Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 84



Ngày hôm sau, Lục Ngạn Thành sau những ngày bận bịu đã trở về biệt thự của mình.

- Thiếu gia! Anh về rồi!

Vừa về anh ta đã thái độ và lướt qua quản gia như một cơn gió, nhanh chân bước lên lầu và... vào phòng của Liên Tịch Nghi.

Sau một ngày suy nghĩ, có lẽ anh đã không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đóng kịch trước mặt bà của mình. Tuy anh không vui nhưng... bà vui là được.

Rầm!!

Anh ta bước vào phòng Tịch Nghi với gương mặt lạnh băng không cảm xúc, Tịch Nghi cũng nhìn anh với đôi mắt tĩnh lặng. Cả hai đều bị thứ kì quái gì đó làm im lặng trong phút chốc.

Có lẽ gì ngạc nhiên chăng?

Sao bao tuần không gặp, Lục Ngạn Thành thấy Tịch Nghi thật khác lạ, gương mặt không buồn phiền cũng chả u ám, thay vào đó là sự ảm đạm, giản dị của một cô gái khát khao được tự do. Tịch Nghi chỉ tết mái tóc dài của mình gọn gàng lại một cách giản đơn, mặc một chiếc đầm mỏng manh với chiếc khoác ngoài cũng đủ để khiến anh ta cảm thấy thu hút, vì đây là vẻ đẹp giản dị mà anh chưa bao giờ được trông thấy qua.

Với sự ngạc nhiên của Lục Ngạn Thành, Tịch Nghi cũng bàng hoàng không kém. Đã bao ngày rồi anh không bước vào căn phòng này, hôm nay chủ động đến tìm cô... không phải lại có chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy ra với cô?!

- Anh.... có chuyện gì sao?

Tịch Nghi nhỏ giọng, ánh mắt dần hiện ra sự lo lắng. Cứ nghĩ cô bị giam cầm lâu thì đã không còn thiết tha gì đến sự biến động của cuộc sống, vậy mà không ngờ rằng... lòng cô vẫn sợ hãi khi nhìn thấy anh ta - tên ác quỷ khiến cuộc sống cô rơi vào sự quên lãng.

- Cô cũng bình tĩnh phết nhỉ?!

Anh ta nhếch mép rồi từ từ bước lại gần cô gái nhỏ.

- Cô có muốn nhìn ra ngoài thế giới thêm một lần nữa không??

Tịch Nghi cau mày.

- Một lần nữa? Anh định thả tôi ra hay là... đã muốn giết tôi rồi?

Lục Ngạn Thành cười phì.

- Tôi vẫn chưa tìm ra được lí do... để thả cô ra đâu. Chỉ là.... vở kịch của chúng ta vẫn chưa kết thúc, nó đã xuất hiện phần tiếp theo. Tôi đến để nói trước với cô, cuối tuần sau tôi sẽ đưa cô về thăm ngoại cùng tôi, ngoại tôi muốn gặp cô và muốn cùng cô ăn một bữa cơm.

Tịch Nghi ngỡ ngàng.



- Không phải chứ? Cuối tuần sau? Vở kịch tiếp theo?

Rồi đột nhiên cô lại buồn bã.

- Anh vẫn nên giải quyết vấn đề này đi! Cứ như vầy thì vở kịch này sẽ kéo dài đến bao giờ? Ngoại anh sẽ rất buồn nếu biết được sự thật đấy và tôi... không thích lừa gạt người khác kiểu như vậy.

Anh ồ lên một tiếng.

- Tấm lòng cao thượng thế nhờ? Nhưng đó là chuyện của tôi, cô không cần phải quản, diễn tốt vai mình là được. Biết đâu tôi vui thì coi sẽ được thả ra thì sao?!!

Cạch!!

Nói xong anh cứ vậy mà bước ra khỏi phòng.

Im lặng nhìn vào khoảng không một lúc, cuối cùng Tịch Nghi cũng chỉ biết thở dài.

"Không biết cuộc sống như này bao giờ mới kết thúc đây? Cứ sống như thế này thật sự có ý nghĩa gì sao? Anh ta... sẽ thả mình ra thật à?"

- Càng nghĩ lại càng cảm thấy rối ren, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì mà lại nhốt mình như này? Nhốt mình ở đây thì cõi lòng anh ta sẽ yên tâm được sao?!

...----------------...

Hai ngày sau. Tại Lục thị, trong phòng của Lục Ngạn Thành.

- Sao cơ? Chủ tịch muốn tôi đi gặp khách hàng, ký kết hợp đồng lần này?!

Liễu Tiểu Xuân vô cùng ngạc nhiên, cô chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, sao có thể được chủ tịch giao trọng trách lớn như vậy?! Ký hợp đồng? Cô sao?

- Cô không muốn??

Tiểu Xuân hốt hoảng.

- Không phải, không phải ngư vậy đâu chủ tịch? Chỉ là... tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, đây lại là một bản hợp đồng không hề vừa, có giá trị cao, sao chủ tịch lại giao nó cho tôi? Huống hồ tôi không có kinh nghiệm gì cả.

Lục Ngạn Thành nhìn sang Tịnh Huy.

- Đúng vậy. Tôi cũng thấy cô quá nhát gan, tài năng thì cũng chưa được bộc lộ rõ, tại sao Tịnh Huy lại nói tốt về cô trước mặt tôi? Đây lại còn là lần đầu tiên cậu ta khen ngợi người khác....

Liễu Tiểu Xuân nhìn Tịnh Huy với ánh mắt ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh ấy lại đề cử mình trước mặt chủ tịch.



- Tôi....

Lục Ngạn Thành hỏi.

- Không có tự tin sao?

Tiểu Xuân cúi đầu.

- Tôi sợ sẽ làm chủ tịch thất vọng. Hơn nữa bản hợp đồng lần này đối với tôi có lẽ là hơi quá sức.

Lục Ngạn Thành mỉm cười.

- Vậy thì để Tịnh Huy giúp cô có được không? Hay người cùng nhau giành về bản hợp đồng lần này?

Tịnh Huy không ngần ngại đáp.

- Được, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cô ấy, cùng nhau đem lại lợi ích cho công ty.

...----------------...

Sau khi ra khỏi phòng chủ tịch, Tiểu Xuân đi bên cạnh Tịnh Huy cứ im lặng không nói gì, cho đến một lúc sau...

- Sao anh lại đề cử em??

Tịnh Huy không suy nghĩ, nhanh chóng đáp.

- Vì anh thấy được tài năng trong em. Lần khảo sát thị trường trước đó em làm rất tốt.

- Hả? Không phải đâu, vì em là phụ nữ nên về mảng thời trang đương nhiên có hiểu biết...

- Không đâu, tài năng của em đâu chỉ dừng lại ở đó. Chỉ là do em chưa đủ tự tin về bản thân mình thôi, em vốn là người rất thông minh mà, nếu không thì không vấn của em đâu cao như vậy. Đừng quá tự ti về bản thân. Tuy rằng núi cao có núi cao hơn nhưng mà em cần phải cố hết sức, bật hết khả năng mình ra mới xứng đáng với thực lực của mình, nếu không cho dù tài năng của em có hơn người cỡ nào cũng sẽ bị lu mờ. Tự tin lên! Có anh giúp em mà. Anh rất thích giúp đỡ người có thực lực và tự tin nên em đừng làm anh phải thất vọng và uổng phí công sức.

Nghi xong những lời của Tịnh Huy, cô như được tiếp thêm sức mạnh.

- Em cảm ơn anh, em sẽ cố gắng!

- Phải như vậy chứ! Hãy nghĩ rằng.. em có thể làm được.