Lục Quốc Chi Tranh

Chương 35: Lại muốn giành nữ nhân với ta?





"Phong Vương." Hoàng Đế nhận được ánh mắt của Thái Hậu, lập tức hiểu ý, nhìn đến vị trung niên vận y phục màu tối phía dưới gọi một tiếng.

"Bệ hạ." Phong Vương đứng dậy, chắp tay chờ Hoàng Đế nói tiếp.

"Trẫm muốn lấy nữ nhi của ngươi cho Lạc Vương làm trắc phi, ngươi thấy thế nào?" Hoàng Đế nghiêm túc nhìn hắn chậm rãi lên tiếng.

"Không được!!" Lời Hoàng Đế vừa rơi xuống, một âm thanh phẫn nộ khác liền vang lên.

Mọi người giật mình, nhìn đến nơi âm thanh phát ra, là một vị trẻ tuổi nam tử, vẻ mặt hắn đang rất tức giận.

Kẻ này chán sống sao?

Lạc Bắc Thần không hài lòng nhìn đến hắn, hai người chạm mắt nhau, hắn hừ lạnh một tiếng khiêu khích.

Phong Vô Tâm không biết làm thế nào, nàng chỉ có thể ngồi im lặng một bên.

"Ôn Vương đây là ý gì?" Hoàng Đế áp chế tức giận, nhìn hắn lạnh lùng hỏi.

"Phong Vô Tâm nàng là nữ nhân của bản Vương, nàng đã sắp trở thành thê tử của ta, các ngươi đừng mơ tưởng!" Ôn Vương không kiêng nể nói lớn.

"Thần nhi." Lúc này, Thái Hậu nhìn nữ nhi của mình, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng.

Lạc Bắc Thần trong lòng cực kỳ khó chịu, ánh mắt lạnh rét lướt qua Ôn Vương, bước lên nhận lấy tờ giấy.

"Cái gì mà nữ nhân của ngươi, không biết xấu hổ!" Nhạc Tề Kiến Vu nhịn không được lên tiếng.

"Ngươi không tin thì cứ hỏi nàng?" Ôn Vương cười lạnh nói.

Phong Vương đứng đó trầm mặc không nói gì, ánh mắt nhìn đến nữ nhi của mình, muốn nàng làm ra quyết định.

Phong Vô Tâm ngẩng đầu, chán ghét nhìn Ôn Vương đang đắc ý kế bên, nàng lại nhìn đến Lạc Bắc Thần, ánh mắt có chút chờ mong, nàng muốn biết người này sẽ xử lý thế nào.

Nhạc Tề Ninh Uyển nhìn qua đệ đệ mình lắc đầu, chuyện này không liên quan bản thân, đừng xen vào thì tốt hơn.

Bầu không khí lâm vào trầm tĩnh, mọi người đang chờ phía Hoàng Đế sẽ làm ra phản ứng gì tiếp theo.

Một lát sau.

Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, tờ giấy trong tay bị nàng vò nát thành bột phấn.

"Ta đồng ý." Không đợi bên Hoàng Đế mở lời, Phong Vương đã bước ra chỗ ngồi, chắp tay nói.

"Ha ha Tốt!" Hoàng Đế cười lớn nói.

"Mong Lạc Vương có thể chiếu cố tốt Vô Tâm, một lòng bảo hộ nàng!" Phong Vương quỳ xuống trước Lạc Bắc Thần khẩn cầu nói.

"Phong Vương yên tâm, bản Vương hứa với ngài." Lạc Bắc Thần đi đến đỡ Phong Vương lên, kiên định nói.


"Ngươi...Phong Liệt ngươi dám..." Ôn Vương nghiến răng, tay chỉ vào Phong Vương tức giận quát.

Lạc Bắc Thần không nhiều lời, vươn tay lên giật mạnh một cái, Ôn Vương từ ghế ngồi bay nhào ra giữa đại điện, thân thể nặng nề nện xuống kế bên chân Lạc Bắc Thần.

"Người đâu, đem hắn nhốt lại." Lạc Bắc Thần quát lên một tiếng.

Nàng vừa hạ lệnh, từ trong không khí xuất hiện hai hắc y nhân đem Ôn Vương ngất xỉu mang đi.

Sự việc diễn ra quá nhanh làm mọi người phản ứng không kịp, vẫn còn mơ mơ màng màng không hiểu gì, khi hồi phục tinh thần thì Ôn Vương đã biến mất.

Đại điện chấn động, lòng người kinh hãi than thở, có quỷ hay sao...

Nhạc Tề Ninh Uyển cũng bị động dung, nàng rõ ràng không cảm nhận được, đây là tốc độ quái quỷ gì, quả nhiên hắn không đơn giản.

Nhạc Tề Kiến Vu cùng Phong Vô Tâm nhìn nhau, ánh mắt khó có thể tin, hắn nhấn mạnh nói: "Phu quân ngươi thật là quỷ qua."

Phong Vô Tâm không nói gì, trong lòng chỉ có kinh ngạc chưa giảm, ánh mắt nhìn Lạc Bắc Thần như nhìn thấy quỷ.

Huyền Vương trong ánh mắt lấp lóe ánh sáng khó đoán, Viễn Vương trong mắt cũng có dao động, hắn trầm mặc lâm vào suy tư.

"Lạc Vương, hắn..." Phong Vương hơi lo sợ, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.

"Nhạc phụ yên tâm, mọi chuyện cứ để cho tiểu tế." Lạc Bắc Thần chắp tay, cười trấn an nói.

Phong Vương thở phào nhẹ nhõm, có lời nàng nói, hắn cũng yên tâm hơn một chút, quay về chỗ ngồi của mình.

"Khụ khụ, Trẫm cũng đã lựa chọn ngày tốt, nửa năm sau sẽ cử hành hôn lễ cho Lạc Vương." Hoàng Đế ho hai tiếng lấy lại sự chú ý của mọi người, nghiêm túc thông báo.

"Đa tạ Hoàng Đế ca ca." Lạc Bắc Thần khom người nói cảm ơn.

"Tiểu nữ đa tạ Hoàng Thượng." Phong Vô Tâm cũng bước đến khom người.

Hoàng Đế nhìn Thái Hậu cười ha ha, phất tay cho hai người về chỗ.

Hoàng Hậu vẻ mặt thoáng trắng bệch, móng tay ở trong áo đâm vào da thịt đến chảy máu.

Liễu Linh Nhã vẻ mặt cũng không tốt, cố gắng làm cho mình điềm tĩnh, như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng hốt.

Lạc Bắc Thần xoay qua nhìn Phong Vô Tâm đối diện, đi đến gần một chút gọi nàng.

"Vương phi."

Phong Vô Tâm ngẩng đầu, trừng nàng một cái, rồi xoay người về chỗ ngồi, mặt lại nóng lên.

"Mọi người tiếp tục!" Hoàng Đế cười nói.

Tiếp theo là nhập tiệc, mấy Hoàng Tử cùng nhau chuẩn bị cho Thái Hậu một tiết mục ca hát.

Một hàng dài vũ nữ cùng vũ nam bước vào đại điện, họ hành lễ xong cũng bắt đầu tiết mục.

Ba nam bốn nữ cùng nhau nhảy một điệp khúc, một người gảy đàn một người thổi sáo, còn lại thì múa theo điệu nhạc.

Mọi người chăm chú thưởng thức, tiếng đàn tiếng sáo hòa vào nhau êm ái, vũ công múa rất điêu luyện, người như không xương ngã qua ngã lại vô cùng cuốn hút, bọn họ ánh mắt chạy theo những đường múa đẹp đẽ, tâm trí du dương theo từng đoạn nhạc từ cao đến thấp, thần thức như bị thôi miên.

Lạc Bắc Thần chăm chú nhìn bước chân và động tác của họ, dù họ diễn rất nhuần nhuyễn tự nhiên, nhưng nàng vẫn cảm nhận được cái gì đó không đúng, ánh mắt nheo lại, giống như bắt được manh mối, con ngươi ẩn chứa ý cười.

"Chủ tử, hình như có cái gì đó không đúng." Lưu Trúc cũng phát hiện, nhỏ giọng ở bên tai nàng chỉ hai người nghe được.

"Quan sát tiếp đi." Lạc Bắc Thần nhẹ giọng nói.

Một nam nhân trong ba người bước chân bắt đầu nhanh hơn, ánh mắt sắc bén khóa chặt Hoàng Đế, hắn một bước lướt qua vũ nữ phía trước, một thanh nhuyễn kiếm từ đai lưng thật nhanh xuất ra đâm tới Hoàng Đế, động tác nhanh đến không thể nhanh hơn.

"Hoàng Thượng cẩn thận!"

Phong Vương đứng dậy hô lớn, nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần.

Hoàng Đế trợn mắt nhìn thanh kiếm gần trong gang tấc, sự việc diễn biến quá nhanh đến hắn phản ứng không kịp.

Mọi người mở to mắt mà nhìn màn này, cứ ngỡ Hoàng Đế sẽ bị đâm chết không thể nghi ngờ, nhưng thanh kiếm vừa mới tới yết hầu thì lại bị bức trở ra, tên thích khách cũng bị một cỗ lực hất bay lại xuống đại điện.

Phịch!

Hắn vừa mới rớt xuống, thị vệ lập tức bắt lại.

Lạc Bắc Thần thu hồi sợi chỉ bạc trong tay, như cảm nhận được nguy hiểm, nàng bay ra chỗ ngồi, một cước đá bay tên thích khách ra giữa không trung phía xa.

Thích khách giữa không trung đồng thời ngăn cản hai mũi tên sắc nhọn lao tới, hắn phun ra một họng máu từ trên cao rớt xuống phía trước, chết ngay tại chỗ.

"Có thích khách, người đâu hộ giá!" Lạc Bắc Thần quát lên.

Thị vệ lập tức bao vây lấy mọi người bên trong bảo vệ.

Phía bầu trời đêm bay xuống hơn ba mươi hắc y nhân mang mặt nạ.

"Là Túy Sát Doanh! Mọi người cẩn thận!!" Phong Vương kinh hô.

Mọi người có ở đây tất cả đều lui về đại điện, e dè nhìn ba mươi tên hắc y quái dị phía trước.

"Người đâu!" Lạc Thần Thần đau đầu, miệng hô một tiếng.

Vừa dứt lời, trên không trung liền xuất hiện mấy chục hắc y nhân bay xuống.

"Tham kiến chủ tử!" Gần bốn mươi hắc y nhân quỳ xuống hành lễ.

Túy Sát Doanh người đồng tử co rút, cho mọi người lui ra phía sau một chút, nhìn Lạc Bắc Thần càng thêm e dè.


"Bảo hộ mọi người." Lạc Bắc Thần phân phó nói.

"Vâng." Dứt lời, bọn họ liền bao vây mọi người bên trong, tay rút ra kiếm cẩn trọng đề phòng tứ phía.

"Tích Vân, lui sang một bên, Lưu Trúc, ngươi đi!" Lạc Bắc Thần nhìn hai nữ nhân bên cạnh phân phó.

"Vâng chủ tử." Hai người gật đầu, Tích Vân lui ra sau, Lưu Trúc bay lên phía trước đón tiếp bọn họ.

"Không biết lượng sức!" Một tên cầm đầu Túy Sát Doanh thấy chỉ có một người bước ra, như bị vũ nhục, tức giận quát lên.

"Chủ tử." Lệnh Quân xuất hiện khom người cung kính, hắn từ trong tay áo đưa cho nàng một tờ giấy.

Lạc Bắc Thần mở ra xem, sắc mặt không có gì thay đổi, đem tờ giấy vò nát.

"Lưu Trúc, quay về."

Hai bên vừa định động thủ thì một âm thanh ngăn cản, Lưu Trúc nghe theo, khó hiểu xoay người lại đi trở về.

"Ngươi cùng Lệnh Quân ở đây, bọn họ giao cho bản Vương xử lý!" Lạc Bắc Thần vừa dứt lời liền bay ra vòng chiến đối diện với Túy Sát Doanh đám người.

"Các ngươi yên tâm, chủ tử dư sức tiễn bọn họ một đoạn." Lệnh Quân thấy Lưu Trúc cùng Tích Vân lo lắng thì nói.

"Nhưng bọn họ có độc." Lưu Trúc vẫn lo lắng.

"Chủ tử bách độc bất xâm." Lệnh Quân đi đến nói nhỏ, âm thanh chỉ ba người nghe được.

Lưu Trúc cùng Tích Vân nhìn nhau, trong mắt hoàn toàn là khiếp sợ, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

"Thần nhi không được, mau trở về!" Hoàng Đế thấy vậy, vẻ mặt trắng bệch quát lên, lập tức xông ra vòng vây.

"Bệ hạ không được!" Mộ công công vội kéo Hoàng Đế lại, lắc đầu nói.

"Mẫu hậu cùng ca ca yên tâm, Thần nhi tự có cân nhấc." Lạc Bắc Thần quay đầu lại, cười trấn an bọn họ.

Nhạc Tề Kiến Vu muốn đi ra nhưng lại bị Lưu Trúc ngăn lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Muốn ra giúp Lạc Vương của các ngươi." Nhạc Tề Kiến Vu lập tức nói.

"Ngươi làm ơn ở đây, đừng chạy loạn gây phiền phức cho chủ nhân là giúp ngài rồi." Lưu Trúc không khách khí đẩy hắn về chỗ nói.

Hoàng Đế cùng Thái Hậu gật đầu, lựa chọn tin tưởng nàng.

Hoàng Hậu ánh mắt lo lắng thấy rõ, nhưng không thể làm gì được, đứng một bên trầm mặc.

Liễu Linh Nhã cắn cắn môi đến bật máu, ánh mắt nhìn Lạc Bắc Thần tràn đầy tình cảm và lo lắng.

Phong Vô Tâm trong lòng cũng ít nhiều lo lắng, nhưng nàng lại tin tưởng nhiều hơn, không biết vì sao nhưng đối với người này nàng vô cùng tự tin.

"Lạc Bắc Thần!" Tên cầm đầu Túy Sát Doanh nhìn mỹ nam tử trước mắt, thập phần e ngại hô lên.

"Bản Vương cũng thật nổi tiếng." Lạc Bắc Thần cảm khái, tay ở bên hông rút ra một nhuyễn kiếm sáng bóng.

"Ngươi tránh sang một bên, bọn ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Hắn dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng.

"Nói nhiều, muốn thì đánh, không thì cút!" Lạc Bắc Thần cười lạnh nói.

"Ngông cuồng, được, hôm nay ta cũng muốn biết ngươi cùng tương truyền là thực hay hư!!" Tên cầm đầu tức giận quát lên, hắc xích trong tay bay thẳng tới.

Vút....

Lạc Bắc Thần lách người né tránh, nhuyễn kiếm trong tay chém xuống.

Dây xích bị đứt làm hai, không cho hắn hồi phục tinh thần, nàng một bước nhún người lao đi, bay xa chém xuống ba mươi hắc y nhân phía trước.

Ầm!

Kiếm khí như mang kình lực đánh xuống, một kiếm quét ngang, hơn chục hắc y nhân bị đánh bay rớt xuống đại điện phía dưới.

Không dừng ở đó, nàng chân đạp một cước vào ngực tên gần nhất, tốc độ như gió lướt qua từng tên Túy Sát Doanh.

Tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, mọi người chứng kiến đều mắt mở to, há hốc mồm kinh sợ.

Tên cầm đầu vẫn chưa biết được chuyện gì xảy ra, thì một cơn gió quét qua hắn, trên cổ liền xuất hiện một đường cắt, máu từ từ chảy xuống, hắn ánh mắt rụt mạnh, mang theo một cỗ sợ hãi tột cùng, nhìn người trước mắt như nhìn Tu La Địa Ngục đến đòi mạng.

Phịch!

Một thanh âm ngã xuống nặng nề đánh vào lòng mọi người, như ngực có một tảng đá đè lên, khiến họ thở không nổi.

Nhạc Tề Kiến Vu nhìn sang đại tỷ của mình, ánh mắt khó có thể tin, đây có lẽ là màn tốc chiến tốc thắng trong truyền thuyết đi?

"Thân thủ của bản Vương có làm các vị hài lòng!" Lạc Bắc Thần âm thanh lanh lãnh vang lên giữa không trung.

"Lạc Vương phải làm người ta nhìn bằng con mắt khác!" Trên thiên không lại bay đến mấy chục người, đứng đầu là một vị nam tử tuấn lãng, phía sau vẫn là người của Túy Sát Doanh nhưng thêm một chục hắc y nhân khác, chắc có lẽ là người của tên nam tử này.

"Thái Tử Triết Du - Triết Lương Quốc!" Phong Vương nhìn hắn, liền nhận ra.

"Phong Vương." Triết Du chắp tay chào hỏi một tiếng, ánh mắt quét sang Phong Vô Tâm mang theo tình ý.

Lạc Bắc Thần thu tất cả vào trong tầm mắt, mắt nhìn đến Phong Vô Tâm tức giận trừng một cái.

Phong Vô Tâm cảm thấy vô tội, trừng lại nàng, vậy là hai người trừng qua trừng lại, nhưng trong mắt người khác là đang liếc mắt đưa tình.

"Lạc Vương, Triết Lương cùng Lạc Thịnh giao hảo nhiều năm, bản Thái Tử đến đây là muốn dẫn người đi, mong Lạc Vương đồng ý!" Triết Du chắp tay với Lạc Bắc Thần nói.


"Dẫn ai đi?" Lạc Bắc Thần nực cười hỏi lại.

"Là thê tử tương tai của ta, Phong Vô Tâm." Triết Du thẳng thắn nói ra, ánh mắt lại dừng trên người Phong Vô Tâm.

Lưu Trúc, Lệnh Quân nhìn nhau lắc đầu, ánh mắt là đầy thương cảm, không biết hôm nay là ngày gì mà ai cũng giành nữ nhân với chủ tử.

Lạc Bắc Thần sắc mặt vô cùng khó coi, khí tràng trên người cũng tỏa ra mạnh mẽ, lạnh lẽo cười hỏi: "Nàng là thê tử tương tai của ngươi?"

"Bản Thái Tử thích nàng, tất nhiên phải lấy được nàng về làm thê tử, mong Lạc Vương thành toàn!" Triết Du vẫn không biết gì mà chắp tay nói.

"Nàng lại đây." Lạc Bắc Thần nhìn vào trong, ngoắc Phong Vô Tâm, giận quá hóa cười gọi.

Phong Vô Tâm ánh mắt chán ghét liếc đến Triết Du, lại quay sang Lạc Bắc Thần trừng trừng, nhưng cũng bước chân đi đến.

Triết Du thấy Phong Vô Tâm đi đến, vẻ mặt nở hoa đắc ý cười.

"Nàng mau nói cho hắn biết, nàng là nữ nhân của ai." Lạc Bắc Thần kéo Phong Vô Tâm lại gần mình, nhẹ giọng nói.

"Không nói!" Phong Vô Tâm mặt đỏ lên trừng nàng.

Lạc Bắc Thần liếc mắt, tay điểm chớp mũi nàng một cái, kéo nàng vào lòng lui ra sau.

"Lệnh Quân, Lưu Trúc, chủ mẫu ngại ngùng, vậy các ngươi nói cho hắn biết đi." Lạc Bắc Thần vừa ôm Phong Vô Tâm vừa nói.

"Vâng." Lệnh Quân, Lưu Trúc gật đầu bay ra vòng chiến.

"Lạc Vương đây là ý gì?" Triết Du nhìn thấy hai người ôm nhau thì không vui hỏi.

"Chủ mẫu của chúng ta, ngươi cũng dám đánh chủ ý, chậc chậc, ngươi không xong rồi!" Lệnh Quân nhìn hắn thương tiếc nói.

"Chủ mẫu của các ngươi? Lạc Vương! Một nữ nhân mà thôi, ngươi không lẽ muốn vì nàng mà làm liên lụy đến quan hệ hai nước sao?" Triết Du cau mày, áp chế tức giận, nâng cao giọng hỏi.

"Mới vừa xử lý một tên, lại thêm một tên, nàng đúng là..." Lạc Bắc Thần ngón trỏ chỉ vào trán Phong Vô Tâm, ai oán nói.

Phong Vô Tâm liếc mắt, đánh vào tay Lạc Bắc Thần ra nói: "Ngươi cũng không kém!"

Lệnh Quân, Lưu Trúc rút kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết mấy tên gần nhất.

Triết Du kinh hãi, thu hồi ánh mắt, đỡ chiêu đánh tới.

Keng...

Lệnh Quân một kiếm chém đứt thanh kiếm của Triết Du, một cước đá bay hắn ra xa.

Triết Du vừa té xuống thì chịu đau, thật nhanh bật dậy, kiếm huy đến Lạc Bắc Thần hai người.

"Chết đi!"

Lạc Bắc Thần ôm trọn Phong Vô Tâm vào lòng, tay phất một cái.

Tiểu đao cắm thẳng vào yết hầu Triết Du, hắn trợn mắt, thanh kiếm buông lỏng rớt khỏi tay, cả người mềm nhũn từ từ ngã xuống trong khiếp sợ.

"Sao lại giết hắn?" Phong Vô Tâm ôm Lạc Bắc Thần, khó hiểu hỏi.

"Vì hắn dám mơ tưởng tới nàng!" Lạc Bắc Thần tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói.

"Hắn là Thái Tử Triết Lương!" Phong Vô Tâm cầm lấy bàn tay trên mặt mình, cau mày nói.

"Không cần lo lắng, vi phu đã an bài thỏa đáng!" Lạc Bắc Thần môi ở tai nàng nhẹ cắn nói nhỏ.

"Thái Tử!" Mấy hắc y nhân hét lên, tức giận liều mạng chạy đến.

Lạc Bắc Thần vươn tay, ba người đang chạy đến lập tức bị trói lại, Lưu Trúc ăn ý phối hợp, một kiếm giết chết ba người.

Túy Sát Doanh dùng hắc xích đánh đến hai người Lưu Trúc.

Lưu Trúc cùng Lệnh Quân phóng lên cao, kiếm trong tay nhẹ run, xung quanh bọn họ liền hiện ra rất nhiều kiếm khí, hoàng sắc lượn lờ.

Hai nhát bổ xuống, kiếm khí được chỉ thị, nhẹ run lên lao xuống phía dưới.

Tiếng kiếm ma sát với gió tạo ra âm thanh sắc nhọn, ngàn kiếm khí xuyên qua hơn chục Túy Sát Doanh người.

Tất cả còn chưa kịp đỡ, người đã biến thành tổ ong, máu phun ra đầm đìa, ướt một vùng đại điện, thân thể ngã xuống chết không thể chết hơn.