Trong khi hai người họ đang ôm hôn nhau nồng nhiệt không còn biết trời trăng mây nước gì nữa thì bỗng dưng từ đâu lại xuất hiện một vị khách.
- Chủ tiệm! Lấy cho tôi một bó hoa hồng!!
Cũng may là họ đứng ở góc khuất bên trong nên không bị vị khách này phát hiện, chỉ là lời gọi đã khiến cho Tịch Nghi giật mình, cô hoảng hốt đẩy Lục Ngạn Thành ra rồi nhanh đưa tay lên chùi miệng.
Xong xui, cô cố bình tĩnh rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì vừa xảy ra.
- Một bó hoa hồng sao? Của anh đây ạ??
Sau khi vị khách ấy rời đi, Lục Ngạn Thành ung dung bước ra với nụ cười khẽ trên môi, trông vô cùng khoái chí. Anh ấy lại tiến sát đến chỗ Tịch Nghi.
- Anh... anh lại định làm gì?
Đương nhiên lần này cô sẽ không còn ngu ngốc để anh chiếm lấy tiện nghi của mình nữa, cô nhanh chân tránh né sang chỗ khác.
Lục Ngạn Thành thấy cô đang sợ hãi, rụt rè như một con thỏ đang chạy trốn nguy hiểm khiến anh càng muốn trêu cô nhiều hơn, nhưng nghĩ lại... nếu anh làm quá trớn, chọc ghẹo quá mức sẽ khiến cô ấy thật sự trốn tránh anh thì... quả là không như ý của anh. Nên thôi... anh dừng chân lại ở đây.
- Né gì chứ? Tôi không làm gì cô đâu mà cô lo.
Nhưng Tịch Nghi vẫn không thể nào yên tâm được.
- Sao tôi có thể tin anh chứ! Anh biến thái như vậy còn gì??
Lục Ngạn Thành nhướng mày, cảm thấy gan của Tịch Nghi hôm nay cũng không hề nhỏ.
- Biến thái?? Tôi??
- Lúc nãy... lúc nãy... anh... anh đã tự ý hôn tôi còn gì! Sao anh lại làm vậy chứ??
Lục Ngạn Thành nheo mắt nhìn Tịch Nghi chằm chằm. Đột nhiên cảnh tượng lúc nãy giữa cô và Trịnh Tấn Thăng lại hiện ra trong đầu anh khiến anh không khỏi hậm hực.
- Tôi thích vậy, thì sao? Trịnh Tấn Thăng có để đụng chạm cô còn tôi thì không?? Bị cậu ta mê hoặc thật rồi?
- Trịnh Tấn Thăng thì có thể anh thì không? Đó là gì chứ? Cả hai người đều không ai có cái quyền lợi dụng tôi như vậy. Các người xem tôi là món đồ chơi của các người hay sao? Anh ta muốn tôi làm tình nhân của anh ta, còn anh, lại muốn tôi làm gì hả?
Tịch Nghi nói vậy khiến cho Lục Ngạn Thành không hiểu sao lại bị cứng họng không nói được gì.
- Anh nói đi chứ??
Ngạn Thành thở dài, giọng nói và ánh mắt cũng dịu lại hẳn, không còn vẻ hung tợn hay trêu ghẹo của vừa nãy nữa.
- Tôi... không giống như cậu ta.
- Vậy thì là gì? Hứng thú nhất thời nổi lên?
- Là do... cô quá quyến rũ thôi! Trách tôi??
Câu trả lời này của Ngạn Thành đã làm cho Tịch Nghi cứng đơ người. Cái gì mà quyến rũ?? Anh ta đang nghĩ gì vậy?
Tịch Nghi đỏ mặt, xoay người đi chõi khác để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
- Anh về đi! Đừng ở đây nói tàm xàm nữa!
- Sao? Muốn đuổi tôi rồi? Ha! Đỗ Tường An và Trịnh Tấn Thăng đến đây đều được chào đón, còn đến lượt tôi thì cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi đi??
Tịch Nghi xoay người lại thì tự dưng đã thấy anh ta đứng kế bên làm cô hết cả hồn.
- Thế... thế anh muốn gì?? Anh ở lại đây để làm gì? Anh không phải là Lục tổng bận trăm công ngàn việc à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy? Không sợ bị tay báo lá cải biết được và tung tin bậy bạ??
Lục Ngạn Thành nhướng mày lên hỏi cô.
- Tin gì? Lục tổng trở lại với bạn gái cũ??
Tịch Nghi im lặng.
- Cô sợ gì! Bọn họ muốn tung thì cứ mặc kệ họ. Nó chả ảnh hưởng gì đến tôi. Còn giờ... tôi đưa cô đến một nơi.
Tịch Nghi không biết rằng anh sẽ đưa mình đi đâu, nhưng, cô không có cách nào kháng cự và cứ thế bị anh chở đến một nơi mà cô cũng không biết là nơi nào.
Cô chỉ biết ở đây rất cao, có thể nhìn thấy cảnh đẹp và thậm chí là nhìn thấy thành phố mà cô đang sống như một mô hình thu nhỏ, cũng khá thú vị. Ở đây còn có một băng ghế bằng gỗ nữa, chắc là dùng để ngồi ngắm cảnh nhỉ?
- Tôi không biết ở đây còn có một này như thế này đấy!!
- Thích không??
Nhìn thấy nụ cười của Lục Ngạn Thành, Tịch Nghi nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác, giả vờ nhìn trời mây.
"Nụ cười của anh ta.. sao lại khiến tim mình đập nhanh đến vậy?"
- Nhưng mà... anh đưa tôi đến đây làm gì?
Lục Ngạn Thành bước đến đứng cạnh Tịch Nghi.
- Tôi muốn cô cùng tôi ngắm hoàng hôn, cùng nhau ngắm bầu trời đêm đầy sao rồi lại cùng nhau nhìn thấy mặt trời mọc. Như vậy... tôi sẽ không cô đơn lẻ bóng nữa. Cô... có muốn thực hiện chúng cùng tôi không??
- Thế... tôi không đồng ý có được không??
Lục Ngạn Thành nghiêm nghị.
- Đương nhiên không??
- Vậy anh còn hỏi tôi làm gì? Cứ làm theo ý anh thôi!! Nhưng mà... nghe anh nói thì cũng vui, tôi cũng muốn thử xem sao, nên cũng không gọi là gượng ép. Chỉ là... phải ở đây cho đến khi trời sáng thì....
Lục Ngạn Thành nghe hiểu được ý cô nên nhanh chóng trả lời, không cần Tịch Nghi phải nói hết câu.
- Một lúc nữa Tịnh Huy sẽ đem thức ăn và những thứ cần thiết đến! Cô đừng lo.