Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 100



Cho đến trưa.

Cạch!!

- Chủ tịch! Hôm nay anh đã lên hotsearch đấy! Hôm qua anh cùng lão phu nhân và Tịch Nghi đi từ thiện, đến quán cà phê đều được chụp lại cả. Trong một bài viết, họ đã viết rằng "Con đâu của Lục gia đã được định sẵn, những cô nàng tiểu thư kia đành vỡ mộng rồi", "lão phu nhân đã khẳng định cô ấy là cháu dâu thì liệu có cô nàng nào khiến ý định đó thay đổi", hầu hết những người trên mạng đều chia ra hai luồng ý kiến. Một bên thì chúc phúc cho hai người, bảo hai người đẹp đôi, còn một bên thì ganh tị nói cô ấy không xứng với Lục tổng anh, một cô gái xuất thân từ cô nhi viện thôi làm sao có thể lọt vào mắt xanh của anh, đúng là cái đồ trèo cao, sớm muộn gì anh xũng nhùn thấy bộ mặt thật của cô ấy. Wow! Vì chuyện của anh mà mọi người trên mạng đều xôn xao lên đấy. Nó đáng lẽ nên được viết lên một câu chuyện ngôn tình lãng mạn nhỉ??

Từ nãy đến giờ Tịnh Huy cứ luyên thuyên không ngớt, nói nhiều như vậy nhưng Lục Ngạn Thành có lẽ không đến ý đến lag bao, anh ta vẫn cặm cụi làm việc, lia bút không ngừng. Cho đến một lúc anh mới ngờ nghệch lên tiếng.

- Rồi sao??

Khiến cho Tịnh Huy không biết có nên nói thêm gì nữa không hay là im lặng ra ngoài.

- Hả? À... thì... anh không quan tâm đến những bài viết này sao??

Lại là cái giọng không quan tâm.

- Vậy cậu nói xem, tại sao tôi phải quan tâm? Để làm gì? Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm, không lẽ còn không biết tôi là người thế nào? Tôi là người thích để ý đến miệng đời, ánh mắt của thiên hạ? Miệng trên người bọn họ... mắt là cũng là của bọn họ, tôi ngăn được sao??

Không hiểu sao nhìn vào ánh mắt của Lục Ngạn Thành Tịnh Huy cứ bị rén kiểu gì ấy, cứ như anh đã làm sai việc gì vậy, đây là cảm giác sợ hãi những người quyền lực, giàu có sao??

- Không... không phải, không phải vậy, chỉ là... anh định giải quyết chuyện này thế nào đây chủ tịch?? Vở kịch này, sự lừa dối này đã đi quá xa rồi, càng lúc càng lan rộng ra, càng nhiều người biết đến. Bây giờ vở kịch này không chỉ để cho lão phu nhân vui nữa, không chỉ để đối phó nữa mà nó đã trở thành một chủ đề cho mọi người bàn luận rồi. Anh thật sự không lo lắng??

Lục Ngạn Thành nheo mắt lại bĩu môi.

- Đáng sợ đến vậy sao?? Ha! Cậu nghĩ nhiều quá rồi, coi chừng cậu đã bị hội chứng rối loạn lo âu rồi dấy! Không phải chỉ cần chia tay và ting một tin ra là được rồi sao? Tình yêu?? Ha ha! Nó thật sự bền vững sao??

- Còn... lão phu nhân?? Hơn nữa... trên mạng đã đưa ra hai chiều ý kiến để bàn luận, theo hướng tiêu cực thì Tịch Nghi sẽ bị... cho là đáng đời vì trèo cao đấy!!

Lục Ngạn Thành bực bội, anh mất kiên nhẫn đặt mạnh cây bút xuống bàn.

Cạch!!

- Cậu điên rồi sao? Sao cứ thích nói đến chuyện này vậy?? Cô ta bị chỉ trích thì liên quan gì đến tôi? Vã lại... đó là ngoại của tôi, tôi hiểu rõ bà ấy, có cần cậu phải sợ sệt như vậy không??

- Ừm... vậy thôi... tôi... ra ngoài trước đây. Chủ tịch anh cứ làm việc đi!!



Cạch!!

Tịnh Huy nhanh chóng bỏ chạy trước khi núi lửa phun trào.

"Có lẽ mình đã nói nhiều quá rồi, đúng là cái miệng hại cái thân. Vừa được tăng lương, nếu chọc giận anh ấy rồi lại bị trừ lương thì đúng là thảm."

...----------------...

...----------------...

Tại quán cà phê mà Tịch Nghi làm việc, hiện tại là hai giờ chiều, cái giờ mà mọi người rảnh rỗi, nhàn ngã cùng bạn bè đi uống cà phê.

- Cho tôi một ly cà phê bọt biển.

- Chúng tôi hai ly cà phê đen.

- Bàn của chúng tôi ba ly cà phê sữa.

Nhìn thấy Bắc Nghĩa Minh cứ đờ đẫn người, Đường Yến liền bước đến giục.

- Anh bị làm sao vậy hả? Anh cứ như vầy thì không làm kịp đâu.

- Bộ phận pha chế đâu chỉ có một mình anh.

- Nhưng... anh bị sao vậy??

- Phục vụ.

- À! Đến ngay!

Bắc Nghĩa Minh pha cà phê nhưng đầu óc lại chẳng tập trung và cứ nghĩ bâng quơ đi đâu ấy.

"Tại sao Tịch Nghi lại trở thành bạn gái của anh ta được chứ?? Cô ấy yêu anh ta thật chăng? Nhưng mà... coi ấy có biết rõ anh ta là một người thế nào không chứ?? Suốt ngày bận rộn với công việc, rồi còn suốt ngày đi đến quán bar uống rượu, vui vẻ cùng những cô gái ở đó, rõ là một tên đào hoa. Anh ta sẽ thay đổi vì Tịch Nghi? Không nói đến việc Tịch Nghi có hạnh phúc khi ở bên anh ta hay không, nhưng... làm bạn gái của một ngân vật lớn như anh ta chắc chắn Tịch Nghi sẽ phải chịu thiệt thòi. Tin tức lúc sáng mình đã xem rồi, bọn người kia vốn không biết một chút gì về Tịch Nghi vậy mà cứ ra sức phỉ báng, cũng không biết cô ấy đã xem được tin chưa nữa."



Trong lúc suy nghĩ lung tung, Nghĩa Minh đã không để ý mà làm đổ ly cà phê.

Xoảng!!

Cũng mai là anh phản ứng nhanh nên không bị gì, nhưng điều này càng khiến cho Đường Yến lo lắng, cô đã nghi ngờ gì đó.

- Anh không sao chứ? Sao lại bất cẩn như thế?? Bình thường anh là một người rất cẩn thận mà.

- Anh không sao, em mau đi phục vụ khách đi, đi nhanh lên, khác chờ kìa.

- Được... được rồi.

Đúng là một chàng trai si tình đáng thương, khi Đường Yến đi rồi anh... lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

"Nghĩ lại thì... ánh mắt đó không đúng. Hai người họ nhìn nhau không như một cặp đôi đang yêu nhau. Rốt cuộc gì chứ? Không lẽ... đã có chuyện đáng sợ nào đó xảy ra với Tịch Nghi? Không phải anh ta đã làm chuyện đòi bại gì với Tịch Nghi và chỉ đang chịu trách nhiệm."

- Thật là... đừng nghĩ nữa. Càng nghĩ lại càng sai.

Đường Yến cảm nhận được gì đó nhưng không biết mình có nghi ngờ đúng không nên tranh thủ khi quán đã thưa khách, cô liền kéo Bắc Nghĩa Minh ra ngoài nói chuyện.

- Nói thật cho em biết đi!! Anh có phải là vì chuyện của Tịch Nghi nên mới thành ra như này không?

Bắc Nghĩa Minh né tránh, ik lặng không trả lời.

- Anh nói đi chứ? Là thật sao? Em nói cho anh biết, nếu thật như những gì em nghĩ thì anh nên bình tĩnh lại đi. Em biết anh thích Tịch Nghi nhưng mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, anh hãy vui cho cô ấy đi chứ, khó khăn lắm cô ấy mới có một người đàn ông bên cạnh bảo vệ, anh đừng có ích kỉ như vậy. Nếu anh thật sự thích Tịch Nghi tì anh đừng khiến cô ấy phải khó xử.

- Em nghĩ thế thật sao?! Nếu bạn trai của Tịch Nghi là một người đàn ông bình thường thì cũng đâu có gì để nói, nhưng anh ta là một người phức tạp. Tịch Nghi sẽ thật sự hạnh phúc khi ở bên anh ta sao? Tóm lại, em đừng nói thêm gì nữa, anh phải chắc chắn rằng anh ta thật sự có thể bảo bọc, yêu thương Tịch Nghi thì anh mới yên tâm. Mọi thứ đều phải xem vào biểu hiện của anh ta vào lần họp lớp.

Đường Tên không suy nghĩ được nhiều như Nghĩa Minh nên cũng chẳng hiểu rằng anh đang nghĩ gì. Cô chỉ biết rằng... Tịch Nghi chịu mở lòng và có một người đàn ông có quyền lực, có khả năng bảo vệ được cô ấy là tốt rồi.

- Bắc Nghĩa Minh, anh ổn không đấy? Anh nên sốc lại tinh thần đi, cứ thế này thì anh không làm việc được đâu.

- Anh không sao, anh ổn, em đừng lo quá.

Nói xong, Bắc Nghĩa Minh trở vào quán và tiếp tục công việc của mình, lần này anh đã bình tĩnh hơn rồi, không còn suy nghĩ lung tung nữa.