Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 122



Lúc này trong buổi tụ tập của Lục Ngạn Thành, bọn họ đang nói chuyện và cười đùa rất vui vẻ. Vừa hăng hái uống rượu vừa ôm ấp người đẹp, thoải mái như ở chốn thiên đường như này thì xòn gì bằng nữa chứ?

- Ôi... tình yêu là cái thứ gì chứ? Rồi cũng chia tay. Haiz! Vở kịch của cậu tan ra rồi Lục thiếu, buồn cho cậu quá. Sau khi biết chuyện, ngoại cậu có lại đòi cháu dâu không??

- Haiz! Người già là vậy đó, cứ thích có cháu hoặc là nhìn thấy chúng ta có gia đình êm ấm. Cũng biết đó là tâm nguyện của họ đấy, nhưng sao tôi cứ thích tự do tự tại hơn.

- Đúng rồi, vừa có tự do vừa có mỹ nữ thế này là sướng cái cái thân.

- Thôi! Thôi! Đừng nói chuyện đàn bà nữa, chúng ta phải nói chuyện anh em chứ? Nào! Cùng nâng ly chúc mừng Đỗ Tường An - Bác sĩ Đỗ của chúng ta vừa mới đi công tác từ nước ngoài về!!

Đỗ Tường An là bác sĩ riêng của Ngạn Thành, cũng là bạn nên làm sao không thể không có mặt trong buổi tụ tập này. Sao khi về nước anh đã hay tin Liên Tịch Nghi đã được thả, Lục Ngạn Thành cũng bắt đầu tập buông bỏ thù hận, không những vậy mà còn có chuyện vở kịch gì đó nữa. Ôi trời! Chỉ muốn chuyến công tác thôi mà nhiều thứ thay đổi quá.

- Mà này, cậu bạn, đi nước ngoài về chắc là tay nghề được nâng cao lắm rồi ha!! Lục thiếu quả là có khác, ngay cả bác sĩ riêng thôi mà cũng tài giỏi đến mức khiến người ta ganh tị.

- Ừ, còn nữa, trợ lí cậu ấy là Thạch tiểu thư đấy! Xinh đẹp phếch ra!!

- Ô! Sao cậu không đem đến đây cho bọn này thưởng thức với, sao lại giấu giếm chơi đùa ở công ty một mình vậy??

Lục Ngạn Thành bực bội trợn mắt, giọng lạnh như sắt thép.

- Các cậu nói cái quái gì vậy? Điên à?? Hơn nữa, cô ấy đã được Cảnh Thần nhìn trúng rồi, đừng có mà giở trò đồi bại.

Nghe đến cái tên Cảnh Thần thì bọn họ liền im lặng, cả đám bạn toàn là ăn chơi phóng túng vậy mà trong đó lại có một đứa là thanh tra này nọ, nghe là ớn lạnh liền. Hôm nay đáng lẽ Cảnh Thần cũng có trong buổi tụ tập này, chỉ là... cậu ấy không muốn đến, vì nơi này... đã đến là phải bắt tội phạm.

- Ôi! Thế thì thôi rồi! Tình tay ba à! Nghe nói Thạch tiểu thư đó thích cậu!!!

Lục Ngạn Thành thở dài một hơi làm cho bọn họ cảm nhận được luồng sát khí nên không dám nói nữa.

Vài phút sau, đột ngột....

Rầm!!

Uyên Trang dẫn Tịch Nghi đến, cô ấy to gan dám đập bàn của bọn nhà giàu này luôn.

Tịch Nghi sợ hãi không ngừng kéo cô lại, nhưng không hề xó tác dụng.

- Gì đây? Co em nào đây???

- Đừng đùa, tôi có chồng rồi.

- Ôi! Thịt này day quá rồi!!

Lục Ngạn Thành ngước nhìn.

- Hai cô đang làm gì vậy? Hửm?

Uyên Trang lớn giọng.



- Tại sao anh lại đối xử với Tịch Nghi như vậy hả? Cô ấy là một món đồ cho anh chơi đùa à! Muốn nâng niu thì nâng niu, muốn vứt thì vứt?? Hừ! Chưa chia tay được bao lâu, vậy mà nhìn xem, hàng tá phụ nữ quay quanh. Anh không cảm thấy có lỗi với Tịch Nghi à?

Lục Ngạn Thành còn chưa nói gì thì bọn người kia đã cười ồ lên như được mùa.

Lúc này, Lục Ngạn Thành mới lên tiếng.

- Vậy thì sao? Cô thì biết gì? Muốn giành công bằng cho bạn của mình thì ít ra cũng phải xem mình có bản lĩnh đó không chứ!!

- Bản lĩnh? Vậy tôi hỏi anh.... anh có bản lĩnh nói ra lí do vì sao anh lại chia tay với Tịch Nghi không? Hả? Không nói được phải không? Vì anh vốn chỉ là hứng thú nhất thời chứ gì. Đàn ông các anh là vậy, điều là tra nam, vì sự ham mê trong chốc lát mà lại gây ra tổn thương cho người khác, các anh xem phụ nữ là gì?

Tịch Nghi khó xử, cô dùng hết sức kéo Uyên Trang lại.

- Thôi đi! Mọi chuyện đã qua rồi, hơn nữa vốn dĩ nó không phải như cậy nghĩ đâu, là chúng tôi không hợp thôi. Đừng gây thêm rắc rối nữa.

- Cậu sao vậy?! Mình chỉ muốn giúp cậu.

- Mình không sao!! Thật đấy! Chúng ta trở lại buổi họp lớp đi!!

Uyên Trang cũng không muốn khiến cho Tịch Nghi khó xử hơn nữa nên mới dừng lại, nhưng trước khi đi, cô ấy vẫn không quên bỏ lại vài câu.

- Lục Ngạn Thành! Anh đừng tưởng anh giàu sang, có quyền lực thì sẽ có được tất cả, có cái quyền khiến người khác đau đớn, khổ sở, anh cứ như vậy thì chỉ có thể cô đơn một mình thôi. Đừng mong có được hạnh phúc!!

...----------------...

Sau khi trở về buổi họp lớp được một chút thì Tịch Nghi lấy cớ mệt rồi ra về trước, Bắc Nghĩa Minh cũng có ngõ ý muốn đưa cô về, nhưng tay anh ấy đã như vậy rồi nên cô từ chối.

Nhưng sau khi Tịch Nghi bước ra ngoài thì ở đây lại xảy ra một trận hỗn chiến giữa hai bang phái, thế là cô bị kẹt lại ở đây.

Bọn họ cãi nhau, đập phá đòi dự dội khiến mọi người bỏ chạy toáng loạn. Có một người chạy va phải cô khiến cô ngã xuống sàn.

Rầm!!!

Bọn họ đập nguyên cả một thùng bia khiến thủy tinh rơi vãi khắp nơi, không may Tịch Nghi chóng tay xuống sàn lại trúng một mảnh vỡ nhỏ khiến tay cô chảy máu.

Mọi thứ càng lúc càng hỗn loạn, Tịch Nghi nhanh chóng đứng dậy nhưng vì lúc này có uống một ít rượu nên đầu hơi choáng váng, cứ ngỡ cô sẽ té ngã nhưng... ai đó đã đỡ lấy cô.

- Là anh? Sao anh lại ở đây??

- Trịnh Tấn Thăng tôi là chủ của quan bar này, cô không biết sao??

Tịch Nghi lắc đầu.

- Không biết thì giờ biết, nhưng mà cô đứng đây đi, tôi phải đi giải quyết bịn cặn bã đó rồi. Ngớ cẩn thận một chút!!

Ở đằng xa, Lục Ngạn Thành đã trông thấy Trịnh Tấn Thăng đỡ Tịch Nghi, anh cau mày. Anh định đi đến xem Tịch Nghi thế nào thì... Đỗ Tường An đến trước.

- Tay cô bị thương sao? Tôi có mang theo băng cá nhân này!!



- Bác sĩ Đỗ, lâu rồi không gặp anh.

Vì lúc trước Bác sĩ Đỗ, Đỗ Tường An là người đầu tiên cũng là người duy nhất quan tâm cô trong nơi tối tâm đó nên Tịch Nghi rất là cảm kích anh.

- Haiz! Đúng là lâu rồi không gặp, nhưng cô vẫn gầy như vậy, có cần tôi giới thiệu cho cô một bác sĩ dinh dưỡng không??

- Hả?? Ha ha! Không cần đâu.

Bác sĩ Đỗ vốn định đưa cô ra khỏi nơi hôn loạn ày rồi đưa cô về nhưng, một cú điện thoại gọi đến, có một ca phẫu thuật gấp do tai nạn đang chờ anh ấy, nếu không mau đến thì bệnh nhân sẽ bị mất máu quá nhiều mà tử vong, không còn cách nào Đỗ Tường An phải quay về bệnh viện ngay lập tức.

- Cô tìm phải chỗ an toàn đứng đi, tôi phải đi trước đây, xin lỗi cô!!

...----------------...

Một lát sau, cuộc xung đột giữa hai bang đã được giải quyết, nhưng Trịnh Tấn Thăng lại trở lại với vê mặt vô cùng bực mình, anh không ngờ lại có người dám đến địa bàn của anh làm loạn, đúng là gợi đòn mà.

- Cô... không sao chứ??

- Không sao.

Đột nhiên anh ta véo mũi cô.

- Ha! Nhìn cô nhìn, mặt tái mét còn bảo không sao. Chắc là sợ hú hồn rồi.

- Tôi... lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh đánh nhau!!

Trịnh Tấn Thăng đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt thương xót.

- Vậy thì... cô cảm thấy mình bị đánh đáng sợ hơn hay là nhìn thấy người khác đánh nhau đáng sợ hơn???

Tịch Nghi tròn mắt nhìn anh với đôi mắt long lanh, cô vốn không muốn nhắc lại chuyện này... vậy mà....

- Tôi xin lỗi, là tôi lỡ lời. Hay là để tôi đưa cô về??

Tịch Nghi lắc đầu.

- Không cần đâu, tôi có thể tự về được.

Trịnh Tấn Thăng cũng không ép buộc vì anh còn nhiều việc phải làm.

- Được, vậy cô bắt taxi về cẩn thận! Tôi còn phải cho người thu dọn mớ hỗn độn này nữa..

- Vậy tôi đi đây!!

- Cẩn thận, coi chừng mảnh vỡ thủy tinh ở dưới chân!!

"Haiz! Sao tự dưng lại có duyên với cô gái này thế nhở?"