Lục Quốc Chi Tranh

Chương 138: Đại kiếp nạn (tứ)





Nguyệt Vân hé mở hai mắt nhìn Lạc Bắc Thần bị tra tấn da thịt, nàng nước mắt cuồn cuộn chảy ra, tận lực trường đến gần Lạc Bắc Thần nhưng mãi cũng không thể, nàng nức nở kêu gào lên trong thống khổ.

"...Nguyệt Vân...."

Lạc Bắc Thần nghe được giọng nói quen thuộc, giãy giụa thân thể chịu đau đớn, nặng nề mở ra hai mắt, con ngươi mơ màng từ từ nhìn rõ những gì trước mắt, nàng nhìn Nguyệt Vân đang khóc thì kêu một tiếng yếu ớt.

"A Thần... không thể buông xuôi... các tỷ tỷ còn chờ ngươi..." Nguyệt Vân dùng hơi sức cuối cùng của mình nói thành một câu, nước mắt chảy dài làm trôi đi vết máu trên mặt, khuôn mặt bị khoét dữ tợn cũng hiện ra.

"Tiện nhân, ngươi vẫn chưa chết sao?"

Lạc Bắc Cung Ngôn đang cầm hai vũ khí vọng tưởng thì tiếng nói ồn ào của hai người làm cho hắn bực mình, đứng dậy đi đến một cước đá bay Nguyệt Vân, hừ lạnh nói.

"Oa...." Nguyệt Vân bị đá lăn mấy vòng, oa một tiếng máu từ cổ họng phun ra thành một vũng trước mặt.

"Ngươi dám!!!" Lạc Bắc Thần đang đối chọi với cơn đau xé nát thân thể thì chứng kiến một màn, nàng khuôn mặt nháy mắt trở nên dữ tợn, gân xanh nổi cuồn cuộn hét ầm lên, thiết xích ngàn cân cũng bị cái giãy giụa của nàng mà lay động kêu leng keng không ngừng, mấy dược nhân kế bên hốt hoảng giữ thăng bằng dùng toàn sức giữ chặt.

"Các tỷ tỷ còn chờ ngươi trở về, không được bỏ cuộc!" Nguyệt Vân dùng tất cả khí lực, rống lên một câu.

Kinh Thành

Tại Kinh Thành, từ ngoài vào trong âm thanh binh khí giao phong ầm ầm vang trời, màn đêm thường thì rất yên tĩnh, nhưng đêm nay lại khác, tiếng kêu than la hét liên miên quanh quẩn đầy đường, thú nhân cùng Thi Quỷ không biết từ đâu xuất hiện, hơn hai mươi vạn phá tan cửa thành chạy vào cào xé giẫm nát từng người, binh lính thủ thành bị giẫm tới chết không toàn thây, dần dần người dân đang chìm trong giấc ngủ cũng bị âm thanh gầm gừ dọa tỉnh giấc, họ còn chưa kịp nhìn xem thứ gì thì đầu đã lìa khỏi cổ hoặc thân thể bị xé toạc ra làm hai, tròng mắt đầu sọ lăn dài trên đất, máu tươi nhuộm đẫm khắp nơi, không khí mang theo oán linh lệ quỷ kêu gào trong đêm...


Binh lính triều đình mười vạn, Ngự Lâm Quân ba vạn cộng lại cũng kìm lại được cơn sóng triều nguy cơ trước mắt, trường thương trong tay như củi mục mà bị Thi Quỷ bẻ một cái liền gãy đôi, binh lính không có người chỉ huy nên loạn lên thành một đoàn.

Chỉ trong nửa canh giờ, thú nhân Thi Quỷ đã công phá năm dặm từ đầu đường đến ngõ hẻm, thi thể nằm la liệt khắp nơi, tiếng ai thét lúc nào cũng vang lên rung trời, như muốn xé toang màn đêm trong tức khắc!

Thông Thiên Các hai vạn quân cũng bị địch làm cho khổ cực một phen, địch nhân quá cường hãn lại đông nghìn nghịt, bọn họ chỉ có thể lui không thể tiến, nhiều tên muốn từ bên trong phá bỏ vòng vây nhưng đều thất bại thảm hại, đều bị thú nhân đánh chết, dường như bọn chúng đã được huấn luyện rất thuần thục, không một khe hở, muốn công phá giết sạch giờ đây còn khó hơn lên trời.

Bọn chúng quét tới đâu, nơi đó liền rơi đầy xương trắng, máu có thể rót đầy thành sông, không khí chỉ toàn là mùi máu tanh khó ngửi, địch nhân thì hăng say đàn áp giết binh lính không ngừng tay, còn mình thì khó khăn mà thủ, nếu còn lui nữa chỉ sợ Kinh Thành sẽ bị phá nát.

Tại phố lớn, hẻm nhỏ, thú nhân thi quỷ như tu la địa ngục mà điên cuồng lấy mạng người, liên tục từ trên trời đổ xuống mấy cơn mưa máu thịt vụn, càng ngửi được mùi yêu thích, thú nhân thi quỷ càng hưng phấn gầm gừ, tiếng tru bùng nổ vang dội Kinh Thành, dân chúng chạy tán loạn muốn trốn những ác quỷ phía sau, nhưng họ còn không kịp đi xa thì đã bị một bàn tay đâm thủng ngực, moi móc lục phủ ngũ tạng họ kéo dài mấy thước quăng tứ tung lên không...

Đầu người rơi rớt lăn dài trên mặt đường, mắt lớn mắt nhỏ trợn ngược muốn lòi ra nhìn lên cao, như thống hận ông trời vì sao lại cho bọn ác quỷ này làm càn, tác oai tác quái hại sinh linh đồ thán!!

Kinh Thành giờ phút này đã loạn không không chế nổi, địch nhân hung hãn vô cùng, người của chúng ta chết càng ngày càng nhiều, chỉ mới hơn một canh giờ hơn nửa Kinh Thành đã bị thú nhân thi quỷ làm thành địa ngục nhân gian...

Lạc Vương Phủ

Phía trước Lạc Vương Phủ, một trăm Thông Thiên Các tinh anh bày binh bố trận, tầng tầng lớp lớp người thay phiên đổi vị trí trong trận, chuẩn bị nghênh đón địch nhân.

Ai nấy trên tay cầm trường thương chỉ thẳng, trên mặt nghiêm túc dị thường.

Ở trên phủ Lạc Vương, một vòng rồi lại một vòng cao thủ bố trí thiên la địa võng, trường thương trong đêm tối lóe sáng hàn quang, chỉ cần thấy kẻ địch thì lập tức sẽ phóng đi xuyên thủng yết hầu!

Bên trong phủ, Viện Sinh Tứ Sát Vệ và bốn người Chân Thiên Môn Ngân Nguyệt muốn đưa lục vị nữ chủ nhân và các tiểu chủ vào mật thất thần bí trong Lạc Vương Phủ ở sâu dưới lòng đất, nhưng họ lại nhất quyết không đồng ý, ai ai cũng đều đã thay một bộ thiết giáp muốn ra ngoài chiến đấu.

"Lục vị chủ mẫu, xin nghe chúng thuộc hạ nói. Chủ tử trước khi đi đã căn dặn chúng thuộc hạ bảo vệ các chủ mẫu chu toàn, đưa chư vị vào mật thất bí mật dẫn tới Tùy Sinh Hà để tránh kiếp nạn!" Viện Sinh, Tứ Sát Vệ thấy không thể lay động, lập tức quỳ xuống cản trước sáu người.

"Các sư mẫu nên nghe họ nói, sư phụ sẽ không muốn các sư mẫu bị một chút thương tổn gì, trận chiến trước mắt có chúng ta là đủ, các sư mẫu nên ở nhà trông hài tử của mình thì tốt hơn!" Ngân Nguyệt cũng khom người trịnh trọng khuyên ngăn, Tuyết Lam, Lâm Luân huynh đệ cũng không ngoại lệ.

"Sao ta có thể bỏ mặc phu quân mình mà trốn, các ngươi cút ra nhanh lên!" Phong Vô Tâm phẫn nộ đến rút kiếm chỉ vào đám người đang cản đường trước mắt.

"Đúng vậy, sao chúng ta có thể tham sống sợ chết bỏ mặc Lạc Bắc Thần!" Ngân Vũ lạnh giọng nói, Lâm Luân Tình Hân cũng gật đầu.

"Các ngươi tránh ra." Tuyết Vô Song khuôn mặt cũng lạnh băng.

"Tránh ra." Vũ Dạ Ca, Ninh Uyển đồng thời phun ra hai chữ.

"Mong chư vị chủ mẫu..." Viện Sinh, Tứ Sát Vệ còn muốn quyết liệt, nhưng chưa nói hết câu đã bị Lâm Luân Tình Hân, Ngân Vũ đẩy ra một bên.

"Nếu các ngươi không muốn đi theo, có thể rời đi bằng đường hầm." Vũ Dạ Ca nhìn bọn hắn sắc mặt trắng bệch bất lực, lên tiếng.

"Chúng thuộc hạ chỉ lo cho sự an toàn của các vị chủ mẫu, dù bắt chúng thuộc lên núi đao xuống biển lửa dấn thân vào địa ngục nửa bước cũng không từ!!" Viện Sinh, Tứ Sát Vệ nghe xong, lập tức quỳ xuống dập đầu, khí thế hừng hực kiên định thốt lên.


"Bọn ta cũng vậy." Ngân Nguyệt, Tuyết Lam, Lâm Luân huynh đệ cũng cúi thấp người khí phách hô lên.

"Gọi bát lĩnh đến mật thất bảo hộ các tiểu chủ và Tướng Quân phu nhân." Vũ Dạ Ca thấy bọn họ như vậy vô cùng hài lòng, nàng nhìn Viện Sinh ra lệnh.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Viện Sinh lập tức cung kính đáp.

"Còn các ngươi theo chúng ta ra ngoài chiến đấu!" Phong Vô Tâm nói với Tứ Sát Vệ, sau đó dẫn đầu chạy như bay ra ngoài.

Trước đại môn, hơn ngàn thú nhân thi quỷ đang bị nhốt trong Huyết Hồn Trận, bọn chúng bên trong bị đánh tới không còn manh giáp, trường thương chỉ vào yết hầu xẹt xẹt mấy tiếng đầu người đã rơi la liệt.

Thú nhân thi quỷ bên trong mất khả năng chiến đấu, cả người đờ đẫn vô hồn, mặc cho Thông Thiên Các một nhát rồi một nhát giết chết.

Hơn hai ngàn thú nhân ở ngoài ngửi được mùi nguy hiểm, không dám bước tới đại trận, nhưng vậy không có nghĩa là bọn chúng an toàn, từ trên trời một trận vút vút xé gió mưa tên ập xuống, bọn chúng còn chưa kịp tránh né thì đã bị một mũi tên đâm nát yết hầu mà chết, ngã dài trên đường.

Mưa tên một trận hai trận rồi nhiều trận như vũ bão đổ xuống biển địch nhân, tiếng gầm gừ vang vọng sau đó thất thanh biến mất, những thú nhân bị trúng tên không qua hai tức cả người liền hóa thành tro tàn bị gió thổi bay.

Kinh Thành bị huyết tẩy, không, phải nói là Lạc Thịnh bị huyết tẩy, người chết càng ngày càng nhiều, nương theo ánh trăng có thể thấy rõ xương trắng ruột gan vắt đầy trên đường, mái nhà quầy sạp buôn bán xe đẩy, chó mèo không biết từ đâu chạy ra đường nhai nuốt mắt người rải rác khắp nơi, nhìn vào ăn rất ngon lành, bọn chúng cũng chả biết thứ bọn chúng đang gặm ăn là mắt và sọ của chủ nhân bọn chúng...

Tiếng ai oán kêu thất thanh vọng vọng trong màn đêm, mặt trăng tỏa sáng từ từ bị mây đen che khuất, Kinh Thành nháy mắt chìm trong bóng tối, bỗng nhiên những tiếng sói tru, sư tử gầm lại kêu lên dai dẳng đáng sợ trong lúc này...

Không khí mang theo lạnh lẽo của tử khí quấn quanh từng người, bóp cổ, đè lồng ngực họ đến khó chịu, đôi tay cầm thương lạnh buốt đổ mồ hôi, binh lính chưa tới một ngàn đang lấy trứng chọi đá ngăn cản một vạn địch nhân điên cuồng phía trước. Thông Thiên Các cùng với Ngự Lâm Quân đang bảo vệ một ngàn người dân may mắn chạy thoát phía sau, dần dần bọn họ bị ép tới cửa cung, nhưng cửa cung đã đóng kín chặt như trụ thạch ngàn tấn dựa vào, muốn lung lay là không thể nào.

Âm thanh cứu mạng la hét cứ ầm ầm vang lên, khiến người ta đinh tai nhức óc...

Lối đến Lạc Vương Phủ thi thể bị thú nhân thi quỷ giẫm tới nát, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, hơn mười vạn địch nhân hùng hồn bao vây lấy nơi này, nhiều nơi đường đá sụp đổ chết mấy trăm người.

Trước đại môn, thi thể có thể chất thành đống núi nhỏ, Thông Thiên Các dùng trận pháp nửa canh giờ cũng chỉ tiêu diệt được một vạn, mà địch đông nghẹt trước mắt, bọn họ e sợ thể lực không đủ để chống đỡ.

Thi Quỷ không như thú nhân mà biết được nguy hiểm, bọn chúng như bầy ong vỡ tổ chạy tới tấn công Lạc Vương Phủ.

Phanh!!

Nhưng vừa mới chạy được mười thước, thì một uy lực từ trên trời giáng xuống đánh bay họ lật ngược trở lại, nện thẳng vào đám người phía sau, một đám ngã dẫn theo phía sau đều ngã, bụi cát bạo khởi lấp đầy không khí, lúc này không ai thấy rõ hình dạng của ai...

Từ trên trời một đám người bay xuống, trên người ai cũng mặc áo giáp màu bạc cứng rắn, thương đao đâm không thủng, ai ai nấy nấy khí khách bừng bừng, khí tràng cường đại, nhất là lục vị nữ tử tuyệt sắc đứng đầu.

Thông Thiên Các người thấy lục vị chủ mẫu xuất hiện, lập tức cúi người hành lễ.

"Không cần đa lễ, mau cùng bọn ta giết sạch bọn ác nhân này!" Ngân Vũ phất tay, âm lãnh nâng kiếm chỉ về phía trước nói.

"Chúng thuộc hạ tuân mệnh."


Thông Thiên Các người như được tiếp thêm sức mạnh, hùng hồn hô lớn, sau đó cầm thương bay lên làm tiên phong, Huyết Hồn Trận ở không trung xoay tròn, một trăm người tạo thành cái tháp phía trên, chỉ trong chớp mắt uy lực ập xuống đánh lui một đám địch nhân ở gần, bọn chúng còn chưa hoàn hồn thì đã bị hất bay tiếp, dần dần đám thú nhân thi quỷ tổn thương mấy trăm, bức lui nửa dặm.

Grừuuuuuuu.....

Thi Quỷ vỗ ngực rống to, thân ảnh như chớp nhào đến tấn công, thú nhân cũng bị ảnh hưởng mà hùa theo, dần dần hàng vạn địch nhân ầm ầm kéo tới, mặt đất đang đứng cũng rung động.

Máu khô từ dưới đất bốc lên hóa thành từng giọt ngưng trong không khí, Huyết Hồn Trận xoay tròn dẫn theo cả vạn Huyết Tiễn đổ xuống dưới!

Aaaa....rống....

Từng giọt máu xuyên thủng đầu bọn chúng, trước khi chết không quên rống lên một tiếng dài.

Vũ Dạ Ca, Phong Vô Tâm, Ngân Vũ, Tình Hân, Tuyết Vô Song, Ninh Uyển, Tứ Sát Vệ và Ngân Nguyệt bốn người thấy thời cơ giặc loạn, phóng người lên cao thân ảnh chớp nhoáng rất nhanh nhập chiến, kiếm trong tay mang theo quang mang đại thịnh quét sạch địch nhân ra ngoài, một kiếm rồi một kiếm chém bay ngàn quân, máu tươi giăng đầy thiên không, họ ra tay quyết tuyệt không một chút lưu tình!

Tình thế nháy mắt đảo ngược, địch nhân bị tấn công tới loạn, một mảnh hỗn chiến kinh động màn đêm, thương kiếm va chạm vào không khí nghe sắc bén dị thường...

Vũ Dạ Ca cả người lạnh lẽo vung kiếm tới lô hỏa thuần thanh, mỗi một nhát cho đi là lấy về hơn mười mạng địch, nàng vũ động trong biển tanh mưa máu nhưng cả người một giọt máu cũng không dính lên. Phong Vô Tâm cả người như phân thân biến ảo trong hỗn chiến, mỗi chỗ nàng lướt qua thú nhân thi quỷ đều ngã xuống hóa thành vũng nước màu đen, độc trong tay xuất quỷ nhập thần phóng ra, không cần dùng đao kiếm địch cũng sợ nàng mà chạy loạn. Tuyết Vô Song yêu dã thướt tha biến hóa trong biển người, thanh kiếm như ngân xà tuyệt tình cắt đầu từng tên một, nàng đi đến đâu đầu rơi đến đó, trên mặt lạnh như băng sương, ánh mắt sắt bén còn hơn thanh kiếm nàng cầm trong tay, nàng nhìn ai người đó liền hai mắt sẽ nổ nát trong tức khắc, thân thể bị phá hủy nổ tan xác. Lâm Luân Tình Hân mang theo chính khí tốc độ chớp nhoáng vút vút mà đi sâu vào vòng chiến, để lại sau lưng hơn trăm người bị cắt yết hầu trợn trắng mắt chết tươi. Ngân Vũ thân thể tỏa ra hàn khí, thân kiếm cũng bốc lên lãnh khí, nàng còn chưa kịp ra tay, thú nhân ở gần tất cả đều bị đóng thành băng, sau đó nứt ra từng viên đá một lộp bộp rơi đầy xung quanh, Ngân Vũ mỉm cười híp mắt, xem ra công lực lại tăng lên không ít. Nhạc Tề Ninh Uyển khí tức nguy hiểm tăng vọt, nàng như cơn lốc xoáy quét về xung quanh, tích tắc qua đi hơn hai mươi thú nhân thi quỷ bị ngàn kiếm xuyên thân mà chết, máu phun ra đổ đầy như mưa...

(Thuần Dã: Dã thấy, mấy bà này là quỷ chứ người gì, ai ai cũng đáng sợ như nhau, đúng là thâm tàng bất lộ trang yếu đuối để LBT ủng trong lòng Aww!!)

Lần này đổi lại địch nhân bị vây khốn, sinh tử bọn chúng chỉ trong chớp mắt là qua, hơn một canh giờ chiến đấu căng thẳng, lâu dần thú nhân thi quỷ thấy sáu nữ nhân đang điên cuồng chém giết họ phía trước như ác quỷ tu la từ địa ngục bước lên, hơn mười vạn bây giờ chỉ còn lại chưa được ba vạn, thi thể tất cả đều bị Phong Vô Tâm dùng độc cho hóa thành bãi nước, nàng làm vậy không có ý gì khác chỉ là quá chật chội với chướng mắt thôi.

Thông Thiên Các người thừa cơ hội bọn chúng yếu thế, lại lần nữa bày Huyết Hồn Trận khổng lồ trên thiên không, cái tháp to lớn màu đỏ xoáy tròn, không khí cuồn cuộn nhấc lên huyết vũ, tâm trận mang theo lực hút mạnh mẽ, hút lấy từng đám địch nhân vào trong, thú nhân thi quỷ gầm gống như thế nào cũng không thể thoát khỏi, hai vạn người dần dần bị rút máu hút hồn mà chết...

"Ha ha ha, là Chu Liễm ta xem thường các ngươi, không ngờ chư vị nữ hiệp đây thâm tàng bất lộ, khí thế đúng là một trời một vực khi ở cạnh Lạc Bắc Thần."

Vũ Dạ Ca, Ninh Uyển, Phong Vô Tâm, Tuyết Vô Song, Tình Hân, Ngân Vũ đang xử lý đám thi quỷ còn lại, thì bỗng một tiếng cười trầm thấp cùng với âm thanh cảm khái vang lên.

Luồng hắc khí từ xa bay tới đáp xuống mái nhà đối diện, Chu Liễm hiện thân đứng ở đó, trên mặt nhấc lên nụ cười lạnh lẽo, trong mắt kinh ngạc rất nhanh biến mất.