn con rối hùng hổ g·iết tới.

Thanh niên mặt rỗ một bên cười tà, một bên lung lay hắc kỳ, quét ra từng đạo âm phong mang theo tiếng quỷ khóc ma gào.

Đối mặt với công kích của ba tên cao thủ, Cơ Khuynh Thành không nói một lời, nhưng dưới chân bỗng nhiên xuất hiện từng lớp băng tinh, dần dần hoá thành một vùng kết giới bằng băng bao trùm phương viên ba trượng.

Huyền Minh Giới Thần Lực!

"Không tốt!"

"Là thần lực...ngươi...ngươi không phải Chưởng Binh Sứ, cũng không phải đệ tử của Chưởng Binh thần tộc, vì sao có thể sử dụng thần lực!"

"Mau rút lui!"

Huyết Âm tam kiệt đồng thời cả kinh, điên cuồng lắc người muốn lui về phía sau, đáng tiếc, mặc dù bọn họ phản ứng rất nhanh, nhưng tốc độ của hàn băng kết giới càng nhanh hơn.



Lão giả lưng còng và thanh niên mặt rỗ tu vi thấp hơn, vừa bị thần lực chạm tới, liền hoá thành băng điêu, c·hết thảm tại chỗ.

Mà người đàn ông trung niên thì bỗng nhiên thi triển bí pháp gì đó, cưỡng ép phá vỡ Huyền Minh Giới Thần Lực ràng buộc, mạnh mẽ lao ra ngoài chừng mười trượng, nhưng tựa hồ bị phản phệ mà quỳ rạp trên mặt đất, liên tục phun ra máu tươi.

Phía bên này, sau khi vận chuyển thần lực đánh lui cường địch, Cơ Khuynh Thành đồng dạng ngửa đầu phun ra máu tươi, sắc mặt trắng nhợt, ngồi bệt trên mặt đất, hiển nhiên là đã vô lực tái chiến.

"Hừ! Lão phu không biết vì sao ngươi có thể sử hữu được thần lực, nhưng theo ta biết, chưa từng tiến hành Khải Huyết, dám mạo muội vận dụng thần lực, chắc chắn sẽ bị phản phệ rất lớn. Đợi lão phu hơi khôi phục thương thế, chính là giờ c·hết của ngươi!"

Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi quát, hiển nhiên, y rất phẫn nộ về c·ái c·hết của hai vị huynh đệ của mình.

"Còn, còn không mau đi ra..."

Cơ Khuynh Thành lần nữa phun ra máu tươi, trầm giọng hô.

"Còn có người khác?"

Thanh âm của người đàn ông trung niên trở nên lạnh như băng.

Theo ánh mắt của y, từ phía sau gốc cây lớn ở xa xa, một người đàn ông trung niên mặc nho sam dáng vẻ chật vật dè dặt bước ra, kinh sợ đánh giá bãi chiến trường.

Giờ khắc này, toàn bộ khoảng đất trống ở bìa rừng đã loạn thành một đoàn, cây cối bật gốc, tàn thi, thịt nát vương vãi bốn phía, máu tươi chảy lênh láng.

Trung tâm của chiến trường, Cơ Khuynh Thành ngồi bệt trên mặt đất, cả người suy yếu không chịu nổi.

Phía bên khác, người đàn ông trung niên mặt sẹo cũng vô cùng suy yếu, hầu như không thể động đậy tay chân.

Người b·ị t·hương nhẹ nhất, ngược lại chính là một gã phàm nhân như Lục Trường An.

Ban nãy, hắn đứng ở xa nhất, chỉ bị công kích lan tới, mặc dù vậy, công kích của một vị đại võ sư cũng không phải hắn có khả năng chống lại.

May mắn, phần lớn dư uy đều đánh lên người lừa già, dẫn đến lúc cả hai b·ị đ·ánh bay, lừa già bất hạnh c·hết rồi, mà Lục Trường An thì vẫn còn sống sót.

Ban đầu, Lục Trường An dự định trực tiếp âm thầm bỏ trốn, nhưng nghĩ tới, chính mình may mắn lắm mới có cơ hội gia nhập Vũ Dương Tông, không thể từ bỏ. Cho nên sau khi xoắn xuýt hồi lâu, hắn quyết định ẩn úp ở sau gốc cây, quan sát mọi người đại chiến.

Trong lúc Lục Trường An đang sững sờ, chưa biết nên làm gì, âm thanh của Cơ Khuynh Thành lần nữa vang lên.

"Tên kia hiện tại b·ị t·hương nặng không thể động đậy, ngươi mau g·iết c·hết hắn, nếu không đợi hắn khôi phục chút khí lực, n·gười c·hết chắc chắn sẽ là chúng ta!"

"Giết người..."



Lục Trường An giật mình, cả đời hắn chưa bao giờ g·iết người nha. Nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục tinh thần, nhặt lên chiến kich của Trương chấp sự, lửng thửng đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên.

Cơ Khuynh Thành nói đúng, nếu để cho người đàn ông trung niên khôi phục khí lực, chém g·iết Cơ Khuynh Thành, vậy thì hắn cũng khó lòng thoát khỏi c·ái c·hết.

Mà lại, chính là kẻ này tàn nhẫn đ·ánh c·hết lừa già. Lừa già đi theo hắn lâu như vậy, sớm đã có tình cảm, hắn cũng nên báo thù cho nó.

Người đàn ông trung niên thấy Lục Trường An tới gần, sắc mặt trầm xuống.

Gã đường đường là Luyện Tạng đại võ sư, hoành hành thiên hạ mấy chục năm, hiện tại trọng thương, hổ xuống đồng bằng không bằng chó, một tên phàm nhân nho nhỏ cũng dám g·iết mình.

"Tiểu tử, mau mau cút đi, tuy rằng lão phu b·ị t·hương, nhưng không phải một tên phàm nhân như ngươi có thể đụng tới!"

Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Lục Trường An, khí thế của đại võ sư ầm ầm tản ra, đem Lục Trường An đẩy lùi mấy bước.

Lục Trường An hít sâu một hơi, cầm chặt chiến kích, tiếp tục đi tới.

"Tiểu tử, chỉ cần ngươi bằng lòng khoanh tay đứng nhìn, lão phu không những không g·iết ngươi, mà còn sẽ dẫn ngươi gia nhập Huyết Âm Tông, đồng thời nhận ngươi làm đệ tử chân truyền. Hơn nữa, nữ nhân kia cũng thuộc về ngươi!"

Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.

Nhưng đáp lại lời của y, là một lưỡi kích sắc lẹm đâm tới, nhắm thẳng yết hầu.

Đáng tiếc, lưỡi kích mặc dù sắc bén, nhưng thực lực của Lục Trường An có hạn, nên chỉ phá một lớp da, không cách nào đâm thủng yết hầu của đối phương.

"Kiệt kiệt kiệt! Tiểu tử, thân thể của võ giả cứng rắn như cương thiết, đao kiếm bình thường khó lòng tổn thương, người không g·iết được lão phu! Từ bỏ đi!"

Người đàn ông trung niên cười gằn, trong mắt loé lên một tia tàn nhẫn, đợi hồi phục chút khí lực, y nhất định phải đem tên phàm nhân sâu kiến to gan lớn mật trước mặt chém thành muôn mảnh.

Chỉ là rất nhanh, y liền không cười nổi!

Bởi vì trên lưỡi kích đâm vào làn da của y, bất thình lình xuất hiện một cỗ hấp lực, đem huyết khí trong người y điên cuồng rút ra, chui vào trong cơ thể Lục Trường An.

"Chuyện gì xảy ra?"

Lục Trường An sững sờ.

Người đàn ông trung niên đồng dạng sững sờ, không nghĩ tới một tên phàm nhân con kiến hôi lại sở hữu thủ đoạn kỳ dị như vậy.

"Ngươi...ách...."



Y vừa định nói cái gì, liền kêu thảm một tiếng, tiếp theo khí huyết trong người bị hút sạch, hoá thành một bộ thây khô, c·hết mất xác.

Người đàn ông trung niên vừa c·hết, Lục Trường An giống như bị rút hết khí lực, ngồi bệt trên mặt đất thở hổn hển.

Dù sao, đây là lần đầu tiên hắn g·iết người, mà lại bị g·iết c·hết còn là một vị võ giả cường đại.

Đợi hắn định thần lại, phát hiện toàn bộ chiến trường chỉ còn chính mình bình an vô sự, những người khác đại thể đều đ·ã c·hết, về phần Cơ Khuynh Thành thì bởi vì phản phệ mà ngất đi.

Lục Trường An hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nội tâm, từ trên người ba tên võ giả lục lọi một phen, tìm được vài quyển bí tịch cùng gần trăm lượng bạc.

Sau đó dùng chiến kích đào một cái hố to ở bên vệ đường, đem tàn thi đều chôn cất, rồi mới cõng Cơ Khuynh Thành lửng thửng rời đi.

....

Trời về đêm, mặt trăng lên cao, bên trên quan đạo, gió lạnh rít gào.

Cơ Khuynh Thành nhập nhèm tỉnh giấc, hai mắt mơ hồ mở ra, phát hiện trước tiên là mình đang nằm trên lưng Lục Trường An, mà Lục Trường An thì đang miệt mài đi đường.

Ngửi được mùi vị đàn ông toả ra trên người hắn, mặc dù Cơ Khuynh Thành trước giờ lạnh lùng như băng, gò má cũng hơi đỏ lên.

Dù sao, đây là lần đầu tiên nàng cùng nam nhân tiếp xúc với nhau.

"Được rồi! Thả ta xuống!"

Cơ Khuynh Thành do dự chốc lát, nói.

"A! Cô nương tỉnh rồi!"

Lục Trường An sững sờ, tiếp theo cẩn thận đem thiếu nữ đặt xuống bên vệ đường.

"Ừm!"

Cơ Khuynh Thành gật đầu, không nói gì thêm, bầu không khí trở nên lúng túng.

"Chuyện hôm nay phải cảm ơn ngươi, ân cứu mạng, ta ghi nhớ trong lòng!"

Lục Trường An lắc lắc đầu bảo:

"Lục mỗ cũng vì mạng nhỏ của mình mà thôi! Hơn nữa, cô nương cho ta cơ gọi bái nhập Vũ Dương Tông, Lục mỗ cứu ngươi cũng xem như đền đáp ân tình!"

"A!"

Cơ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới vị thư sinh này càng là hạng người thông tình đạt lý đến thế.

"Tốt! Như vậy, chúng ta từ nay không ai nợ ai!"