Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 137



Trên xe hai người họ cứ không ngừng im lặng, tuy bên ngoài đường lộ cứ tấp nập, thời gian cứ không dừng bước đến tương lai, nhưng bên trong chiếc xe này bầu không khí lại ảm đảm đến mức khó chịu, thời gian như bị dừng lại ở thời điểm lúc nãy.

Để phá vỡ không gian gượng gạo, lần này, Tịch Nghi lên tiếng trước.

- Tay anh... bị thương rồi! Không đau sao??

Thấy anh không trả lời, Tịch Nghi nhẹ nhàng vươn tay ra định lau đi vết máu bên khoé miệng anh thì bỗng dưng anh lại nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt vô cùng, vô cùng bực dọc.

- Tịch Nghi! Rõ ràng là em đang quan tâm tôi nhưng tại sao lại tránh né tôi?? Hơn nữa... tên Bắc Nghĩa Minh đó là gì mà em phải đứng ra chắn cho hắn!! Em sẽ đau lòng nếu tôi đánh hắn?? Hay đối với người đàn ông nào em cũng sẽ giở cái dáng vẻ dịu dàng này ra để thu hút???

Tịch Nghi nhìn chằm chằm vào anh, cô cảm thấy câu nói này... không đúng! Nhưng vì cô biết anh đang khó chịu nên cũng chẳng thèm so đo với anh.

- Anh buông tay em ra!! Đau đấy!!

Lục Ngạn Thành vội vàng buông tay Tịch Nghi ra rồi tiếp tục tập trung lái xe, lần này anh chơi lớn, tăng tốc độ lên cao, chạy vù vù như đang đi đến cửa tử thần.

- Lục Ngạn Thành! Anh làm gì vậy??

Tịch Nghi có chút hoảng, tay cô siết chặt vào dây an toàn.

- Em nói đi! Em cũng thích tôi mà phải không?! Em thích tôi nhưng lại thân mật với Bắc Nghĩa Minh! Em là đang... muốn chơi trò bắt cá hai tay??

Cái giọng trầm lạnh này đúng là dễ khiến người ta phát cáu.

- Em chỉ xem anh ấy là anh trai của mình thôi, anh đừng có nói bậy! Hơn nữa, anh ấy đáng anh... chỉ vì lo lắng cho em thôi chứ không có ý gì khác!! Nếu anh cảm thấy không vui, vậy thì em thay mặt anh ấy xin lỗi anh, được không??

Lục Ngạn Thành chậc lưỡi rồi giở giọng cười tà ma.

- Ha! Em chỉ xem hắn là anh trai nhưng em không nhận ra tâm tư mà hắn đối với em sao?? Hửm?? Em là đang giả ngốc hay là bị ngốc thật vậy??



Tịch Nghi không nói gì, cô quyết định im lặng vì trong chuyện này... cô cũng không rõ, trước giờ cô chỉ xem Bắc Nghĩa Minh là anh trai nên cô nghĩ anh ấy cũng sẽ đối xử với mình như một người em gái, đâu có nghĩ đến vấn đề xa hơn. Nếu mà chuyện này giống như những gì Ngạn Thành nói thì cô... sẽ không biết đối mặt như thế nào. Dù sao cô và Nghĩa Minh cũng thân thiết bao nhiêu năm, làm sao mà cô có thể tổn thương anh ấy được, nhưng nếu không nói rõ thì sẽ sinh ra thêm rất nhiều, rất nhiều hiểu lầm.

Tịch Nghi cúi đầu, cô nhỏ giọng.

- Tại sao anh phải như vậy chứ?

Lục Ngạn Thành không chần chừ, anh nhanh chóng trả lời câu hỏi của Tịch Nghi.

- Tôi ghen!! Không lẽ em không nhìn ra sao?? Tôi không thích em thân thiết với người đàn ông khác, còn là một thằng đàn ông đang để ý đến em, tôi càng không cách nào yên tâm.

- Anh... anh... ghen?? Không phải chứ?? Lục tổng như anh mà cũng có lúc phải ghen tuông vì một người phụ nữ? Ha! Anh thấy có nực cười không?? Không đáng đâu!!

Lục Ngạn Thành hậm hực, đột nhiên anh phanh gấp làm Tịch Nghi giật mình.

Két!!!

- Ưmm!! A... Lục... ưm!!

Lục Ngạn Thành đột ngột chiếm lấy bờ môi đỏ mọng của Tịch Nghi một cách thật bạo lực, nó vừa cố chấp chứa đầy mùi giấm lại vừa ngọt lịm như kẹo bông gòn, khiến người ta dễ dàng chết mê vào nụ hôn kì lạ này.

Hộc! Hộc! Hộc!!

- Tịch Nghi! Tôi nói cho em biết, không có gì là không đáng cả, vì em, tất cả đối với tôi đều là một việc làm đúng đắn. Vậy nên... em hãy chuẩn bị tinh thần đi, dù thế nào, em có đồng ý hay không, tôi vẫn theo đuổi em, đến khi em... đồng ý yêu đương với tôi.

Lời nói của Lục Ngạn Thành nhất thời làm Tịch Nghi cảm động, cô không nói gì chỉ nhìn vào đôi mắt chân thành của anh, khẽ suy nghĩ.

"Tình yêu?? Mình có thể tin vào nó không đây? Hơn nữa lại còn là Lục Ngạn Thành!! Liệu mình đồng ý rồi... thì anh ấy có bỏ mình không, có cảm thấy hối hận và nhận ra đây chỉ là sự thích thú đơn điệu."