Tịch Nghi bước đi trong bóng tối, cô có phần sợ hãi, chân bước loạng choạng, mọi người trong tiệc lại bắt đầu chen lấn vì không nhìn thấy ánh sáng nên đã va vào Tịch Nghi khiến cô ngã xuống sàn.
"A! Đau!"
Bộp!
Đột nhiên, có một bàn tay to lớn chạm vào vai cô rồi đỡ cô dậy làm cho Tịch Nghi giật mình, cũng không biết đây là người đàn ông tử tế nào.
- Em không sao chứ??
Tịch Nghi im lặng.
"Là anh ấy."
- Sao em không nói gì? Đau ở đâu à??
- Em.. em không sao. Nhưng.. sao anh lại tìm được em? Ở đây tối như vậy!!
- Mùi hương trên người em.
- Hả??
Bụp!!
Ánh đèn đột nhiên lại sáng lên, MC của bữa tiệc cũng bắt đầu lên tiếng.
- Chào các quý ông, quý bà, lúc nãy có sự cố xảy ra là do chúng ta sai sót, xin lỗi các vị và.....
- Em đừng nghe bọn họ nói nhảm, anh sẽ không quay lại với cô ta đâu nên em đừng lo.
- Anh... nói với em những lời này để làm gì? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lục Ngạn Thành vội vàng đặt tay lên bả vai của cô.
- Sao lại không, em không biết là anh rất quan tâm em sao?? Anh không muốn em hiểu lầm.
Tịch Nghi hất tay Ngạn Thành ra.
- Anh đừng như vậy.
- Liên Tịch Nghi!!! Em nhìn anh!!
Ngạn Thành quát lớn khiến lòng cô khó chịu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em vẫn lẫn tránh anh??"
Lục Ngạn Thành bức bối, anh siết chặt tay, nóng nảy nâng niu gương mặt nhỏ bé của Tịch Nghi rồi... khoá môi cô bằng phương pháp nhẹ nhàng nhưng lại mạnh bạo nhất.
- Ưm!!
Tịch Nghi vốn muốn đẩy Ngạn Thành ra nhưng lại bị nụ hôn của anh làm cơ thể cô không còn sức lực, chìm đắm trong nó như có phép thôi miên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hai tay Ngạn Thành vẫn đặt lên má cô, trán chạm trán, hơi thở ấm áp của hai người hoà quyện vào nhau khiến cho tim Tịch Nghi rung lên.
- Tịch Nghi! Em còn định từ chối anh đến khi nào đây! Em thật sự không thể thử tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh một lần sao?? Anh chỉ muốn chịu trách nhiệm với em, bù đắp cho em, chăm sóc em thôi mà, chấp nhận anh khó đến vậy sao??
Tịch Nghi khó chịu, cô vội vàng đẩy Ngạn Thành ra.
- Em... em....
Lục Ngạn Thành bước đến đứng trước mặt Tịch Nghi.
- Rõ ràng em yêu anh mà, tại sao phải như vậy??
- Em... em chỉ muốn sống một cuộc sóng bình thường thôi, em không muốn có bất kì quan hệ gì với những người như anh nữa. Cuộc sống của anh quá bon chen, quá cao sang, vốn dĩ chúng ta không cùng một thế giới, cần gì phải cưỡng cầu. Hận thì đã không còn, không lẽ anh còn định nhốt em vào thế giới đầy mưu mô của anh.
- Sao em lại nói vậy? Anh chỉ muốn được bảo vệ em, được yêu đương như những người bình thường, đó là sai à??
- Em không bảo như vậy là sai. Nhưng... nhưng anh thật sự yêu em sao? Em đã chịu đủ những tổn thương, những hành hạ đau đớn rồi, em không muốn bị dày vò thêm nữa.