Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 5



Anh hận tôi như vậy, tôi có thể hiểu, anh hành hạ tôi vì ba mẹ, tôi cũng có thể hiểu. Nhưng tôi thật sự không gánh nổi sự thù hận to lớn này của anh, tôi cũng không thể chịu nổi những sự nhục nhã này. Nếu vậy, anh cho tôi sự giải thoát đi, được không? Tôi chết để đền tội cho ba mẹ tôi, anh thấy thế nào?

Đôi mắt long lanh ứa lệ của Liên Tịch Nghi như đang cầu xin anh ta.

Nhưng anh ta càng nhìn cô lại càng cảm thấy giận, nó cứ không ngừng sục sôi lên!

Ha! Chết sao?

Anh không nhịn được nữa mà nhếch mép lên, đứng dậy, đi lại gần Liên Tịch Nghi.

Ngồi xổm xuống, anh siết chặt cằm cô một cách đau đớn và nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

- Hừ! Muốn chết sao? Cô nghĩ rằng mình có thể chết dễ dàng như vậy à? Không thể! Cho dù có chết, tôi cũng phải hành hạ cô đã rồi mới cho phép cô được chết. Bây giờ thì ngoan ngoãn đi!

Nói xong, anh quăng cô xuống đất một cách không thương tiếc rồi đứng dậy phủi tay đầy ghét bỏ.

- Á!!!

Nước mắt của Tịch Nghi không ngừng tuông rơi, cô thật sự không hiểu, cho đến cuối cùng kết cục của cô vẫn chỉ có một... là chết, thì tại sao cô không thể chết sớm thêm một chút chứ. Không lẽ hành hạ cô anh mới có thể hả giận sao?

- Hức... hức...

Tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái đáng thương này không ngừng vang lên trong bầu không khí lạnh lẽo, đầy u ám này. Thật quá thương tâm!!!

Không chần chừ thêm nữa, cô cố gắng lê lết thân xác đau đớn này dậy, cố gắng hết sức mà lao đầu vào bức tường bên cạnh.



Cứ nghĩ rằng... mình sẽ sớm được giải thoát, cứ nghĩ rằng... như vậy là kết thúc rồi, nhưng....

Lại có hai tên vệ sĩ ngăn cô lại.

- Tại sao vậy? Tại sao các người lại tàn nhẫn ngư vậy? Chết mà cũng không cho người ta chết là sao? Hức.... Làm ơn đi! Tha cho tôi đi được không?

Cô khụy xuống khóc nức nở như mưa, quá đau đớn, quá nhục nhã!! Cô thật sự đã kiệt sức rồi.

Anh ta nhìn thấy cô thê thảm như vậy, trong lòng của anh có chút cảm giác vui sướng. Quả nhiên tên Lục thiếu này là một kẻ máu lạnh.

Anh nhếch mép lên, trưng ra gương mặt vô cảm mà quay lưng lại một cách lạnh tanh.

Nhìn vào lưng dài vai rộng của anh ta, cô thật sự sợ hãi.

- Ha! Cô muốn chết sao? Đâu có dễ dàng như vậy! Tôi sẽ không cho cô có cơ hội chết một cách đơn giản như vậy đâu. Cho dù cô có chết, tôi cũng sẽ tìm diêm Vương kéo cô về. Nên cô đừng có mơ nữa!!

Ha ha ha! Cần gì tìm diêm Vương, bản thân anh không phải là thần chết hay sao? Tôi... vốn dĩ đang nằm trong tay của thần chết rồi.

Nói xong, anh cất bước đi ra không quay đầu nhìn lại. Sao lại có người vô tâm đến vậy? Sao trên đời này lại... có người giết người không chớp mắt như thế?

- Rốt cuộc anh là ai vậy?

- Tôi là Lục Ngạn Thành, nhớ kĩ vào đi! Nếu không sau này cô chết rồi mà không biết người giết mình là ai, thì đáng tiếc lắm.

Lục Ngạn Thành! Lục Ngạn Thành! Cái tên này sao lại quen như vậy?!



Bỗng, có một chàng trai đi đến chỗ của cô, hình như anh ta là người đi bên cạnh tên Lục Ngạn Thành kia!!

Liên Tịch Nghi sợ hãi lùi về sau.

- Anh định làm gì? Đừng lại gần tôi. Đừng lại đây.

Nhưng anh ta cứ vậy mà đi đến, rồi ngồi xổm xuống.

- Cô đừng sợ, tôi đang gấp nên không có thời gian nói nhiều với cô. Nè! Quần áo! Cô mặc vào đi, đừng để lạnh! Phải rồi, cô đừng có khờ dại mà tự tử nữa, Lục Ngạn Thành mà không cho phép thì cô có muốn chết cũng không được đâu. Cho dù có tốn bao nhiêu tiền anh ta cũng sẽ cứu cô cho bằng được rồi tiếp tục tra tấn! Anh ta quái dị như vậy đấy, nên đừng có làm bậy, tôi đi đây!

Nói xong anh ta để lại cho Liên Tịch Nghi bộ đồ rồi vội vã chạy theo Lục Ngạn Thành. Mấy tên vệ sĩ cũng theo đó mà rút theo anh chàng đó.

Lẻng xẻng! Lẻng xẻng!

Là tiếng khoá cửa, bọn họ.... định nhốt cô ở lại đây bao lâu đây? Cả đời sao? Cho đến bao giờ thì anh ta mới cảm thấy thoả cơn thù hận trong lòng? Cô phải như vậy đến bao giờ? Liệu... cô có còn nhìn thấy ánh một trời thêm lần nào nữa không?

Nhưng mà, anh chàng lúc nãy cũng lạ thật, anh chàng đó không giống người xấu, cũng chẳng giống kẻ máu lạnh, vô tình. Vậy tại sao lại đi theo tên cầm thú đó chứ? Đúng là trên đời này có quá nhiều điều kì lạ xảy ra.

Mới vừa hôm qua cô còn sống rất tốt dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Vậy mà hôm nay đã phải chịu sự hành hạ, trả giá ở nơi địa ngục âm u rồi.

Cô mặc quần áo vào và ngồi dựa vào một góc tường, cuộn người lại và ngồi khó nức nở.

Chưa bao giờ cô lại khóc nhiều như bây giờ, chưa bao giờ cô lại thấy đau đớn như thế.

Trước đây, Liên Tịch Nghi cô luôn mạnh mẽ, luôn đối mặt với tất cả mọi thứ bằng cách lạc quan nhất, nhưng bây giờ, cô đã thật sự biết tuyệt vọng là như thế nào rồi. Cảm giác này thật khổ sở, thật vật vả, cũng vì quá đau đớn nên cảm xúc trong lòng cô cứ vậy mà không ngừng dâng trào, chẳng có cách nào hạ xuống được. Cô cứ khóc suốt, cho đến khi mệt rồi, nước mắt đã cạn rồi thì ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.