Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 27



Trịnh Tấn Thăng thật ra là kẻ địch của Lục Ngạn Thành, không những là trong học tập mà bây giờ họ còn là hai kẻ đang đấu tranh trên chiến trường thương mại.

Không ngại nói, tuy là kẻ địch của nhau nhưng... trước giờ Trịnh tổng chưa bao giờ thắng được Lục tổng cả.

Hồi đi học, Lục Ngạn Thành đứng nhất toàn trường thì Trịnh Tấn Thăng lại được hạng hai, hầu như là năm nào cũng vậy, cho dù lại lên đại học rồi cũng thế!

Vì anh chàng họ Trịnh là một người rất hiếu chiến cũng rất hiếu thắng nên... đương nhiên anh đâu thể nào cứ chịu nhục mãi thế được.

Anh suy nghĩ, cho dù anh có không thắng được Ngạn Thành trong học tập, ngoại hình hay sức hút thì anh cũng phải thắng anh ta những thứ khác chứ?

Như đánh bóng rổ, đá banh thì thế nào? Học giỏi thế, lạnh lùng như trang sách vậy thì chắc cũng chỉ là một chàng thư sinh yếu sycws mà thôi!

Nhưng... cái suy nghĩ đó trong thoáng chốc đã bị dập tắt mất sau một trận thách đấu!

Không ngờ đến.... Lục Ngạn Thành lại là người thắng!

Cho dì có thi đấu thêm bao nhiêu cuộc thì... kết cục vẫn y chang như nhau, giống như là.... Ngạn Thành đã quay ngược thời gian lại vậy.

Ể! Khoan đã, không những vậy thôi đâu,mà hình như Trịnh Tấn Thăng còn giúp cho Ngạn Thành gia tăng danh tiếng và sức hút hoàn hảo nữa.

Không phải chứ! Anh lại vô tình.... tôn kẻ địch của mình lên sao?

Từ đó sự ganh tị và căm phẫn của Trịnh Tấn Thăng càng lúc càng mãnh liệt hơn. Anh quyết tâm cướp hết và giành đi hết những gì mà Ngạn Thành, để ý và quan tâm đến!!!

Ô! Nghe thế thì cái suy nghĩ này trong trẻ con thật đấy!



Cơ mà... Tấn Thăng đã thật sự làm vậy.

Anh cướp đi quyển sách giới hạn mà Ngạn Thành muốn có, lấy đi sự yêu mến của những cô gái tỏ tình với anh ta hay...giành đi nụ cười tỏa nắng của cô hoa khôi trường đang chiếu rọi vào con người băng giá này!

Ối chà! Nhìn chung thì có lẽ... Trịnh Tấn Thăng đã thắng rồi đấy! Cơ mà... thực chất lại chẳng phải thế!

Vì vốn.... Lục Ngạn Thành đâu có mảy may đến những gì mà anh cướp, anh đâu có quan tâm đến những thứ đó!

Đúng thế! Cậu ta chưa bao giờ thực sự quan tâm đến thứ gì hay ai ngoài... bà ngoại của cậu ấy! Nhưng... tôi chỉ lấy đi được thiện cảm từ bà chứ đâu có cướp được bà của cậu ấy thành bà của tôi!

Nhưng... làm kẻ thù với nhau lâu quá nên họ cũng dần dần hiểu nhau hơn và có thể coi là một nửa bạn bè.

Cạch!

Bác sĩ mở cửa bước ra với tâm trạng vô cùng khó coi và nghiêm túc, chẳng lẽ....

Nhưng hai người đàn ông này cứ thờ ơ thế làm cho bác sĩ cũng khó mở miệng thông báo tình hình.

Cơ mà vẫn còn may là ở đây còn có Tịnh Huy, anh nhanh chóng chạy lại với với tâm trạng lo lắng.

- Cô ấy sao rồi thưa bác sĩ!!

- À! Bệnh nhân hiện tại không khả quan lắm! Tuy là được đưa đến bệnh viện kip thời nhưng... vết thương lại khá là sâu. Vật nhọn đã làm thủng ruột và mạch máu khiến cho bệnh nhân bị mất máu rất nhiều...

- Vậy không phải chủ cần truyền máu là được sao? Cần gì phải căng thẳng như vậy!

Lục Ngạn Thành đứng lên cùng với cái giọng hiển nhiên được cất lên thật đáng ghét.



- Đúng vậy, nhưng đây lại là điểm khiến cho chúng tôi phải lo lắng. Vì... nhóm máu O được dữ trữ trong bệnh viện chúng tôi hiện tại không có đủ để truyền cho bệnh nhân nên..... Nhưng chúng tôi đã liên hệ với bệnh viện khác xin giúp đỡ rồi, cơ mà cô ấy đang rất nguy kịch nên... chúng sợ thời gian không kịp, cô ấy.....

- Sẽ chết sao?

Một giọng nói vô tâm khác lại cất lên, nhưng lần này là từ phía Trịnh Tấn Thăng!

Anh cứ vậy mà thẳng thừng nói ra từ "chết" mà ngay cả bác sĩ cũng phải ngần ngại.

- À! Ừm! Đúng vậy, nên tôi mới muốn hỏi xem ai là người thân của bệnh nhân. Ở đây ai là người thân của cô ấy không?

Trịnh Tấn Thăng bỗng nhiên mỉm cười tươi sáng.

- Tôi chỉ là người vô tình cứu cô ta thôi! Vã lại... không phải cô ấy mồ côi sao? Sao lại có người thân được chứ?

Vậy.....

- Tôi là bạn của cô ấy, nhưng tôi không thuộc nhóm máu O!

Tịnh Huy tuy rất muốn giúp Tịch Nghi nhưng mà... lại không có cách....

Lúc này bác sĩ càng lúc càng bối rối, vì nếu cứ thế này thì... tính mạng của bệnh nhân sẽ theo gió mà bay mất!

Cơ mà không hiểu sao lúc này Tịnh Huy và Tấn Thăng đều nhìn chằm chằm vào Ngạn Thành.

Nhớ không lầm thì.. Lục Ngạn Thành cậu ấy... thuộc nhóm máu O. Nhưng thật đáng tiếc cho cô gái đó, ai lại đi hiến máu mình cho kẻ thù chứ?