Đưa Tịch Nghi vào cái nơi bẩn thỉu đó, mặc xác cho một cô gái tự mình chịu đựng nhục nhã. Thế mà... cái tên Lục thiếu này vẫn có thể bình thản xử lí công việc ở công ty.
Nhìn anh... chẳng có chút mảy may nào đến cô ấy, dường như anh.... đã quên mất sự tồn tại của Phó Tịch Nghi rồi. Anh quên anh đã độc ác ra sao.
Nhưng còn Tịnh Huy, anh ấy rất lo lắng cho cô, suốt cả buổi tối cứ lơ ngơ lóng ngóng, chẳng có tí tâm trạng nào để làm việc.
Nhưng, vì sao anh phải như vậy chứ? Khi.. Tịch Nghi chỉ là một cô gái mà anh mới quen biết không lâu?
Có lẽ là.... anh đã nhìn thấy hết, thấy hết những đau khổ và sự tra tấn cô phải chịu. Đã cảm nhận hết cái gọi là bị thù hận hận kia.
Đương nhiên, chỉ đơn giản thế thôi. Vì... bất cứ ai cũng sẽ giống như Tịnh Huy khi... họ tự mình chứng kiến tất cả.
- Ể! Tịnh Huy! Nước... nước tràn ra rồi!
Chìm trong sự bần thần, Tịnh Huy quên mất là mình đang rót nước luôn.
- A! Cảm ơn nhé!
- Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Hôm nay em thấy anh không có tinh thần gì cả. Chẳng lẽ anh bị bệnh?
Cô gái nhỏ này bước đến gần vừa giơ tay lên sờ vào trán anh.
Nhưng Tịnh Huy lại vội né!
- Không có sốt! Nhưng sao... tự nhiên anh lại hoảng hốt như vậy?
Cô gái này là... Liễu Tiểu Xuân, thật ra... cô ấy thích... thích Tịnh Huy đấy. Nhưng, vẫn chưa có cơ hội và sự dũng cảm để nói ra.
- Không! Không! Em đáng yêu như này sao mà anh sợ được. Chỉ là... lúc nãy... nãy em... em gần quá rồi.
Gần sao! Chỉ đến gần vậy thôi mà anh đã giật bắn lên như vậy rồi à? Ôi! Bảo sao người ta nói anh ngốc, ngây thơ và chưa trãi sự đời. Đi theo Lục Ngạn Thành lâu vậy mà chưa học hỏi được gì. May cho anh đây là Liễu Tiểu Xuân đấy, chứ là một người phụ nữ.... bạo gan thì... anh đã sớm chạy mất dép rồi hoặc là...
- Nhưng... hôm nay anh có tâm sự sao?
- Ừ thì!!
Tịnh Huy chợt nghĩ đến gì đó mà hỏi cô gái nhỏ này một câu kì lạ.
- Nếu... nếu em bị một người... không... là nhiều người đàn ông cưỡng hiếp thì em sẽ thế nào?
Hả?
Cô ấy vô cùng không hiểu anh đang muốn nói gì, nếu là người đàn ông khác thì Tiểu Xuân sẽ có suy nghĩ không mấy tốt về câu hỏi này và nhân cách của anh ta, nhưng, đây là Tịnh Huy nên cho dù có thắc mắc và thấy lạ nhưng cô vẫn cố cười gượng trả lời.
- Ờ! Em... nếu là em thì em sẽ cảm thấy rất nhục nhã. Là phụ nữ mà, trinh tiết là rất quan trọng, nên... em... em sẽ không muốn sống nữa, cũng không dám gặp ai. Vì em còn gia đình nên chắc em sẽ không tự tử, chỉ là em là một người con gái yếu đuối... nên có lẽ... có lẽ ... em sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn tâm lí, chìm vào bóng tối và dần dần mắc phải bệnh tự kỷ, ám ảnh bởi những thứ.... ghê tởm đó. Có khi bị điên luôn cũng không chừng nhỉ?
Câu trả lời thật thà và đầy cảm xúc bi quan này khiến anh cảm thấy cô gái trước mắt vô cùng nhỏ bé và mỏng manh. Nhưng cô ấy tài giỏi và rất mạnh mẽ, vã lại làm sao điều đó có thể xảy ra với cô ấy được.
Nên điều anh lo lắng bây giờ là... Tịch Nghi kìa! Liệu sau chuyện này cô ấy có... biến thành như Tiểu Xuân nói không, hoặc tệ hại hơn là... cô ấy sẽ... bị điên.
Tâm trí của Tịnh Huy bây giờ rất rối bời. Anh cảm thấy... cô ấy chỉ là một cô gái thôi, còn... bằng tuổi mình nữa, tại sao phải chịu nhiều điều quá sức như thế?
- À! Cảm ơn em nha! Giờ... anh đi trước!
Anh im lặng suy tư đôi phút rồi hấp tấp chạy đi làm cho Tiểu Xuân càng khó hiểu.
- Anh ấy.... bị sao vậy?
Cô ngẩn người ra đó nhìn anh chạy đi rồi ngay cả bản thân cô cũng trở nên hấp tấp.
- A! Chết rồi! Mình vẫn còn tài liệu chưa làm xong! Sao lại quên bén luôn không biết!?
...----------------...
Cốc! Cốc! Cốc!
- Vào đi!
Cạch!!
- Lục Ngạn Thành! Hay là anh tha cho cô ấy đi! Như vậy là đã đủ rồi!
Lại là cái vấn đề này. Tha hay không tha thì liên quan gì đến cậu ta sao?
- Cậu vội vàng và hấp tấp như vậy làm gì? Bây giờ... chắc là bọn họ đang đến lúc cao trào, nếu cắt ngang thì thật sự đáng tiếc. Một đêm xuân đáng ngàn vàng mà, cậu không biết sao?
Ngạn Thành lạnh nhạt vừa viết viết gì đó vừa nói một cách thản nhiên.
- Sao anh lại nói thế?
Tịnh Huy cảm thấy rất khó chịu với lời nói vô tình này của Lục Ngạn Thành. Anh không hiểu, tại sao... một người không có chút tính người này... lại là ân nhân cứu mạng của anh. Vì sao năm đó anh ta lại cứu Tịnh Huy chứ? Hay... vốn dĩ anh ta chỉ vô tình đối với kẻ thù của mình?
- Sao tôi lại không được nói vậy? Chã nhẽ tôi nói không đúng? Ha! Tôi thấy cậu quá lo lắng rồi. Có khi cô ta còn đang cảm thấy vui sướng mà hưởng thù cũng không chừng.
Tự nhiên, anh lại đưa tay lên chống đến cằm. Đôi mắt anh lạnh nhạt nhưng... khoé miệng thì lại nhếch lên cười một cách nuối tiếc.
- Thật là đáng tiếc mà!! Bây giờ tự dưng tôi lại muốn nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của cô ta. Thường ngày luôn tỏ ra đáng thương và yếu đuối, cứ thích giả vờ trong sạch và thanh cao. Không biết lúc này cô ta.... phải thú vị như thế nào?!
Những lời nói chê trách và khinh bỉ của cái tên Lục thiếu này khiến cho Tịnh Huy chạnh lòng mà không kiềm được cơn giận.
Anh bước đến đập hai tay xuống bàn làm việc của Ngạn Thành khiến anh ta cũng phải giật mình. Hình như anh ta chưa bao giờ thấy Tịnh Huy như bây giờ.
Ha! Lòng thương xót và trái tim nhân hậu của cậu ấy thật là đáng nể!