Ngày hôm sau cuối cùng cũng đã đến, cuối cùng thì Liên Tịch Nghi cũng đã được nhìn thấy ánh sáng, được nhìn thấy hi vọng. Chứ không còn nhìn thấy sự mịch mù, u tối nữa.
Nhưng mà.... cô thật sự vẫn chưa hiểu và chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hôm qua cô còn vui vẻ, nói cười, lạc quan yêu đời, cuộc sống ngày hôm qua của cô tươi đẹp bao nhiêu thì hôm nay lại nặng nề và đen tối bấy nhiêu.
Rốt cuộc thì Liên Tịch Nghi cô đã làm gì đắt tội với người đàn ông quyền thế đó mà phải chịu như vậy. Anh ta nhầm người rồi có phải không? Anh ta nhầm rồi, Liên Tịch Nghi cô đâu có quen biết anh ta.
Anh ta bị điên rồi? Hay là cô đã từng đắc tội với anh ta mà cô không biết?
Không có bất kì đáp án nào được nêu ra cho Tịch Nghi cả.
Lúc này xô chỉ biết nẳm co ro trên sàn đất lạnh, không mảnh vải che thân mà kho s thôi. Thoáng chốc xô đã trở nên yếu đuối một cách coi đối.
Những gì hình ảnh đáng sợ, đau đớn và ướt át của tối hôm qua vẫn còn in sâu trong đầu của cô.
Thật ghê tởm, thật đau khổ, ngay bây giờ Tịch Nghi chỉ muốn quăng nó ra khỏi đầu thôi.
- Hức... Hức!!!!
Cô đã không từ tối hôm qua đến bây giờ, đã sắp kiệt sức rồi, sắp khóc không ra tiếng luôn rồi!
Tịch Nghi thật sự nuối tiếc lần đầu này của mình, có thể đối với người đàn ông kia thì thứ này của cô chẳng là gì.
Nhưng đối với cô nó là rất cả cũng là duy nhất của cô, là trinh tiết của một người phụ nữ, là danh dự.
Nhưng bây giờ thì hết rồi, cô mất hết rồi, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh tiếng của cô còn gì?
Ha! Một cô gái mồ côi lại còn bị người ta hãm hiếp, sẽ còn ai dám yêu cô? Lấy cô? Còn cái gì mà tình yêu nữa chứ? Cô vốn không xứng với ai cả, bây giờ càng không xứng.
Bị sỉ nhục, lăng mạ đến mức như vầy rồi, Tịch Nghi còn định sẽ giành giữ lành đầu này cho người đàn ông mà cô yêu, cho một tình yêu vĩnh cửu nhưng mà... thứ coi cố giành giữ bao lâu nay đã bị tan biến bởi bốn người đàn ông.
Ha ha ha ha ha! Bốn người đàn ông cùng một lúc, bị hãm hiếp tập thể như vầy thì còn gì thân xác của Tịch Nghi nữa chứ. Thân thể của cô bây giờ châm chít những vết hôn, đầy rẫy vết thương mạnh bạo và dấu tích của lang sói.
Nơi nào của cô cũng đã bị bọn họ sờ cả rồi, đã bị bọn họ nhìn thấy, cơ thể của cô đã trở nên bẩn thỉu, nhục nhã. Cô thật sự ghét nó, cô thật sự hận người đàn ông quyền lực kia và những tên cặn bã biến thái đó.
Chính bọn họ đã hủy hoại cuộc đời của cô, chính bọn họ đã giam cô vào ngục tối không lối thoát, đưa cô vào một thế giới tối tăm đầy tiếng cười man rợ.
Lúc này cô chỉ muốn chết cho xong, nhưng ngay cả sức lực để chết... cô đã không còn, cô thật sự rất mệt mỏi rồi, thật sự rất đau.
Liên Tịch Nghi nằm co ro, run rẩy dưới sàn đất lạnh không mảnh vải che thân mà khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi lả chã. Bầu không khí này vốn rất im lặng nhưng đối với cô nó lại vô cùng đáng sợ và dầu tiếng cười đáng sợ.
"He he he he!"
Những tiếng cười đó cứ không ngừng vang lên trong đầu Tịch Nghi.
- Á!!!!!!! Cút hết đi!!!! Cút hết đi!!!! Đừng có lảng vảng trong đầu tôi nữa!!! Hức.... hức! Làm ơn!!! Làm ơn đừng lảng vảng trong đầu của tôi nữa!!!!
Liên Tịch Nghi nằm cuộn cong người lại ôm đầu la hét, cô hét trong đau khổ, tuyệt vọng và mệt mỏi.
Chưa bao giờ cô nếm trãi qua sự tuyệt vọng khi vào ngõ cụt như này và cũng chưa bao giờ cô đau đớn thế này.
Cho dù cô là một cô nhi, không có tình yêu thương của ba mẹ đi chăng nữa cô cũng chưa từng có cảm giác hận đời đến vậy.
Lần này được nếm trãi rồi, được thử cảm giác chết đi sống lại, cảm giác ở nơi địa ngục tăm tối. Lần nếm vị đời này cũng chính là lần khiến cô sợ hãi.
Hiện tại Liên Tịch Nghi cảm thấy sống còn khó hơn chết rất nhiều và cô chỉ một lòng muốn chết mà thôi. Cô không muốn sống khổ sở với mảnh kí ức in sâu vào trong tận tâm hồn non dại này, cô không muốn chịu dày vò thêm nữa.
Chỉ mong sao đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi nhưng thật đáng tiếc, đây là thực tại.
Nhưng cũng là thực tại chứa ác mộng, chắc chắn nếu Tịch Nghi vẫn còn sống cơn ác mộng này sẽ liên tiếp được lặp đi lặp lại.
Rầm!
Cửa nhà kho được mở ra, ánh sáng chói loá ở bên ngoài bắt đầu len lỏi vào trong.
Người đàn ông đó?
Anh ra hiên ngang và oai phong lẫm liệt bước vào và ánh sáng mặt trời đã khiến cho người đàn ông này chói loá đến không có cách nào nhìn rõ.
Nhìn thấy anh ta, Tịch Nghi liền cảm thấy sợ hãi, run rẩy.
Cô cố gắng ngồi dậy ôm thân thể lại thành một cuộn tròn với thân thể đang khoả.
Nhìn thấy cô anh ta bỗng nhếch mép khinh bỉ rồi cởi chiếc áo vest khoát bên ngoài ra quăng xuống cho cô và lạnh giọng căm ghét.