Lục Thiếu Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 15: Con buông bỏ không được sao?



Nhiếp Bạch Khả, cái tên này anh từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, có khi nào chính là nạn nhân của đám tội phạm giết người cướp của kia. Thì ra người này chính là mẹ vợ của anh, anh phải dốc hết sức bắt đám người kia

Vốn anh đã điều tra tên cha mẹ họ hàng thân thích của cô từ lâu, tên mẹ cô thì anh cũng biết, nhưng lại quên đi điều này

Một lát sau, lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi nghĩa trang thì gặp 2 người đàn ông đi vào. Triệu Lan Nhi nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt khinh thường rồi nhanh chóng lướt qua. Hai người kai không ai khác chính là 2 anh trai của cô, Triệu Bạch lên tiếng gọi :” Lan Nhi”

Cô nghe thấy nhưng mặc kệ, cô và họ 5 năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi. Bây giờ giữa họ và cô cũng chỉ là người dưng. Triệu Thiếu Vũ thấy cô không trả lời anh trai mình liền chạy đến bên cô

- Lan Nhi, anh cả gọi em, em không nghe thấy sao?

Triệu Lan Nhi vẫn giữ thái độ lạnh nhạt không thèm trả lời, cô kéo tay của Lục Đình Quân tiếp tục bước đi. Thấy thái độ của cô như vậy, hai người kia có hơi tức giận, dù sao bọn họ cũng là anh trai của cô, họ có làm chuyện gì sai cũng là anh trai cô mà

- Lan Nhi, em đừng cố chấp như vậy không được sao? Chúng ta cần gì phải làm như vậy

- Anh cả nói đúng đó Lan Nhi, chúng ta cùng chung sống với nhau như trước kia không phải rất tốt sao

Triệu Thiếu Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng một chữ cô nghe cũng không lọt lỗ tai. Triệu Lan Nhi xoay người lạnh nhạt nhìn hai người kia, ánh mắt hiện rõ lên sự căm hận

- Tôi cố chấp? Tại sao các người không tự xem bản thân các người thế nào? Người không biết đúng sai là các người không phải tôi. Muốn tôi sống chung với các người sao? Tôi không thèm, các người chẳng có chút tình người nào cả, tôi cảm thấy các người rất ghê tởm

Triệu Bạch đang định lên tiếng khuyên ngăn cô thì Triệu Sơn đi đến. Triệu Lan Nhi nhìn ông ấy cơn tức giận trong lòng của cô liền bộc phát lên

- Lan Nhi, chuyện qua lâu như vậy rồi, con buông bỏ không được sao?

- Ông kêu tôi buông bỏ? Buông bỏ thế nào? Trừ khi tôi chết đi cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên đi chuyện đó

Cô hít một hơi sâu rồi nói tiếp :” Các người đến đây làm gì? Mẹ tôi không cần các người đến đây, cút đi. Các người chỉ làm dơ bẩn nơi này thôi”

- Lan Nhi bình tĩnh một chút, có anh ở đây

Lục Đình Quân xoa xoa lưng cô, anh khẽ nói nhỏ đủ để cô nghe thấy. Sau đó, anh lạnh nhạt nhìn 3 người đàn ông kia, vợ anh không thích họ an cũng chẳng có thiện cảm gì. Người cha thì sau khi vợ mất liền đem tiểu tam rước về nhà, mặc cho con gái phản đối như thế nào. Bỏ mặc đứa con gái chỉ mới 15 tuổi ra ngoài tự kiếm sống

Hai người anh thì luôn đứng về phía người đàn ông kia, không biết người phụ nữ kia cho bọn họ ăn bù mê thuốc lú gì mà họ bên vực bà ta như vậy. Tội cho vợ anh, chưa đủ 18 mà đã ra đời kiếm sống, chịu khổ không ít

- Chuyện gia đình chúng tôi liên quan gì đến cậu hả

Anh nhếch môi nhìn người đàn ông trung niên vừa lên tiếng, trầm giọng lạnh lùng nói :” Tôi là chồng của cô ấy, vậy ông nói xem tôi có liên quan hay không?”

- Cậu có biết người đàn ông này chính là cha ruột của Lan Nhi không? Có ai lại vô lễ với cha vợ như vậy chứ? Với lại hôn sự này chưa có sự đồng ý của chúng tôi

Triệu Lan Nhi nhìn người anh trai ruột mở miệng mà cảm thấy vô cùng buồn nôn. Bọn họ xứng sao? Có người cha nào lại vì rước người đàn bà khác vào nhà mà nhẫn tâm để con gái ruột sống bên ngoài không? Có người anh nào mà vì mẹ kế, mặc kệ nguyên nhân mẹ ruột mình chết, mặc kệ em gái mình không? Với lại hôn sự của cô thì liên quan gì tới bọn họ chứ, người cùng anh sống đến răng long đầu bạc là cô mà chứ đâu phải họ

Nói chuyện đúng là mắc cười thật đấy. Cô lạnh lùng nhìn về ba người đàn ông kia :” Chưa đồng ý? Các người và tôi có quan hệ gì chứ? Cha con sao, anh em sao? Tôi nhắc lại cho các người nhớ, chúng ta đã cắt đứt mọi quan hệ kể từ 5 năm trước rồi”

- Lan Nhi, sao con lại cố chấp như vậy chứ? Cha đã nói là mẹ con chết không liên quan tới mẹ kế của con mà