Một xô nước dội thẳng vào mặt của Từ Diệp Vi đang nằm trên đất. Đất cát hoà vào với nước dính vào người cô vô cùng dơ. Cô từ từ mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là Kì Tố Tố
Bà ta nhìn thân thể dơ bẩn của cô rồi cười lạnh :" Sao vậy cô gái? Cô nghĩ, Kì Phong không cho chúng tôi đụng đến cô thì chúng tôi không dám làm gì cô sao?"
" Từ Diệp Vi, cô quên cái chết của Nhiếp Chính Trung như thế nào rồi sao? Vốn dĩ tôi không muốn giết thêm người nào khác, vậy mà các người hết lần này đến lần khác đụng chạm vào chúng tôi. Người tiếp theo sẽ là Nhiếp Nam và Triệu Lan Nhi, tôi phải để cô chứng kiến những kẻ đến cứu cô chết thảm như thế nào?"
" Kì Tố Tố, đừng nói nhiều. Hôm nay tôi rơi vào tay bà, muốn giết thì tùy bà, đừng liên lụy đến người khác"
Từ Diệp Vi nghiến răng lên tiếng. Bà ta nghe cô lời cô nói liền bật cười :" Cô nói thế nào thì tôi phải nghe theo sao? Cô nghĩ mình là ai?"
" Từ Diệp Vi, cô nghĩ bản thân đủ quyền lực để uy hiếp tôi sao? Cô đừng quên Nhiếp gia năm ấy đã bị chúng tôi phá hủy như thế nào "
Kì Tố Tố vừa dứt lời, lập tức bên ngoài có người bước vào :" Bà chủ, cậu cả đã đến. Yêu cầu gặp bà"
" Cái gì?"
Nhiếp Nam và Triệu Lan Nhi đứng đối diện với ánh mắt của Kì Phong. Anh nhìn hai người họ rồi lên tiếng
" Có chuyện gì sao? "
Triệu Lan Nhi lạnh lùng nhìn anh, sau đó đưa bức ảnh Từ Diệp Vi được người khác chụp lên cho anh xem :" Hiểu chúng ta đến đây có việc gì rồi chứ?"
" Diệp Vi bị người khác bắt cóc?"
Anh nhíu mày lên tiếng, sau lại nghe cô nói
" Người khác chắc chắn là người của Kì gia. Bởi vì ngoài các người ra, chúng tôi không có thù oán với ai. Tôi mong anh không tham gia vào chuyện này. Mục đích tối đến đây chắc chắn anh đã rõ, tôi không muốn Diệp Vi bị thương "
" Được, tôi đi cùng mọi người "
Kì Phong thở dài lên tiếng, anh đứng dậy bước xuống khỏi giường cùng với Nhiếp Nam và Triệu Lan Nhi đi đến vùng ngoại thành
.....
Kì Tố Tố sau khi nghe thuộc hạ báo tin, sắc mặt liền tái đi. Triệu Lan Nhi, mày dám lôi Kì Phong vào chuyện này? Có phải các người không muốn Từ Diệp Vi sống không?
Bà ta đứng dậy, sai người giấu Từ Diệp Vi vào mật thất sau đó bước ra ngoài
Kì Phong cùng với anh em Triệu Lan Nhi đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Khi thấy bọn họ gương mặt Kì Tố Tố liền đổi trạng thái 180 độ
" Kì Phong, sao cháu đến đây. Sức khỏe của cháu không tốt sao lại ra ngoài"
" Lan Nhi con cũng đến đây sao? "
Bà ta quay sang nhìn Triệu Lan Nhi cất giọng nhẹ nhàng như một người mẹ hiền dịu dàng
" Kì Tố Tố, bà không cần giả vờ như vậy? Đưa Diệp Vi ra đây "
Triệu Lan Nhi lạnh lùng không mấy kiên nhẫn lên tiếng :" Bà nghĩ chúng tôi không biết chuyện bà đã làm sao? Đừng dùng sự giả tạo trước mặt tôi nữa "
" Lan Nhi, dì biết là con không thích dì nhưng con cũng nên nhìn nhận rõ sự thật chứ. Dì không làm gì cả, con đừng nói dì như vậy "
Trước sự giả tạo của Kì Tố Tố, Kì Phong không nhịn được mà lên tiếng
" Cô, mọi chuyện của Kì gia đã làm sắp được công bố cho tất cả mọi người biết rồi. Hà cớ gì cô lại giả vờ như vậy?"
Kì Phong nhìn sang cô ruột của mình mím môi trầm giọng nói
Thấy Kì Tố Tố không lên tiếng, Kì Phong nghiêm mặt nói tiếp :”Là cô bắt Diệp Vi sao?”
“Con nói gì vậy? Cô không có làm. Chẳng phải hôm nay con không cho cô đụng vào Từ Diệp Vi sao?”
Cả 3 người đứng nhìn Kì Tố Tố đứng tự biên tự diễn tỏ vẻ như bản thân bị vu oan
“Lục soát”
“Kì Phong, con làm vậy là ý gì? Cô đã nói là cô không làm”
Trước mệnh lệnh của Kì Phong, Kì Tố Tố tức giận lên tiếng. Nhìn bà ta như vậy Nhiếp Nam khẽ cười trêu chọc :”Nếu đã không làm thì sợ gì chúng tôi lục soát. Kì Tố Tố bà đang có tật giật mình đây mà”
Một lát sau, người của Kì Phong đã tìm được Từ Diệp Vi ở một mật thất nhỏ sau dưới tầng hầm. Kì Tố Tố nhìn cô bị đưa lên, sắc mặt thoáng chút đã không còn chút máu. Bà biết, cô ta dược đưa lên đồng nghĩa với việc bà phải nhận trừng phạt từ Kì Phong
Kì Phong bên ngoài nho nhã, dịu dàng nhưng anh cũng là người vô cùng tàn ác. Những lời anh đã cảnh cáo, nếu anh vi phạm đều không có kết quả tốt. Năm đó, em trai của bà cũng đụng vào Từ Diệp Vi mà mặc kệ sự nhắc nhở của anh ta. Kết quả, bị Kì Phong làm tàn phế hai chân
Bà nhớ rất rõ cảnh tượng ấy, Kì Trung được thuộc hạ của anh áp giải đến trước mặt cả Kì gia. Lúc đó còn có cả Kì lão và anh cả của bà, tức là cha của Kì Phong. Mọi người trong nhà không ai lên tiếng ngăn cản việc làm của Kì Phong, mặc cho anh đánh gãy hai chân của Kì Trung