Im lặng một lúc, cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là Triệu Lan Nhi :"Sao anh vào phòng lại không phát ra tiếng động như vậy chứ?"
" Chẳng phải là anh thấy em đang nói chuyện điện thoại sao? Anh là không muốn làm gián đoạn thôi"
Lục Đình Quân cúi đầu hôn khoé môi của cô, tay lau đi nước còn vươn trên khoé mắt cô gái nhỏ
"Anh ăn gì chưa? Hay là em xuống lấy đồ ăn cho anh nhé?"
" Anh không đói. Bé cưng nằm xuống nào, anh nhớ em chết đi được"
Anh kéo cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô vô cùng kĩ càng. Sau đó anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ
" Ngủ ngon"
Triệu Lan Nhi dựa theo mùi trên cơ thể của anh mà dần đi vào giấc ngủ. Mùi trên người của anh thật sự rất dễ chịu, nó khiến người ta có một cảm giác sạch sẽ dễ chịu. Vì vậy cô cũng rất thích mùi này, đặc biệt là trên người của anh
Lục Đình Quân nhìn cô gái nhỏ dần dìm vào giấc ngủ, hơi thở cũng đều đều. Anh buông cô ra bước xuống giường, đẩy cửa ban công bước chân ra ngoài
Một làn khói trắng toả ra từ phía của anh. Nói chính xác đó chính là khói thuốc lá. Lục Đình Quân rít mạnh điếu thuốc rồi ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đầy sao
Anh cứ lặng lẽ như vậy, chẳng biết rõ anh nghĩ gì, ánh mắt của anh rất sắc lạnh, cứ mãi nhìn lên bầu trời cao vút ấy
Bỗng dưng điện thoại của anh vang lên
"Alo?"
" Thiếu tá, tôi đã nắm được điểm yếu của bọn họ. Mọi chứng cứ đã thu thập đầy đủ"
Người gọi đến là một cảnh sát dưới trướng của anh. Cũng chính là người mà anh tâm đắc nhất sau khi huấn luyện
" Được, các cậu cứ chờ lệnh của tôi"
Lục Đình Quân lạnh lùng lên tiếng :"Nhớ kĩ, đừng để họ phát hiện ra việc chúng ta làm"
...........
"Cốc cốc cốc "
" Vào đi"
Từ Diệp Vi ngẩn đầu nhìn người đang đi vào :"Có chuyện gì?"
"Em biết chuyện nhà của Lan Nhi không?"
Người đàn ông bước vào, rồi ngồi xuống ghế lên tiếng hỏi
"Sao anh hỏi chuyện này? "
Từ Diệp Vi nhíu mày, sau đó lại nở ra một nụ cười khinh thường :"Anh biết chuyện mà gia đình mình đã làm rồi sao? Cảm thấy thế nào? Dì của anh chính là một người xấu xa, bà ta hại chết dì Nhiếp. Lại còn phá toàn bộ Nhiếp gia"
Nói đến đây, Từ Diệp Vi không kìm được tức giận. Cô đứng dậy, hai mắt đỏ ửng nhìn vào người đàn ông đang ngồi đối diện bàn làm việc của mình
" Tất cả mọi chuyện đều do người nhà họ Kì các người. Tại sao các người độc ác như vậy chứ?"
Người đàn ông kia tên là Kì Phong. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy tội lỗi :"Diệp Vi, em bình tĩnh một chút"
" Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào? Nếu không phải tại các người, bạn trai của tôi sẽ không chết. Nếu không tại các người, có lẽ bây giờ chúng tôi đã kết hôn sinh con rồi "
Từ Diệp Vi tức giận hét lên. Kì Phong nhìn cô như vậy, trong lòng bỗng dưng sụp đổ, cổ họng như bị nghẹn lại. Anh nhíu mày cố gắng nói ra từng chữ
" Trong lòng em vẫn còn người đó sao? Vậy mấy năm nay trong lòng em, không hề có anh đúng không?"
Trái ngược hoàn toàn với anh, Từ Diệp Vi nở ra một nụ cười hả hê :" Phải, anh cũng thông mình đấy. Anh nghĩ tôi có thể yêu cái người mà gia đình anh ta đã hại chết người tôi yêu sao?"
"Diệp Vi, anh yêu em như vậy không đủ sao? Sao em có thể vô tình với anh như vậy chứ? Nếu hôm nay anh không phát hiện ra chuyện này thì em định lừa anh đến khi nào? Diệp Vi, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Kì Phong đứng dậy đối diện với cô, anh nhìn cô đầy bất ngờ. Hai mắt đã có chi chít gân máu. Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh lên tiếng, từng câu từng chữ phát ra khiến cho Kì Phong không thể tin vào tai mình
" Anh yêu tôi? Anh cảm thấy bản thân mình xứng đáng sao? Tôi không ngại nhắc cho anh nhớ, năm đó là người nhà anh đã hại chết người tôi yêu, còn có rất nhiều người khác nữa. Tôi tiếp cận anh chỉ để trả thù, mối thù không đội trời chung này. Năm đó, gia đình các người làm gì, bây giờ cũng nên trả giá một chút đúng chứ?"