Sau một lúc can ngăn thì cuối cùng Tịnh Huy và quản gia cũng đã ngăn cản được hai người họ.
- Hai anh bị sao vậy??
Quản gia có phần không hiểu, vốn Đỗ Tường An là một người vô cùng điềm đạm và dịu dàng, vậy không lẽ... người ra tay trước là Lục Ngạn Thành? Thế nhưng lí do là gì mới được?!
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao hai người lại đánh nhau rồi!?
Trước sự khó hiểu và tò mò của hai người họ, Đỗ Tường An chỉ nhìn sang chỗ khác không nói gì.
Còn Lục Ngạn Thành thì tỏ ra lười biếng, thản nhiên, anh chỉnh cổ áo rồi bước xuống lầu.
- Đừng có tra hỏi kiểu đó nữa! Hai người không cảm thấy nhàm chán sao?
Vậy là sao?
- Rốt cuộc là sao?
Tịnh Huy vẫn cứ bám chặt lấy chuyện này không buông, anh đi đến gần và khẽ giọng với Tường An.
- Haiz! Đây là chuyện của chúng tôi. Vã lại... cũng không phải là chuyện tốt lành gì nên cậu đừng có hỏi nữa!
Đỗ Tường An nói xong rồi đi đến chỗ quản gia, đưa cho co ấy đơn thuốc rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Gì chứ? Đỗ Tường An vậy mà bị lây cái tính lạnh lùng của Lục Ngạn Thành rồi sao?
Cứ mặc kệ họ vậy! Giờ mình nên vào thăm cô ấy một chút.
Tịnh Huy vừa bước đến của phòng Tịch Nghi định mở cửa bước vào thì.... tiếng gọi lạnh lùng chợt vang lên.
- Tịnh Huy! Cậu đến đây làm gì vậy? Không lẽ... chỉ đề nhiều chuyện?
Haiz! Anh chỉ muốn vào thăm Tự Ninh một lúc thôi mà!
...----------------...
Một lúc sau, Lục Ngạn Thành chuẩn bị đến công ty.
- Cậu nói xem.... khi thích một người con gái thì... ánh mắt của họ sẽ như thế nào?
Hả? Lục Ngạn Thành đang nói gì vậy? Nhưng... sao anh ta lại hỏi Tịnh Huy chuyện này chứ.... anh còn chưa từng.. có bạn gái mà.
- Chuyện này... Hay là anh hỏi người khác thì hơn! Nhưng.... có chuyện gì sao?
Ánh mắt của Đỗ Tường An lúc đó.... không giống bình thường. Không lẽ... cậu ta đã thật sự bị cô ta mê hoặc. Ha! Chắc là vậy rồi, lúc nãy cậu ta còn dám ra tay đánh mình nữa mà. Không những vậy, còn nói.... sẽ đưa cô ta đi! Thật nực cười!
- Không có gì đâu! Chúng ta đi thôi!
Hôm nay... sao chủ tịch lại kì lạ như vậy chứ? Không lẽ... là vì buổi xem mắt?
...----------------...
Đến trưa, Liên Tịch Nghi tỉnh dậy, tuy cơ thể vẫn có phần mệt mỏi nhưng... đã đỡ hơn lúc sáng rất nhiều rồi.
- Cái cơ thể vô dụng này thật là!
Nhiều lúc Tự Ninh cảm thấy rất ghét cái thân thể yếu ớt này, nhưng khi cô biết... bì sinh ra cô mà mẹ cô mất nên... giờ cô cũng không còn ghét nó như lúc trước nữa. Chỉ tại... cô cảm thấy ghét bản thân mình thôi, quá dịu dàng!
Có thể lúc trước đây là ưu điểm của cô, nhưng giờ.... ha ha ha!! Cô chỉ ước sao mình có thể dũng cảm hơn và quát vào mặt cái tên vô tình đó.
Tịch Nghi thở dài và ngồi dậy.
Ục! Ục!
Chợt, tiếng sôi bụng của Tịch Nghi vang lên, có lẽ là cô đang cảm thấy đói meo, vì chiều qua đến giờ cô có ăn gì đâu.
- Giờ này... không phải là trưa rồi sao? Định bỏ đói mình luôn à?
Tự Ninh hiện tại không thiết tha sống cho lắm nhưng...việc ăn uống thì cô vẫn còn quan tâm.
...----------------...
Một tiếng sau.
Cạch!
- Cơm đến rồi này! Ăn đi!
Quản gia vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng giờ, cô đã có thể thích ứng được rồi!
- Hôm nay cô bận gì sao?
Cô ta chợt nhếch mép, giở giọng khinh bỉ.
- Ha! Chỉ là trễ vài tiếng thôi mà! Dù sao thì cô cũng chỉ ở trong phòng, đâu có làm gì mà cần phải ăn cơm! Cô đừng nói... cô đang tưởng mình là một vị công chúa nha! Tưởng mọi người đều phải hầu hạ, bảo vệ cô à! Hừ! Được ăn ngon, mặc đẹp một chút thì cũng đừng quên thân phận của mình chứ?
Nói xong, quản gia quay lưng bước đi.
Tôi đương nhiên là nhớ rồi!
- Chuyện hôm qua là do anh ta lệnh cho cô làm sao?
Quản gia bỗng khựng lại.
- Ha! Cô nghĩ sao thì là vậy!
Cạch!
- Là sao chứ? Vậy là... anh ta thật sao?
Không thất vọng, không tức giận, cũng chẳng có cảm giác gì. Hiện tại.. cô chỉ hơi thắc mắc một chút.
- Nếu là anh ta thì.... cái gương mặt hoảng hốt khi bước vào đó là sao? Tại sao anh ta lại không để cho mình chết luôn?... Không lẽ... anh ta...chỉ đang muốn dùng cách khác để trả thù mình!?