Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 60



Anh ta tức giận và ra lệnh cho Tịnh Huy nhốt cô vào cái nhà kho tối ôm, đầy rẫy đáng sợ đó.

Tịch Nghi không ngừng run cầm cập, cô không ngừng sợ hãi, miệng cứ lẫm bẩm "tôi không muốn".

Nhưng thật ra... cô cũng không quá hối hận khi đã tát vào mặt anh ta. Vì chỉ có làm vậy.... thì anh ta mới ngừng phỉ báng cô, và chỉ có làm vậy.... thì cô mới cảm thấy hả hả giận được một tí. Vã lại, tát một bạt tay vào kẻ khốn nạn đó... cũng không phải là điều gì sai trái.

Lạch cạch!

Tịch Nghi đã run như cầy sấy rồi, nhưng tiếng mở cửa càng khiến cô thêm hoảng loạn.

- Tịch Nghi! Cô lại chọc giận gì Lục thiếu vậy?! Không phải đang yên ổn lắm sao?

Là Tịnh Huy!

- Tôi không chọc giận anh ta.

Nhìn thấy Tịnh Huy, cô... có cảm giác yên tâm đôi chút.

- Không chọc? Chậc! Vậy thì tại sao anh ấy lại nổi khùng lên mà muốn nhốt cô? Gần đây... anh ấy rất bận, vốn không có thời gian quan tâm đến cô nữa là.

Tịnh Huy không phải là muốn trách Tịch Nghi, chỉ là... cô đang ở trong căn phòng này... yên ổn đến thế, tại sao phải tự rước hoạ vào thân!

- Là anh ta tự xông vào rồi kiếm chuyện, chứ tôi đâu có tìm đến anh ta để chọc giận! Là anh ta vô lí, sao lại trách tôi?!

Đúng thế! Lục Ngạn Thành hôm nay trông kì lạ vô cùng. Không lẽ... mục đích là muốn mình chọc giận anh ta để anh ta có cớ để hành hạ mình?! Nhưng cũng không đúng, anh ta muốn làm gì thì làm còn cần tìm lí do hả?!

- Tịch Nghi! Tôi không chắc là anh ấy sẽ tha mạng cho cô hay thả cô ra. Nhưng hiện tại tránh được ngày nào thì tránh. Đừng có cố tình làm loạn mà chọc tức anh ấy. Không lẽ... cô không cần mạng nữa?!

Cần mạng sao? Ha! Tịch Nghi cô còn mong anh giết cô sớm một chút. Ít ra... sẽ không phải chịu nỗi đau giằng xé da thịt.

- Được rồi. Đi thôi! Đến nơi mà cô cảm thấy quen thuộc!



Gì cơ?

Tịch Nghi lại bất giác run lên. Cơ thể cô mềm nhũn ra.

- Tôi.... tôi không muốn.

Tịnh Huy thở dài.

- Tôi không thể làm trái lệnh.

Cậu ấy vừa vẫy vẫy tay một cái thì đã có mấy tên vệ sĩ bước vào và kéo cô đi.

...----------------...

Tịch Nghi không có cách nào, chỉ biết bước đi trong nỗi lo sợ.

Đến khi gần đến nơi thì....

- Khoan đã!

Tịch Nghi bỗng dừng lại.

- Tịch Nghi, cô còn có chuyện gì sao?

- Anh có thể... thả tôi ra không?!

Tịnh Huy cũng tất muốn làm vậy, cũng muốn tùy ý một lần mà thả cô gái tội nghiệp này ra khỏi nơi quái ác này, nhưng.... Lục Ngạn Thành là một người thế nào anh còn không rõ?

- Tôi có thả, cô cũng sẽ nhanh chóng bị bắt lại thôi! Có khi bị bắt lần nữa. Hoàn cảnh của cô còn khốn đốn hơn hiện tại.

Nhưng... thà vậy, Tịch Nghi cô cũng không muốn bị bỏ lại ở cái nhà kho quái quỷ kia. Đối với cô, nơi đó... chính là điểm yếu, cũng chính là... mười tám tầng địa ngục không có lối thoát. Sợ hãi... hơn bất kì điều gì.

- Cho dù là vậy... tôi cũng muốn ra ngoài thế giới một lần. Ít ra, tôi có thể từ biệt bạn bè, ít ra... tôi còn có thể sống một ngày có ý nghĩa. Bị bắt lại? Vậy thì đã sao chứ? Tôi thà bị hành hạ, đánh đập để đổi lấy mọt ngày bình yên, còn tốt hơn... là bị nhốt ở đây cả đời.



Bị lung lay bởi lời nói cầu khẩn của Tịch Nghi, cuối cùng, anh đưa ra một quyến định táo bạo.

- Được!

Được? Anh ấy thật sự đồng ý!

- Sẽ liên lụy đến anh đấy!!

Anh chợt nhếch mép cười.

- Tôi... sẽ không sao đâu!!

Nói xong, anh phát tay ra lệnh cho những tên vệ sĩ kia buông ta ra, thả cho cô ấy đi!

- Cô đi đi!!

Đi? Cuối cùng... cũng có thể rời khỏi đây rồi. Có lẽ... khi trở lại mình sẽ bị anh ta tức giận mà giết chết, nhưng, không sao, mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

- Cảm ơn anh!

Khi Tịch Nghi vừa quay lưng, Tịnh Huy liền ra lệnh cho một tên vệ sĩ.

- Mở cửa cho cô ấy.

Một lúc sau, khi Tịch Nghi đi mất, một tên vệ sĩ chợt hỏi.

- Tịnh Huy, anh không sợ.... bị Lục thiếu trách phạt?! Hậu quả sẽ khôn lường nếu anh làm trái lên đấy!!

Tịnh Huy bình tĩnh cười thầm.

- Tôi là người đi theo Lục thiếu, còn cậu là người đi theo tôi. Cậu chỉ việc nghe theo lời tôi, mọi hậu quả... cứ để tôi gánh là được!