- Này Lục Ngạn Thành! Cô trợ lí mới của cậu xinh thế!!
Lục Ngạn Thành liếc mắt.
- Trịnh tổng!! Cậu đi vào mà không biết gõ cửa sao?
Trịnh Tấn Thăng kéo ghế ra ngồi đối diện Ngạn Thành.
- Tay cậu không sao chứ? Không nghỉ ngơi thêm à??
Lục Ngạn Thành lười biếng không thèm trả lời, anh phải nhanh chóng xử lí nốt những văn kiện của ngày hôm qua rồi một chút còn có một cuộc họp quan trọng về dự án mới. Vốn dĩ không có thời gian.
- Xì!! Mà nè, cậu thật lòng thả Liên Tịch Nghi ra à??
Nghe đến đây Lục Ngạn Thành bỗng dừng tay.
- Gì đây? Cậu đến đây là vì chuyện này sao??
- Hôm qua tôi vô tình gặp cô ấy trên đường, có nói chuyện với cô ấy một chút.
- Vậy thì sao? Cậu muốn nói gì??
- Thì... sao cậu có thể dễ dàng buông bỏ thù hận như vậy? Nếu là cậu, không giết cô ta chắc chắn là không hả dạ!!
Lục Ngạn Thành trầm giọng, tiếp tục lia bút.
- Liên quan quái gì cậu.
- Hừ! Điều là bạn bè cả mà sao lại cọc cằn thế không biết.
- Chúng ta là đối thủ, không có vụ bạn bè ở đây!!
Trịnh Tấn Thăng bực bội trợn mắt.
- Cậu đâu có đổi tính, đổi nết gì, vẫn như xưa, mà sao lại nhân từ với cô ấy như vậy chứ! Khó hiểu thật! Hay là trong quá trình hành hạ con nhà người ta, bỗng nhiên... lại bị xao xuyến rồi yêu mất luôn.
Lục Ngạn Thành nói nước bọt, trán tự dưng đổ mồ hôi, anh dừng bút lại đặt mạnh lên bàn.
Cạch!!
- Đừng có nói tào lao nữa!!
Trịnh Tấn Thăng nhảy cẩn lên.
- Tôi nói đùa thôi mà là thật sao??
Ngạn Thành tức giận.
- Cậu nhờn với tôi đấy à??
Trịnh Tấn Thăng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
- Cậu... có cảm giác gì khi ở gần cô ấy?? Ý là tim đập nhanh, mặt đỏ, tự dưng lại thấy cô ấy đáng yêu lạ thường, hay... cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô ấy, có không??
Suy nghĩ lại thì... hình như là...
- Tôi không có rảnh mà đùa với cậu. Cậu thì hiểu gì về tình yêu chứ!! Cái đồ thần kinh!!
Nói xong Lục Ngạn Thành đùng đùng bỏ đi.
Rầm!!!
- Nhìn vẻ mặt đó... biết ngay là bị... Ủa?? Nhưng mà... Lục Ngạn Thành biết yêu?? Nó cứ kì kì quái quái thế nào ấy! Một tổng tài bá đạo như cậu ta, khi yêu sẽ như nào? Thật khiến người ta tò mò.
...----------------...
Trong cuộc họp quan trọng, trong khi mọi người đang đưa ra chủ ý cho dự án mới sắp tới thì Lục Ngạn Thành lại nghĩ đến những câu nói lúc nãy.
"Cậu... có cảm giác gì khi ở gần cô ấy?? Ý là tim đập nhanh, mặt đỏ, tự dưng lại thấy cô ấy đáng yêu lạ thường, hay... cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô ấy, có không??"
- Lục tổng! Anh thấy đề nghị này của tôi có được không? Lục tổng! Lục tổng!! Lục tổng à?
Anh ta cứ ngồi xoay viết rồi ngẩn người ra như một kẻ mất hồn, những người trong cuộc họp phải gọi anh mấy lần thì anh mới bừng tỉnh.
Không hiểu lí do là gì, Lục Ngạn Thành đột nhiên hằn học.
- Tôi thì có gì không khoẻ. Chỉ là các người, sao có thể đưa ra những đề nghị vô bổ như vậy? Cuộc họp này kết thúc tại đây đi! Không vắt óc suy nghĩ ra thứ gì mới mẹ thì đừng có nhìn mặt tôi.
Rầm!!
Quả là bá đạo, anh cứ vậy mà bỏ đi trước mặt bao nhiêu người, cũng chả thèm nể mặt người nào.
...----------------...
Trong phòng làm việc.
- Hôm nay mình bị làm sao đấy không biết, đúng là điên mất thôi.
Cộc! Cộc! Cộc!!
- Vào đi!!
- Chủ tịch!! Giờ này không còn là trong giờ làm việc nữa, anh cùng em đi ăn cơm trưa đi!!
- Được thôi!
Không hiểu sau khi tâm trạng không tốt anh lại đồng ý lời mời của Thạch Quyên Cầm, còn bình thường thì không, quả là kì lạ.
...----------------...
Cơ mà trùng hợp, quán cơm mà Thạch Quyên Cầm giới thiệu lại là quán cơm đối diện với... tiệm cà phê đó. Từ đây anh có thể nhìn thấy... Liên Tịch Nghi đang làm việc.
Mới đầu anh có vẻ bực bội, khó chịu nhưng một lúc sau.... lại không như vậy nữa.
- Em thường đến quán cơm này ăn, mùi vị cũng rất được, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không? Nếu cảm thấy ngon thì lần sau chúng ta lại đến đây.
Lục Ngạn Thành nếm thử, thấy mùi vị cũng ổn.
- Rất ngon.
- Nhưng... anh làm gì mà cứ nhìn qua tiệm cà phê ấy vậy? Ở đó có gì sao? Hay ăn xong anh muốn uống cà phê.
Lục Ngạn Thành cau mày.
- Cô nói nhiều quá rồi đấy!!
...----------------...
Bên tiệm cà phê.
- Tịch Nghi, Bắc Nghĩa Minh, chúng ta đi ăn cơm trưa nha! Em đói rồi! Vã lại... chúng ta phải bồi dưỡng cho Tịch Nghi mới được, cậu ấy gầy quá rồi!!
Tịch Nghi và Bắc Nghĩa Minh đều gật đầu đồng ý với Đường Yến.
- Mình nói cho cậu nghe, lâu rồi cậu không đến tiệm cơm nên cậu không biết, tiệm có món mới rồi đấy! Là món súp! Ghê chưa, bây giờ tiệm không đơn giản chỉ toàn cơm nữa.
- Vậy sao? Vậy mình phải ăn thử mới được!
Đương nhiên, tiệm cơm mà bọn họ nói không đâu xa lạ, là tiệm cơm đối diện.
...----------------...
Khi họ chọn xong món thì lại trùng hợp, các vị khách ở bàn đối diện Lục Ngạn Thành vừa rời đi, vậy là họ... đã ngồi đó.
Nhưng dường như bọn chả ai để ý cả nên không phát hiện ra.
- Tịch Nghi, cậu nói là cậu định đi xin việc làm thêm vào buổi tối sao? Cậu định làm ở đâu?
- Mình cũng không biết.
- Em làm ở đâu nhưng tuyệt đối đừng làm ở quán nhậu, chỗ đó không an toàn.
- Em lớn rồi, em biết tự lo liệu, anh không cần lo đâu.
- À phải rồi, anh có quen một cô bạn mở tiệm mì, cô ấy đang thiếu một đầu bếp. Anh nhớ em nấu ăn rất ngon, có muốn làm thử không??
Tịch Nghi do dự.
- Đầu bếp à? Em... chắc em làm không được đâu. Em... chỉ biết nấu ăn bình thường thôi, còn việc nấu cho một tiệm ăn thì....
- Thôi mà, cậu thử đi! Sợ gì?
- Vậy... để mình thử!!
...----------------...
Ở bàn đối diện.
"Rõ ràng là cần tiền như vậy những vẫn cứng đầu, giả bộ thanh cao. Tại sao phải thế chứ, chỉ cần khom người nhận số tiền đó thì không phải bây giờ cô đã có thể sung sướng ngồi không hưởng thụ cuộc sống?? Đầu bếp tiệm mì? Được bao nhiêu tiền!!"
- Cô ăn đi! Giờ tôi phải trở về công ty rồi, tôi bận lắm.
Nói xong anh đứng dậy lấy trong ví ra một tờ tiền, vì không có liền lẻ nên số tiền đó gấp mấy lần hai phần cơm, rồi cứ thế rời đi.
- À, em về cùng anh.
Khi Lục Ngạn Thành vừa lướt qua Tịch Nghi thì cô đã nhận ta người đó là ai.
Cô sợ hãi đến sững người ra.
"Anh ta... chưa nhận ra mình đâu nhỉ? Chắc là anh ta chưa thấy mình!! Nhưng tại sao hôm nay anh ta lại đến đây ăn cơm, trước đây anh ta đâu có đến đây!! Cơ mà.. anh ta còn đi cùng một cô gái!! Cô ấy... sẽ là người bạn gái tiếp theo của anh ta sao?"
- Tịch Nghi! Cậu sao vậy? Mau ăn đi! Đồ ăn nguội cả rồi.
- Em mệt hả??
Liên Tịch Nghi vội vàng xua tay.
- Không, không, không có gì đâu. Chỉ là mình muốn uống nước, giờ mình đi gọi thêm nước! Anh Nghĩa Minh và cậu cứ anh đi!